Ánh mắt trầm tư, đẩy cửa xe ra: “Đi thôi, đến lúc chúng ta vào rồi.”

Tống Nguyễn đã lục soát Tống gia một lượt.

Tìm được vô số vàng bạc châu báu, hệ thống đưa hẳn cho cô cái bao tải để lấy.

Cuối cùng, cái cửa nhỏ màu đen cũng biến mất.

Đoàn người của Phó Hoài Bắc đi vào sân nhà Trương gia, thấy một cô gái mảnh khảnh, mặt không cảm xúc vác một tảng đá lớn màu đen.

Khóe miệng Cố Kỳ giật giật, đây thật sự là bảo bối thần kỳ.....!

Tiêu Phùng Thanh phản ứng nhanh hơn anh, vội vã chạy tới, biết rõ cô gái này rất lợi hại, nhưng khi nhìn thấy cô cõng tảng đá trên lưng, không nhịn được nói: “Tôi giúp cô?”

Tống Nguyễn nhìn Tiêu Phùng Thanh, rồi nhìn lại Phó Hoài Bắc, cô có thể phát hiện ra những người này không có ác ý với cô.

Phó Hoài Bắc: “Đưa cho hắn đi, hắn da dày thịt béo, thích hợp cõng cái này hơn cô.”

Tiêu Phùng Thanh nghe miêu tả như vậy, khóe miệng giật giật, không đành lòng mất mặt trước mặt Tống Nguyễn, vươn tay đỡ tảng đá kia.

Tống Nguyễn buông ra: “Cẩn thận, có chút nặng.”

Cô nói xong, Tiêu Phùng Thanh đã nhận nó trong tay, cánh tay bị kéo xuống.

Cái này mà có chút nặng sao?

Rất nặng đấy được chưa?

Một cô gái nhỏ như người ta có thể cõng được, bộ dạng như bị ép, bây giờ hắn xấu hổ không nói được, đành cắn răng cõng tảng đá, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Cũng được, không nặng lắm.”

Tống Nguyễn liếc nhìn Tiêu Phùng Thanh một cách kỳ quái và không nói gì.

“Đều phế hết rồi.”

Lệ Kiêu đi tới nói.

Phó Hoài Bắc nhìn hắn, thiếu niên quần áo rách rưới, vết sẹo trên trán rất dễ nhìn thấy, sắc mặt hắn không thay đổi, ngược lại nhìn về phía Tống Nguyễn: “Trương gia phái người đến giết cô sao?”

“Ừ.” Tống Nguyễn liếc nhìn Lệ Kiêu: “Bây giờ là tiểu đệ của tôi.”

Khóe miệng Phó Hoài Bắc khẽ nhếch lên, hắn thích dáng vẻ tự tin của cô gái nhỏ này: “Quay trở về sao?”

Tống Nguyễn nhìn thời gian, đã qua giờ tan học, sợ Diệu Thục Tuệ không tìm thấy cô thì sốt ruột: “Quay về.”

Phó Hoài Bắc lại nhìn Lệ Kiêu: “Em dẫn hắn trở về Tống gia sao?”

Tống Nguyễn nhìn Lệ Kiêu, dẫn hắn về Tống gia hiển nhiên không thích hợp, xem ra cô cần thuê phòng.

Thừa dịp hắn không nói chuyện, Phó Hoài Bắc lên tiếng: “Người Trương gia đã chết, hiện tại hắn không thích hợp quay lại chiến trường, có muốn tôi sắp xếp chỗ ở cho hắn ở học viện Võ thuật không?”

“Được.” Tống Nguyễn gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Hoài Bắc: “Tôi lại nợ anh một ân tình.”

Lệ Kiêu nhìn bóng dáng của hai người, mở miệng muốn nói chuyện, cuối cùng lại cúi đầu xuống, thừa dịp không có người chú ý, sờ vết sẹo trên khuôn mặt.

Trong lòng Cố Kỳ oán thầm: Nham hiểm! Phó Hoài Bắc quá nham hiểm!

Đả kích tình địch, khiến Tống Nguyễn phải nhận ân tình của anh ta, sợ rằng Tống Nguyễn sẽ trả ân tình đó.

Trương gia một mảnh hỗn độn.

Tống Nguyễn không để ý, nếu cô dám giết Trương gia thì cô sẽ không sợ truyền đến tai người có vị trí cao trong Trương gia.

Gặp người giết người!

Gặp phật giết phật!

Tiêu Phùng Thanh lưng cõng tảng đá: “Có đi hay không.....?”

Nếu các người không đi thì hắn sẽ chết đó.

Nhóm người ra khỏi Trương gia, Phó Hoài Bắc lái xe, Tống Nguyễn ngồi ở ghế phụ.

Phía sau là Cố Kỳ, Tiêu Phùng Thanh, Lệ Kiêu.

Tiêu Phùng Thanh nhìn Lệ Kiêu: “Quỷ nhỏ, cậu đi theo cô ấy không sợ Trương gia truy giết sao.”

Lệ Kiêu nhướng mày, vết sẹo kia trông càng hung ác: “Không sợ, giết là tốt rồi.”

Cố Kỳ: “.....Các người nhất định phải có máu tanh sao? Đừng quên tôi là người bình thường, chưa thấy qua những chuyện kia..... Chém chém giết giết.”

.....

Lúc này ở Tống gia.

Tống Thanh Thanh thấy Tống Nguyễn lâu như vậy chưa quay về, trong lòng đã chắc chắn Hứa Cảnh đã phái cao thủ đến giết cô.

Trong lòng rất vui vẻ.

Diệp Thục Tuệ vô cùng lo lắng đi ra bên ngoài nhìn xem, lẩm bẩm nói: “Thanh Thanh, con học cùng lớp với Nguyễn Nguyễn, sao con bé còn chưa về?”

Vẻ mặt Tống Thanh Thanh khó xử: “Bà ngoại, con nói cho bà biết , bà không được tức giận, nhất định phải bình tĩnh.”

Diệp Lệ Lệ và Tống Trung Hâm đều nhìn về phía này: “Chuyện gì quan trọng?”

“Chị bị học viện Võ thuật đuổi học.” Tống Thanh Thanh nhỏ giọng nói: “Chị ở trường đánh nhau với bạn học, đánh giáo viên, sáng nay đã bị đuổi, con tưởng chị về nhà rồi, không nghĩ tới..... Chưa về nhà.”

Diệp Lệ Lệ nghe Tống Nguyễn bị đuổi học, trong mắt đầy ý cười: “Nếu như cô ta không muốn đi học, vậy gả cô ta cho Trương gia, trở thành một phu nhân giàu có, cũng không có gì là không tốt, chồng, nhanh gọi cho Trương Cường.”

Tống Trung Hâm nhìn điện thoại nhíu mày, từ hôm qua đến giờ, ông không liên lạc với Trương Cường, cảm thấy có dự cảm xấu.

“Bà phát ngốc cái gì? Liên hôn với Hứa gia đã bị hủy, nếu không liên hôn với Trương gia, đồng hồ bá nghiệp của bà làm sao bây giờ.....?”

Tống Trung Hâm gọi điện thoại.

Lúc ông đang gọi điện thoại, người giúp việc thở hổn hển chạy lại đây: “Tiên sinh, phu nhân, bên ngoài có người tự xưng là Tiêu tổng đang đợi bên ngoài.”

Tống Trung Hâm và Diệp Lệ Lệ sững sờ.

“Tiêu tổng?” Hai người nhìn nhau, cả Thượng Hải chỉ có một Tiêu tổng, đó là Tiêu Phùng Thanh: “Có phải tên Tiêu Phùng Thanh không?”

Người giúp việc gật đầu: “Hình như là người này, tiểu thư Tống Nguyễn ở bên cạnh ngài ấy, sắc mặt của Tiêu tổng rất không tốt.”

Tống gia và vị Tiêu tổng lòng dạ sắt đá này chưa từng gặp nhau.

Nghe nói Tống Nguyễn ở bên cạnh, sắc mặt của Tiêu Phùng Thanh không tốt.

Sắc mặt Diệp Lệ Lệ biến đổi: “Cô ta không gây họa đó chứ?”

Bây giờ Tống Trung Hâm một chút ấn tượng tốt đối với con gái cũng không có, sắc mặt khó coi, lảo đảo chạy ra.

Tiêu Phùng Thanh trên trán đầy mồ hôi khi cõng tảng đá, thấy người Tống gia xông ra, vẻ mặt tối sầm lại.

Chính gia đình này nông cạn bắt nạt Tống Nguyễn.

Hắn có nên thay Tống Nguyễn trút giận không?

Tiêu Phùng Thanh còn đang do dự, giọng nói của Diệp Lệ Lệ truyền đến: “Tiêu tổng, Tống Nguyễn không phải người Tống gia, cô ta làm gì sai cũng không liên quan đến Tống gia, ngài muốn đánh muốn giết tùy ngài.”

“Ngài đại nhân đại lượng, nhất định không liên quan đến Tống gia.....!”

Nghe được lời này, Tiêu Phùng Thanh nhịn không được giật giật mí mắt, đây là gia đình kiểu gì vậy.....?

Tò mò!

May mắn Tống Nguyễn không phải dạng người như nhà cô.

Tống gia này, thật sự là đủ kinh thế hãi tục.

Tống Trung Hâm một mực quan sát sắc mặt của Tiêu Phùng Thanh, thấy hắn không nói gì, sắc mặt càng lúc càng khó coi, tưởng hắn ngại trừng phạt quá nhẹ.

Mắng Tống Nguyễn một tiếng: “Tống Nguyễn, cô còn xem tôi là cha, còn mang họ của tôi, thì nhanh quỳ xuống xin lỗi Tiêu tổng!”

Nói xong ông ta nhìn Tiêu Phùng Thanh cười: “Tiêu tổng, ngài xem, ngài bớt giận, con bé còn có chút nhan sắc, không bằng đêm nay tôi để nó đi cùng ngài.....”

Mặt Tiêu Phùng Thanh ửng hồng: “Khụ Khụ Khụ!”

Tống cái gì đồ chơi, muốn giết hắn.....! Không thấy Phó Hoài Bắc đứng phía sau sao!

Hai má ửng hồng, xem ra Tiêu tổng có chút động lòng, đều là đàn ông, Tống Trung Hâm cũng hiểu: “Tiêu tổng, ngài yên tâm  tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng.”

Sắp xếp thỏa đáng cái rắm.....!

Tiêu Phùng Thanh càng sốt ruột càng ho khan.

Phó Hoài Bắc đứng ra, liếc nhìn Tống Nguyễn: “Ông nói muốn đưa cô ấy lên giường của Tiêu tổng?”

Tống Trung Hâm liếc hắn một cái, mặc quần áo huấn luyện bình: “Tôi nói chuyện với Tiêu tổng, không tới phần của cậu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play