Trương Thần nhíu mày: “Sao vậy? Có chuyện gì mà hốt hoảng hết cả lên?”

“Bên ngoài có một cậu thanh niên muốn tìm ngài.” Bảo vệ miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Trương Thần cười: “Trên mặt hắn có vết sẹo phải không?”

Bảo vệ liên tục gật đầu: “Rất dọa người, từ trán đến cằm, giống như người bị chia ra làm hai nửa.”

Ý cười trên mặt Trương Thần ngày càng sâu, thế là đúng rồi, là cậu ta tới đây để báo tin vui, ông ta đã tưởng tượng được cảnh Tống Nguyễn quỳ dưới chân mình xinh tha.

Trương Thần quay đầu lại: “Trương Cường, Ba Lãng đi cùng ta ra ngoài, cái đứa con hoang kia đã bị Lệ Kiêu bắt được. Chúng ta cùng ra nghênh đón nào.”

Vừa nghe Tống Nguyễn bị bắt, trên mặt người nhà họ Trương liền có chút hưng phấn kỳ lạ.

Trương Cường được người hầu nâng lên.

Trương Ba Lãng cắn răng, tối sầm cả mặt: “Lệ Kiêu rất lợi hại?”

Trương Thần nhớ lại tài liệu về Lệ Kiêu: “Hắn bị lưu đày đến Chiến Vực, nhưng không quá ba năm đã từ cấp thấp nhất của đội tử thần mà đánh, trong mỗi trận chiến, hắn đều còn sống, thực lực tiến bộ vượt bậc. Trong trận lần trước, hắn đã giết năm người chiến giả cao cấp ba sao. Ở địa bàn nhà họ Trương cũng giống thế, người 18 tuổi có thực lực như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”

Thiên phú của Lệ Kiêu làm Trương Thần hâm mộ không thôi. Ông ta tu luyện nhiều năm, cũng đã từng đến Chiến Vực để rèn luyện nhưng hiện tại cũng chỉ là chiến giả trung cấp năm sao mà thôi.

Chỉ thiếu một sự đột phá.

Nhưng mà cậu thanh niên 18 tuổi kia lại chính tay đâm mấy chiến giả cao cấp ba sao kia.

Trong lòng Trương Thần có chút buồn bực nhưng suy đi nghĩ lại, cậu ta là thiên tài thì sao?

Không phải cũng nghe lời nhà họ Trương của ông ta sao?

Lúc này trong lòng ông ta mới coi như thoải mái.

Đoàn người vẻ mặt tươi cười bước ra bên ngoài, vừa ra khỏi, nụ cười liền cứng lại. Căn biệt thự to như vậy giờ đây là một bãi hỗn loạn, người hầu, bảo vệ đều chạy hết.

Cứ như là vừa mới bị một tai nạn giáng xuống đầu.

“Sao lại thế này?” Trương Thần nổi giận gầm lên một tiếng.

Âm thanh giận dữ lan tràn vào bên trong biệt thự, Lệ Kiêu bình tĩnh từ từ bước ra khỏi chỗ tối.

Trương Thần nhìn thấy Lệ Kiêu, lửa giận chớp mắt liền biến mất, vẻ mặt tươi cười, tiến lại gần: “Tới đây tới đây, cháu ngoan, mau vào trong ngồi đi.”

Lệ Kiêu chần chờ một chút.

Nhớ đến lão đại bảo cậu ta kéo dài thời gian. Cho dù không muốn tiếp xúc với nhiều người nhưng cậu vẫn bước đến ngồi bên cạnh Trương Thần.

Trương Cường cùng với Trương Ba Lãng đã gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy Tống Nguyễn chết ở dưới chân bọn hắn.

Trương Cường do dự một lát, há miệng muốn nói nhưng lại sợ thiếu niên thiên tài kia không hài lòng liền chọc chọc Trương Ba Lãng.

Trương Ba Lãng từ nhỏ đã được người nhà rất sủng ái, không bận tâm nhiều điều như vậy liền sầm mặt mà nhìn Lệ Kiêu: “Thằng nhóc kia, Tống Nguyễn đâu?”

Lệ Kiêu lạnh lùng liếc hắn một cái.

Ánh mắt của người vừa bước ra từ biển máu kia trong chốc lát đã đem Trương Ba Lãng từ nhỏ sống trong giàu sang, nhung lụa dọa sợ đến mức hai chân mềm nhũn.

Trương Ba Lãng ổn định tâm tình, không hài lòng nói: “Mày kiêu ngạo cái gì? Dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một con chó của Trương gia, đừng có ỷ vào bác hai và ông nội của tao cho mày mặt mũi thì tự xem bản thân mình là một nhân vật quan trọng.”

“Ba Lãng, im lặng!” Chờ Trương Ba Lãng nói xong, Trương Thần mới làm bộ làm tịch rống lên một tiếng: “Lệ Kiêu là quý nhân của Trương gia, con còn nói chuyện như vậy thì đừng trách tại sao bác tức giận.”

Rống xong lại cười hiền từ mà nhìn Lệ Kiêu: “Lệ Kiêu, cậu đừng so đo với nó làm gì, nó bị người trong nhà chiều quá sinh hư. Đây hẳn là vết thương mà Tống Nguyễn gây ra, vậy bây giờ tình hình của cô ta thế nào rồi?”

Lệ Kiêu nhìn Trương Ba Lãng một cái.

Cúi đầu nhớ đến lời của cô gái kia, chần chờ một chút nói: “Cô ta đã chết.”

Nghe thấy tin này, tảng đá đè nặng trong lòng Trương Thần cũng tan biến, ông ta cao hứng, hô hấp dồn dập lên, vỗ vỗ tay: “Kẻ đắc tội Trương gia thì không xứng có kết cục tốt.”

Trương Ba Lãng cũng cười đắc ý: “Thi thể của cô ta đâu? Tao muốn đem thi thể chế thành tiêu bản để cho mọi người đều biết Trương gia không phải dễ chọc vào.”

Lệ Kiêu cúi đầu, lạnh lùng cười, không nói chuyện.

Trương Ba Lãng nhíu mày: “Hỏi mày đấy, thi thể đâu?”

Tống Nguyễn- người đã chết trong miệng Lệ Kiêu, giờ phút này đang đứng trước một cái cửa nhỏ bám đầy bụi, trên mặt đất là bốn tên chiến giả trung cấp đang nằm la liệt.

Cửa nhỏ khác xa va với nhà họ Trương được trang hoàng xa hoa kia.

Hệ thống kích động lên: “Chính là hơi thở này- thứ đến từ Chiến Vực.”

Tống Nguyễn tò mò, tiến lên xem xét một lượt: “Cánh cổng này cùng với cục đá cũng không khác gì mấy nhỉ?”

Hệ thống: “Ngươi dùng sức đánh một chút đi.”

Nghe hệ thống nói, Tống Nguyễn dùng hết sức lực đánh một cái, bàn tay đã dừng lại phía trên nhưng lại không có một tiếng động nào phát ra cả.

Tống Nguyễn há hốc mồm, cửa nhỏ màu đen lại không chút sức mẻ, phải biết rằng với một cú chưởng toàn lực của cô thì sức mạnh cũng phải tính bằng hàng vạn.

Không những không có âm thanh gì mà sức lực giống như bị hấp thu.

Tống Nguyễn nhìn khắp nơi: “Thứ này có ý nghĩa gì?”

Hệ thống kinh ngạc, mắt to cũng hiện lên một tia nghi hoặc: “Thứ này ta có một chút quen thuộc, giống như đã gặp qua rồi nhưng mà ta chưa từng đến thế giới này.”

“Hình như chủ nhân đầu tiên của ta đã từng tiếp xúc với thứ này.”

Tống Nguyễn dừng lại chất vấn: “Ngươi còn có chủ nhân đầu tiên nữa à? Lúc trước ngươi ép buộc ta không phải nước mắt nước mũi tèm lem nói ngươi là ma mới, công trạng không đủ sao? Không kết nối được thì Chủ Thần sẽ mạt sát ngươi cơ mà?”

Bỗng nhiên nghe được lịch sử đen tối của chính mình, hệ thống đầu đầy vạch đen, rụt rụt cổ, yểu xìu nói: “Chủ nhân trước kia của ta hồn phi phách tán, Chủ Thần đem ta khôi phục lại nguyên trạng, lúc ta tìm được ngươi thì dữ liệu gì cũng không có, chờ sau khi ngươi chết thì mới khôi phục lại một chút số liệu.”

“Ngươi mau tìm dịch cải tạo đi, tên Lệ Kiêu gì gì đó vừa nhìn là biết không nói được lời hay, không giữ chân được đám người Trương Thần đâu.” Hệ thống sợ Tống Nguyễn lại truy cứu chuyện cũ nên nhanh chóng chuyển chủ đề khác.

“Trở về ta tính sổ với ngươi sau.” Tống Nguyễn nhìn về phía căn phòng, chỉ có một căn phòng nhỏ thôi mà phải dùng một phiến đá kỳ lạ để làm cửa.

Những chỗ khác cũng chỉ là gạch bình thường.

Tống Nguyễn nhấc chân, dùng sức đạp một cái.

Tiếng ầm ầm vang lên, trong chớp mắt, vách tường đã sập xuống.

Tống Nguyễn che lại miệng mũi đi vào, căn phòng không lớn, các loại chai lọ vương vãi khắp nói, trong một góc còn có một cái bể nước nhỏ, sóng nước dập dờn, phía trên còn có một lớp sương mù bao phủ.

“Chính là cái này.” Tống Nguyễn tìm kiếm khắp nơi, ở trong phòng tìm được một cái thùng liền đem thứ nước này đổ vào toàn bộ.

Cái bể này nhìn vậy mà nước lại rất nhiều, chẳng qua cũng chỉ có mười cân: “Sao lại ít như thế?”

Hệ thống trợn trắng mắt: “Ngươi còn không biết đủ, nhiêu đây có lẽ dùng cho cả nhà họ Trương đấy.”

Tống Nguyễn cũng không rõ cho lắm, nước mà ngày thường Trương gia dùng đều đã bị pha loãng đi vài phần, mà bây giờ, thứ này là nguyên chất không qua pha chế. Trương Hoành Vĩ đã để dành từng chút một vậy mà giờ đây tất cả đều ở trong tay cô.

Đem đồ ném vào không gian của hệ thống: “Ngươi cần dùng đến không?”

Hệ thống lắc đầu: “Thứ này chỉ có tác dụng với người bình thường, dùng để cải thiện thể chất, tăng cường thực lực nhưng đối với ta lại là vô dụng, Chủ Thần không nhận, không đổi thành năng lượng.”

Hệ thống nói với vẻ cô đơn.

Tống Nguyễn chọc chọc vẻ mặt ngốc ngốc của hệ thống: “Ta sẽ nhanh chóng đến Chiến Vực, ngươi cần tinh hạch thì liền tùy ý mà dùng đi.”

Hệ thống hưng phấn: “Này là ngươi nói đó nha! Ta muốn viên tinh hạch hoàng cấp tang thi kia.”

Tống Nguyễn mặt vô cảm: “Ta chưa nói xong.”

“Đoàng!”

Trong giây lát, một tiếng nổ kịch liệt vang lên.

Hệ thống nóng nảy: “Nhanh lên, đàn em của ngươi gặp nguy hiểm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play