Tống Nguyễn nhìn hai người này giống
như nhìn kẻ ngốc…
Việc này, Tống Thanh Thanh thật sự
muốn can thiệp vào nha.
Tống Nguyễn: “Hệ thống, có thể giết
người không?”
Hệ thống: “Nội thành Thượng Hải
không thể giết người nhưng chiến giả luận bàn thì có thể.”
Tống Nguyễn: “Tống Thanh Thanh là
chiến giả sao?”
Hệ thống: “Đương nhiên là không phải
rồi.”
Cô đã nghĩ sẽ thay thế nguyên chủ
báo thù, chỉ cần đem người dẫn đến chỗ có thể hành động, ai ngờ điều này ở mạt
thế lại không có tự do.
Cô đứng ở trước cửa im lặng một lúc
không nói chuyện, Hoàng Minh Xuyên còn tưởng rằng cô đã bị dọa sợ rồi, nghẹn
khuất thật lâu cuối cùng cũng được nói ra.
“Thầy Hoàng à, mông thầy không còn
đau nữa sao?”
Lời Hoàng Minh Xuyên chưa kịp thốt
ra đã phải nuốt ngược vào trong.
Khóe miệng anh ta giật giật, cả
người đều đau.
Tống Nguyễn lập tức đi đến chỗ ngồi
của mình, chuẩn bị dọn dẹp lại đồ đạc của nguyên chủ. Trên bàn trống rỗng, rất
nhiều sách vở đều nằm trong thùng rác là một đống hỗn độn.
“Ai làm?” Tống Nguyễn quay đầu lại.
Toàn bộ học sinh trong lớp nâng cao
đều yên tĩnh, không khí như ngưng trệ.
Những bạn học ở gần đó thậm chí còn
có cảm giác hít thở không thông.
Có người không chịu nổi áp lực này,
đỏ mặt chỉ vào Hoàng Minh Xuyên: “Là thầy Hoàng làm, thầy ấy nói cậu đã bị đuổi
khỏi lớp rồi... Đồ đạc cũng không cần thiết giữ lại nữa. Sau đó liền đem chúng
vứt hết vào thùng rác.”
Tống Nguyễn nhìn Hoàng Minh Xuyên
đang đứng trên bục giảng.
Ngay lúc này đây, tia áp bức mãnh
liệt kia đang hướng đến chỗ anh ta.
Rõ ràng một người đang ở cuối lớp,
một người đang đứng trên bục giảng nhưng chân anh ta lại không khống chế được
mà mềm nhũn.
Tống Nguyễn nhấc chân, từng bước
từng bước đi đến trước mặt anh ta, chân Hoàng Minh Xuyên run lên.
Chờ khi cô đi đến bục giảng, anh ta
đã đổ mồ hôi đầy đầu.
Thật sự không chống đỡ được.
“Thình thịch.”
Từng tiếng kịch liệt vang lên phá vỡ
sự yên lặng trong phòng, học sinh xung quanh hít sâu một hơi.
Hoàng Minh Xuyên thế nhưng lại quỳ
xuống trước mặt Tống Nguyễn.
Rõ ràng Tống Nguyễn không có làm gì
cả.
Từ lúc trọng sinh đến giờ, đây là
lần đầu tiên cô dùng tinh thần để áp bức. Nhìn bộ dáng chật vật của Hoàng Minh
Xuyên, Tống Nguyễn mới quay đầu lại nhặt sách vở trong thùng rác ra.
Hoàng Minh Xuyên cảm giác cả linh
hồn đều đau.
Anh ta sao lại không nghĩ đến chứ.
Hiện tại, anh ta không thể đứng dậy,
linh hồn như bị dao xuyên qua, dùng hết sức mạnh toàn thân đều không động đậy
được, thân thể hoàn toàn chịu sự khống chế của cô.
Cảm giác này.
So với té ngã còn đau gấp ngàn vạn
lần, cứ như bị lăng trì vậy.
Tống Nguyễn ôm sách đi đến trước mặt
Hoàng Minh Xuyên, từ trên cao nhìn xuống: “Rồi đến một ngày, thầy sẽ hối hận vì
quyết định của mình hôm nay.”
Nói xong, cô xoay người rời khỏi ban
nâng cao.
“Bang”.
Cô vừa mới ra khỏi cửa, cả người
Hoàng Minh Xuyên ngã trên mặt đất, một lúc sau mới có học sinh thoát khỏi kinh
sợ mà chạy lại giúp và gọi người đưa Hoàng Minh Xuyên đến bệnh viện.
Tống Thanh Thanh nhìn bóng dáng rời
đi của Tống Nguyễn.
Trong lòng bỗng dưng sinh ra một
loại sợ hãi không tên, hôm nay, người mà anh Hứa Cảnh phái đến có thể giết chết
cô sao?
Đó là một chiến giả cao cấp của
Chiến Vực được thuê với giá cao ở chợ đen.
Cô ta vốn dĩ cho rằng Tống Nguyễn
dưới thủ hạ của chiến giả tuyệt đối không sống nổi nhưng giờ phút này đây,
trong lòng đột nhiên lại không chắc chắn.
Càng làm cho cô ta không thể tin
được chính là khi nhìn vào bóng dáng rời đi của Tống Nguyễn, cô ta đột nhiên
sinh ra cảm giác mình là một người thật nhỏ bé.
Rõ ràng không phải như thế.
Cô ta so với Tống Nguyễn cao quý hơn
nhiều.
Hiện giờ Tống Nguyễn đã bị đuổi rồi,
cô ta nên vui vẻ mới đúng. Tống Thanh Thanh nghĩ thế nhưng lại không vui nổi.
Tống Nguyễn ra khỏi ban nâng cao,
tìm tòi hết những thứ liên quan về học viện Võ Thuật trong ký ức của nguyên
chủ.
Nhưng mà nguyên chủ học văn, những
tin tức về học viện Võ Thuật thật sự không nhiều lắm. Đây là hai nơi riêng
biệt, ở giữa còn có hàng rào ngăn cách hai tòa học viện.
Học viên tốt nghiệp từ học viện Văn
học sẽ làm nghệ thuật, giải trí, thiết kế,…
Còn học viên từ học viện Võ Thuật,
số rất ít sẽ được chuyển đến Chiến Vực và phân công đến nhiều bộ phận như nội
thành Thượng Hải, trụ sở quân sự ở nhiều nơi khác nhau để giữ gìn an ninh trật
tự. Địa vị của họ rất cao.
Tống Nguyễn lại lên mạng tra cứu quy
tắc tuyển sinh cụ thể của học viện Võ Thuật.
Ngoại trừ kỳ thi chung được tổ chức
vào tháng sáu hằng năm ở nội ô Thượng Hải thì mỗi đầu tháng học viện Võ Thuật
sẽ tổ chức một cuộc thi khởi động.
Quy tắc tuyển sinh của học viện Võ
Thuật cũng thật kỳ lạ.
Trừ những sức mạnh thể chất cơ bản,
sức mạnh tinh thần thì còn phải đánh bại những học viên trong top 50 của
trường.
Cuối cùng cái kỳ lạ nhất chính là
hợp nhãn.
Tống Nguyễn thấy bình luận bên dưới
bàn luận nhiều nhất chính là hợp nhãn này.
“Tôi đã thất bại phần hợp nhãn này.
Thầy giám thị nói tôi quá soái, sợ công chúng phẫn nộ nên cho tôi ra về.”
“+1 phía trên. Học viện Võ Thuật sẽ
không có được một soái ca như tôi!”
“Nghiêm túc mà nói thì cái hợp nhãn
này thực sự rất hấp dẫn, tôi đã thấy nhiều người vì các lý do quá đẹp, quá xấu,
cao thấp, béo gầy,… mà đều bị cho lui hàng.”
“Theo quan sát của tôi thì giám thị
là giáo viên văn học thì khó nhất, kén chọn nhất là dạy tu luyện chiến khí,
mười năm. Giáo viên dạy tu luyện chiến khí đều cho rớt hết cả.”
Tống Nguyễn rà soát một hồi liền
hiểu rõ quy tắc, xem lại ngày thì hôm nay là 29 tháng 9, thời gian diễn ra kỳ
thi chỉ còn có một ngày.
Trước tiên, cô quyết định dựa theo
lời đề nghị của dân cư mạng mà đi mua chút đồ ngon về ăn.
Lúc gần tới cổng trường, cô nhìn
thấy người con trai đã mời mình ăn gà cay tê kia, đằng sau anh là một hàng
người mặc trang phục rằn ri.
Chỉ chớp mắt một cái, cô liền ra
khỏi cổng.
Nhân tiện chăm sóc, chiếu cố mấy tên
nam sinh kia một chút, Tống Nguyễn đi qua đó, những tên bị cô nhìn thế mà lại
ngẩng đầu lên trừng mắt với cô.
“Xem ra tinh thần còn khá tốt, vậy
thì cần vận động nhiều hơn.” Nói xong, cô quay về phía đám nữ sinh: “Ai rảnh
rỗi đi nhiều chuyện mà bị tôi phát hiện ra thì các người đều bị trừng phạt như
nhau.”
Đám của Đàm Na Na sau khi trải qua
chuyện này đã bị dọa sợ, không dám lỗ mãng.
Giải quyết xong, Tống Nguyễn muốn
đi.
“Tống Nguyễn, mày đừng vội đắc ý.”
Nam sinh phía sau không cam lòng
rống to, Tống Nguyễn cũng không thèm quay đầu lại, muốn lái xe rời đi.
Đột nhiên, một âm thanh như xé rách
không gian truyền qua.
Tống Nguyễn đứng im bất động, trơ
mắt nhìn viên đạn bay đến với tốc độ chóng mặt.
Hứa Cảnh đứng trong góc khuất xem
một màn này, trong lòng là tràn ngập sảng khoái.
Đắc tội người của anh ta thì sẽ phải
chết!
Chỉ là một đứa con hoang thôi mà,
kiêu ngạo cái gì chứ?
Cách đó không xa, một người đàn ông
mặc đồ đen cũng lộ ra tươi cười, số tiền này cũng kiếm được quá dễ rồi. Chỉ là
một đứa học sinh ở học viện Văn Học thôi mà, chiến khí cũng không cần dùng đến.
Thuê hắn làm việc này đúng là lấy
dao mổ trâu đi xẻ thịt gà.
Những tưởng trước mắt đã nhìn thấy
cảnh đổ máu.
Nhưng giây tiếp theo, hắn ta ngây
ngẩn cả người.
Cảnh tượng ấy không hề xuất hiện như
trong dự tính, viên đạn đã dừng lại ở giữa không trung một cách kỳ lạ.
Sao lại có thể?
Cho dù là chiến khí cũng không thể
nào làm được như vậy?
Cô ta chỉ là một cô gái, không có
khả năng!
Khẳng định là hắn ta hoa mắt rồi, người
đàn ông tiến lên, rút súng ra, nòng súng đen nhánh cách không xa nhắm thẳng vào
đầu cô.
Tống Nguyễn đột nhiên cười nhẹ.
Vung tay lên.
Viên đạn vừa rồi còn dừng giữa không
trung đột nhiên động đậy.
Người đàn ông đang muốn thở phào nhẹ
nhõm, đột nhiên đồng tử co rút lại.