Viên đạn vặn vẹo vài cái liền quay
đầu.
Cảnh tượng huyền ảo này khiến người
ta hoài nghi đầu óc cùng với thị giác đều có vấn đề.
Người đàn ông choáng váng đến mờ cả
mắt, trong thoáng chốc liền thu hồi chiến khí, nhanh chóng rời đi.
Chỉ trong nháy mắt.
Cả người đã ngã trên mặt đất, viên
đạn sượt ngang qua để lại một vệt máu tươi trên mặt hắn.
Tống Nguyễn nhìn cảnh này, nghi hoặc
nói: “Nhà họ Trương mời đến thiên tài như thế này sao?”
Bộ dạng này thật khiến người ta thất
vọng.
Người đàn ông chống đỡ thân hình,
đứng dậy lau đi vết máu trên mặt, vẻ mặt âm trầm, u ám: “Nhà họ Trương gì chứ?
Có người mua mạng của mày, mặc kệ nhà họ Trương hay Lý, tao cũng sẽ mang mạng
của mày về.”
Đến nỗi viên đạn vừa rồi là như thế
nào người đàn ông cũng không rõ, hừ lạnh một tiếng: “Đừng nghĩ quanh co dài
dòng nãy giờ là có thể trốn thoát.”
Nói rồi, hắn ta bay vọt tới, đánh
úp: “Đi chết đi!”
Một luồng khí bao trùm lấy cơ thể.
“Vậy sao?”
Nếu là người bình thường thì đã rất
sợ hãi, nhưng Tống Nguyễn là ai chứ? Ở thời đại mạt thế này, những người có thể
thức tỉnh được dị năng so với việc này còn thú vị hơn nhiều.
Cười lạnh một tiếng, xem ra tên này
không phải là người của nhà họ Trương phái đến ám sát, có thể là liên quan đến
chuyện trước đây của cô.
Nói về giết người.
Thì cô đây chính là lão tổ tông.
Ý cười vẫn luôn treo trên môi: “Hệ
thống, chiến giả này có thể giết không?”
Hệ thống loay hoay, lúng túng, tìm
tòi một chút cơ sở dữ liệu: “Chiến giả cũng không thể dễ dàng mà giết, nếu ta
đoán đúng thì không thể nghi ngờ gì nữa, hắn chính là tội phạm truy nã ở Thượng
Hải, giết hắn cô còn có thể lãnh được 50 vạn.”
Vừa nghe đến cái này, ánh mắt Tống
Nguyễn sáng lên.
“Đúng rồi, không cần làm quá tàn
bạo, đây là nơi gần trường học.”
Tống Nguyễn gật gật đầu, ý cười càng
sâu.
Thời điểm xông tới, người đàn ông
cho rằng một quyền là có thể hạ được cô.
Nữ sinh không động tĩnh kia rốt cuộc
cũng hành động, vừa nhấc chân, bên ngoài đôi ủng chiến đấu kia liền lộ ra một
tầng chiến khí, dán ở trên mặt hắn ta.
Sức mạnh cực lớn.
Một người bình thường sao lại có
được sức mạnh lớn như vậy?
Hắn ta- một chiến giả cao cấp có thể
thừa nhận rằng mấy ngàn cân sức mạnh cũng không thể làm tổn thương đến một cọng
tóc của cô.
Tại sao trong nháy mắt liền có thể
ngã xuống như vậy?
Mãi cho đến khi nhắm mắt, trong lòng
hắn ta vẫn còn ngập tràn nghi hoặc, thế những Tống Nguyễn cũng không có giết
hắn mà là cúi đầu: “Hệ thống, muốn xem ký ức của hắn cần bao nhiêu tinh hạch.”
“Một cái tinh hạch cấp vương.”
Tống Nguyễn: “Cũng được nhưng mà hắn
không xứng đáng.”
Tóm lại, người không phải là nhà họ
Trương phái đến mà chính là nhà họ Tống. Gia tộc bọn họ e là sẽ không vì một
học sinh bình thường, chưa gặp mặt bao giờ mà lại đi đến chợ đen để mời chiến
giả đến giết người.
Tên đàn ông một mét tám cường tráng
trước mặt Tống Nguyễn lại như gà con mà hôn mê.
Hứa Cảnh đứng trong góc khuất nhưng
lại thấy rõ một màn này, sắc mặt anh ta tái nhợt, tay nắm lấy bức màn, cả người
không khống chế được ngồi bệt dưới đất. Một mùi tanh tưởi bốc lên trong phòng.
Hắn bị dọa sợ đến nỗi tiểu ra quần!
Hứa Cảnh cúi đầu, nhìn ra ngoài cửa
sổ, người dưới đường đều đã đi xa nhưng anh ta vẫn còn mất hồn mất vía.
Hứa gia gia mấy năm trước đã đến
Chiến Vực, cuối cùng cũng có được cơ duyên lớn.
Nhưng mà ông lại không có một chút
thiên phú nào về phương diện này, nghe nói có loại dung dịch cải tạo cơ thể mà
mọi người cũng chưa từng biết đến thế nhưng ông lại xem nó như sữa bò mà cho
anh ta uống.
Cho dù uống nhiều cỡ nào đi nữa cũng
không được.
Mãi cho đến năm anh ta ba tuổi, Tống
Nguyễn cũng lên ba, ông ấy vừa gặp cô thì đôi mắt liền sáng lên.
Trên đường về nhà, kinh diễm trong
mắt ông cụ vẫn không giảm, trong miệng luôn nhắc đi nhắc lại rằng đã có thể
thay đổi trật tự mới ở Thượng Hải.
Ông trời đã muốn thay đổi.
Khi trở về, mặc kệ cha mẹ anh ta
phản đối thế nào nhưng ông cụ vẫn một mực nhất quyết. Trong năm đó, ông lập ra
hôn ước với nhà họ Tống mà Tống gia lúc đó chỉ là một nhà giàu mới nổi.
Hứa Cảnh nhắm mắt, bởi vì anh ta
không thể tu luyện chiến khí mà khiến ông nội thất vọng, nhưng một bên lại có
chút mừng thầm khi ông nội cho hắn đính hôn với Tống Nguyễn- một người lợi hại
như vậy, một bên lại có chút đố kỵ.
Trong khoảng thời gian dài, Tống
Nguyễn cũng không có biểu hiện ra năng lực có thể thay đổi được trật tự gì đó.
Anh ta ngày càng không hài lòng.
Cho đến khi năm mười mấy tuổi ấy,
anh ta mới biết được Tống Nguyễn không phải là con cháu của nhà họ Tống.
Tống Thanh Thanh mới xuất hiện thật
đáng yêu, học cái gì cũng nhanh, được nhiều người khen ngợi. Hứa Cảnh khi đó
cảm thấy ông nội sai rồi, Thanh Thanh mới là vị hôn thê của anh ta.
Dáng vẻ kia của Tống Nguyễn, anh ta
chưa từng gặp qua mà đã bị dọa sợ đến nỗi tiểu ra quần!
Trong tâm trí mơ hồ có một cảm giác
kích động.
…
Lúc này, Tống Nguyễn đã đem người
ném vào Cục Cảnh sát.
Chờ xác minh xong liền vui vẻ mà
lãnh tiền thưởng.
Sau khi cười xong liền nói với không
khí: “Xuất hiện đi.”
Một thiếu niên từ phía sau cô bước
ra.
Vết sẹo dài từ trán xuống tới cằm
khiến cho gương mặt thiếu niên tăng thêm vài phần sát khí.
Hệ thống trong chớp mắt liền bùng
nổ: “Cậu ta rất nguy hiểm.”
Tống Nguyễn cũng phát giác nhưng
trên mặt lại không có biểu cảm gì, cao ngạo liếc nhìn thiếu niên: “Cậu chính là
người mà nhà họ Trương phái đến?”
Thiếu niên gật đầu: “Cô lựa chọn tự
sát hay là bị giết.”
Tống Nguyễn nhướng mày: “Lời này hẳn
phải là tôi hỏi cậu mới đúng.”
Khí thế chiến đấu của cô đã bị khơi
dậy.
Đã lâu rồi không có kích thích thế
này.
Hệ thống nhận thấy cô kích động như
thế liền nói: “Vết thương trên người ngươi còn chưa lành hẳn đâu.”
“Không ngại.” Tống Nguyễn cười một
cái, nhìn về địa điểm trang nghiêm sau lưng: “Đổi chỗ khác đi.”
Nói xong liền nhảy lên.
Tốc độ hai người nhanh đến nỗi để
lại tàn ảnh.
Hẻm nhỏ không người, chỉ thấy hai
thân ảnh dây dưa, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà cả hai đã đánh vài hiệp.
Thiếu niên biểu tình vẫn như cũ,
không gợn sóng, rất có phong thái.
Đôi mắt rực lửa, ngập tràn tia hiếu
chiến.
Trong mắt Tống Nguyễn cũng như thế,
mãi cho đến khi chủy thủ đã kề vào yết hầu của thiếu niên.
Lệ Kiêu đứng tại chỗ, đây lần đầu
tiên cậu ta thua.
Cổ họng nghẹn lại, nói: “Giết đi.”
Tống Nguyễn thu hồi cái bắt tay vừa
giơ ra, còn chưa kịp nói, thiếu niên trước mặt đã trực tiếp dùng tay chưởng vào
mặt.
Lực đạo kia.
Nếu dính phải khẳng định là đi đời
nhà ma.
Tống Nguyễn duỗi tay lôi kéo, đem cổ
tay của thiếu niên kiềm chặt lại.
Lệ Kiêu vẫn một mực vô cảm, đáy mắt
cuối cùng cũng xuất hiện một tia nghi vấn: “Vừa rồi cô không phải muốn tôi tự
sát sao?”
Cô là kẻ hay giết người như vậy sao?
Tống Nguyễn mơ hồ! Không trả lời câu
hỏi của cậu ta: “Nhà họ Trương phái cậu đến?”
Lệ Kiêu gật đầu.
“Cho cậu bao nhiêu tiền? Hoặc là
chút ít dung dịch cải tạo?”
Lệ Kiêu lắc đầu.
Tống Nguyễn kinh ngạc: “Cái gì cũng
không cho thế mà cậu liền tới giết tôi?”
Cô không đáng giá như thế sao?
Lệ Kiêu gật đầu, nhưng nhận ra cô có
chút không hài lòng liền giải thích một chút: “Hắn là lãnh đạo.”
Tống Nguyễn đã hiểu.
Hóa ra chỉ là người làm công thôi!
Nhà họ Trương đúng là bóc lột quá
mức, đến cả sát thủ đến giết cô thế nhưng cũng không có chút tiền boa.
Tống Nguyễn nhìn bộ quần áo tả tơi
của cậu ta: “Từ giờ trở đi, tôi là lão đại của cậu. Đi. Cùng tôi chơi ngược lại
nhà họ Trương nào.”
…
Giờ phút này, nhà họ Trương đã mở
tiệc ăn mừng.
Trương Thần ngồi dưới sân khấu xem
các minh tinh biểu diễn, cha con Trương Cường vẻ mặt có chút miễn cưỡng ngồi
bên cạnh.
Ông ta an ủi nói: “Ba đã phái thiên
tài của Chiến Vực đến để giết cô ta, thù này của nhà họ Trương nhất định phải
được trả.”
Gương mặt Trương Cường giật giật:
“Giết cô ta rồi mang xác về đây. Con muốn cô ta vĩnh viễn cũng không được siêu
sinh.”
Ông ta và con trai đã bị cái đứa con
hoang kia hủy hoại. Chi của ông ta gần như muốn tuyệt hậu, Trương Cường ngẫm
lại rồi hận không thể ăn tươi nuốt sống Tống Nguyễn.
Lúc này, một tên bảo vệ chật vật
chạy tới: “Tiên sinh, không xong rồi.”