Tống Nguyễn vội
vàng chạy tới sân trước, toàn bộ sân trước giờ đã bị san bằng.
Lệ Kiêu tuyệt vọng
đứng ở cửa, trong miệng đầy máu.
Đôi mắt lạnh lùng
nhìn Trương Thần không chút cảm tình.
Người đàn ông
trung niên quyết đoán trước đây, giờ phút này giống như người mất trí, trong mắt
Trương Thần nhuộm vẻ điên cuồng: “Ngươi dám phản bội Trương gia! Ta cho ngươi
biết kết cục khi phản bội Trương gia!”
“Chết không yên!”
“Chết không yên!”
Tống Nguyễn chạy
đến sân trước thì thấy một màn này, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra một nụ cười: “Ông
nói ai chết không yên hả?”
Sau khi Trương Thần
thấy Tống Nguyễn, cả người như phát điên: “Đem cải tạo dịch đưa ra đây.”
Không ngờ mình trộm
đồ còn bị hắn phát hiện, Tống Nguyễn khó chịu cau mày, ngay thẳng nói: “Ở trong
tay tôi thì chính là của tôi!”
Thái độ ngay thẳng
này.
Thiếu chút nữa chọc
Trương Thần tức chết.
Đến nỗi suýt nữa
giống như Trương Cường và Trương Ba Lãng đã hôn mê trong trận chiến giữa Trương
Thần và Lệ Kiêu.
Trương Thần sắc mặt
lạnh lùng nói: “Tống Nguyễn, bây giờ cô quỳ xuống van xin tôi, tôi sẽ tha cô một
mạng.”
Tống Nguyễn liếc
nhìn Trương Thần một cách kỳ lạ, nhàn nhạt nói: “Ông muốn tôi quỳ xuống thì hôm
nay cũng phải chết.”
Mọi người xung quanh
đều há hốc mồm.
Cô gái này là ai
vậy? Dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với người thừa kế của Trương gia.
Cô ấy có biết
Trương gia quyền lực như thế nào không!
Trương Thần tức
giận: “Đồ khốn kiếp!”
Trương Thần liếc
mắt nhìn các võ sĩ và vệ sĩ bốn phía: “Giết, giết cô ta, cải tạo dịch của
Trương gia đều cho các người!”
Hắn đã tức giận đến
mức mất đi lý trí.
Dẫn đầu tấn công
Tống Nguyễn.
Sắc mặt Tống Nguyễn
không thay đổi, tốc độ rất nhanh.
Một bàn tay nhỏ
nhắn bóp cổ hắn, giọng nói lạnh lùng: “Không biết tự lượng sức mình.”
Người Trương Thần
lớn như vậy, bị Tống Nguyễn một tay nâng lên không trung, như con diều lớn vậy.
“Lên.....!”
Một đám võ sĩ,
cũng nhịn không được sợ Tống Nguyễn, còn một đám vệ sĩ cầm súng hướng vào cô.
Nghĩ đến cải tạo
dịch.
Thủ lĩnh tàn ác tấn
công Tống Nguyễn.
Chỉ thấy.
Trương Thần vốn
giống như con diều lớn đột nhiên đứt dây, bay về phía bọn họ.
Tốc độ cực nhanh.
Hai người võ sĩ,
đã dùng hết khí lực, cuối cùng vẫn bị đè ở phía dưới, sức mạnh rất lớn khiến ba
người đồng thời ho ra máu.
Tống Nguyễn bình
tĩnh nhìn bốn phía: “Các người còn muốn lên sao?”
Cô đứng ở đó, đơn
thương độc mã nhưng khí thế vạn quân.
Mọi người do dự.
Đáy lòng sinh ra
loại cảm giác sợ sệt.
“Khụ khụ khụ khụ”
Trương Thần ho ra máu, hận không thể đem tạng khí ho ra hết: “Lên! Giết cô ta
đoạt lại cải tạo dịch, nếu không Trương gia sẽ dùng mọi cách truy sát các
ngươi! Nghĩ cho người nhà các ngươi đi.”
Sắc mặt mọi người
biến đổi.
Bọn họ đều được
Trương gia giúp đỡ trở thành võ sĩ, người nhà đều chịu sự khống chế của Trương
gia, gọi là bảo vệ nhưng thực chất là giám sát và uy hiếp.
Sống vinh chết nhục.
Tất cả là vì
Trương gia.
Người đứng đầu hô
to một tiếng: “Đi chết đi!”
Kỳ thật Tống Nguyễn
không để những võ sĩ cấp thấp này vào mắt, theo cô thấy những người này chỉ mạnh
hơn người bình thường một chút.
Những người đắc tội
cô là Trương Cường, Trương Ba Lãng, Trương Thần, lấy mạng những người khác thật
sự không cần thiết.
Dưới sự bao vây của
hơn chục người, Tống Nguyễn mặt không đổi sắc đi về phía Trương Thần.
Bàn tay trắng nõn
chạm vào trán hắn.
“Bùm.”
Ngay thời khắc cuối
cùng của cuộc đời, Trương Thần nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ tung, không cam
lòng mở to mắt.
Cả đời hắn sống
trong địa vị cao, thường thường đều là người khác bò dưới chân hắn van xin hắn.
Chưa bao giờ nghĩ
đến có một ngày hắn sẽ chết trên tay của người khác.
Tống Nguyễn đứng
dậy, bóng người lướt qua hơn mười mấy người, nhưng chỉ trong một phút ngắn ngủi,
mọi người đều ngã xuống.
Hàng chục đôi mắt,
sợ hãi nhìn cô.
Có phải con người
không?
Sao nhanh như thế?
Những người già
đã thành danh trên chiến trường mới có thể làm điều này phải không?
Ly Trương Thần ở
gần, cảm giác một thoáng hô hấp của hắn, dồn dập nói: “Chết rồi! Chết rồi!”
Nỗi sợ hãi nhấn
chìm cả Trương gia.
Những người bình
thường đã ngất đi khi Lệ Kiêu và Trương Thần giao chiến.(Ứng dụng TY T)
Tống Nguyễn đi về
phía nơi mười mấy người đang nằm.
Những người nhát
gan đều run rẩy: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”
Tống Nguyễn nhíu
mày: “Muốn sống không?”
Câu hỏi vô nghĩa,
ai không muốn sống.
Trong lòng mọi
người đều oán thầm, nhưng không ai dám nói ra, gật đầu liên tục.
“Muốn sống thì
đem ý chí chiến đấu phế đi.” Sắc mặt Tống Nguyễn nhu hòa.
Cũng chỉ là mười
mấy thiếu nữ mới lớn, có người thấy sắc mặt cô hòa hoãn, lấy can đảm hỏi:
“Không phế được không?”
Tống Nguyễn quay
đầu, nhìn người vừa mới nói: “Được.”
Mọi người đều vui
mừng.
Nhưng câu tiếp
theo, khiến mọi người cứng đờ.
Chỉ thấy mặt cô
gái không cảm xúc nói: “Tôi tiễn các người xuống địa ngục cùng Trương Thần.”
“Bùm!”
“Bùm!”
“Bùm!”
.......
Cả sảnh nhà
Trương gia, vang lên âm thanh tự phế tinh thần chiến đấu.
Vô số người, nhiều
năm tâm huyết, bị hủy trong một đêm.
Tống Nguyễn nhìn
thoáng qua người con trai còn đang thổ huyết: “Ngươi kiểm tra xem bọn họ có bị
phế hoàn toàn hay không.”
Hệ thống giơ chân
ngắn: “Máu lạnh, máu lạnh.....!”
Tống Nguyễn cười
một tiếng: “Mặc dù thực lực của bọn họ không uy hiếp gì đến tôi, nhưng tôi sẽ
không để lại nhiều nguy hiểm như vậy, giữ mạng cho bọn họ là tôi đã nhân từ rồi.”
Hệ thống: “Không
hổ danh là cô.”
Trên chiếc xe việt
dã cách đó không xa, hai người đàn ông sắc mặt âm trầm.
Cố Kỳ và Tiêu
Phùng Thanh nhìn nhau, khóe miệng giật giật, không nói gì.
Cuối cùng Cố Kỳ
nói: “Này mà là người sao!”
“Cô ấy mới mười
tám tuổi!”
“Người với người
tại sao lại khác biệt lớn như vậy? Trên thế giới có nhiều người mạnh như vậy,
vì sao không phải là tôi?” Cố Kỳ không cam lòng: “Ông trời ơi!”
Tiêu Phùng Thanh
cũng nuốt nước miếng, thật sự hắn rất muốn!
Thiên tài này, có
thể ở trong tay hắn thì tốt!
Khóe miệng Phó
Hoài Bắc cong lên, nhìn người trong video, bộ dáng thưởng thức.
Cố Kỳ phản ứng lại:
“Lợi hại lợi hại, có chút quá độc ác! Những võ sĩ đó cũng không phải tu luyện tốt.”
Phó Hoài Bắc vẫn
luôn không mở miệng bỗng nhiên cười, như suy tư gì đó: “Đây là lòng tốt lớn nhất
của cô ấy.”
Tiêu Phùng Thanh
và Cố Kỳ mặt đầy dấu chấm hỏi.
“Cậu bị tình yêu
che mờ mắt đúng không?” Tiêu Phùng Thanh nhịn không được oán thầm.
Phó Hoài Bắc nhìn
cô gái trong video đang giết Trương Cường và Trương Ba Lãng, khóe miệng giương
lên: “Trương Thần, Trương Cường, Trương Ba Lãng đều chết ở đây, các võ sĩ không
bị gì, cậu nói xem Trương Hoành Vĩ có thể bỏ qua cho bọn họ?”
Trong chốc lát
Tiêu Phùng Thanh phản ứng lại.
Chủ nhân đã chết,
vệ sĩ một cọng tóc cũng không bị gì.
Với tính cách sát
nhân của Trương Hoành Vĩ, không một võ sĩ nào có thể sống sót.
Tiêu Phùng Thanh
lại nhìn Tống Nguyễn trong video, trong mắt thoáng qua một tia bội phục.
Ánh mắt của Phó
Hoài Bắc rơi vào cậu thiếu niên trong video, ánh mắt thiếu niên nhìn chằm chằm
vào cô gái.....