Đây là điểm quan trọng sao?
Quan trọng không phải là bị đuổi ra
khỏi ban nâng cao hay sao?
Hoàng Minh Xuyên như phát điên, mặt
âm trầm: “Tôi nói là em nhất định phải bị khai trừ khỏi ban nâng cao, dù cho
Tống Thanh Thanh có cầu xin cũng không được.”
Tống Nguyễn gật gật đầu: “Em đã biết
rồi, thầy còn muốn nói điều gì nữa hay không?”
Vẻ mặt cô vô cảm.
Thật là bực bội, Hoàng Minh Xuyên có
cảm giác bản thân mình đang đấm vào bông khiến anh ta không thể nào trút giận
được.
Tống Nguyễn thấy mặt anh ta đỏ lên
nhưng lại không nói lời nào, trong lòng cho rằng anh ta ổn: “Nếu không đúng sự
thật thì cho em xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Hoàng Minh Xuyên trừng
mắt: “Em muốn tôi đi xin lỗi một người đứng nhất từ dưới đếm lên đấy à? Em xứng
sao?”
Văn phòng yên tĩnh, tất cả chỉ còn
vang lên tiếng rống giận của Hoàng Minh Xuyên.
“Tống Nguyễn, tôi sẽ mời phụ huynh
của em đến đây.”
Tống Nguyễn nhíu mày: “Em không cha
mẹ, hiện tại cũng không còn là học sinh trong ban nâng cao, thầy không có tư
cách gì để mời cha mẹ của em.”
“Cuối cùng là thầy mắng em trước?
Nhân lúc này em còn một chút tôn sự trọng đạo, nếu thầy không nói xin lỗi, em sẽ
khiến thầy đến bệnh viện nằm cùng người Trương gia đấy.”
Tống Nguyễn có chút không kiên nhẫn,
tốc độ nói nhanh lên hẳn, hệ thống trong đầu cũng muốn tức giận theo: “Anh ta
không nói lý lẽ! Thầy giáo như thế này ta không tôn trọng nổi nữa.”
Hệ thống nghe cô nói vậy liền đần
ra, không vui vẻ nổi.
Hoàng Minh Xuyên như bị lời này đả
kích.
Hồi lâu mới chậm chạp phản ứng:
“Phản! Phản rồi! Học sinh lại dám uy hiếp thầy giáo.”
Tống Nguyễn đau đầu: “Chuyện này
không liên quan đến thân phận học sinh hay giáo viên, mắng chửi người khác thì
phải xin lỗi. Thầy là giáo viên càng phải làm gương thật tốt nhưng mà em thấy
thầy ngoan cố, không biết hối cải cho nên bây giờ em quyết định đưa thầy đến
tìm người nhà họ Trương. ”
Nói xong, Tống Nguyễn thong thả, ung
dung cầm cái bình giữ ấm trên bàn.
“Ối! Đổ mất rồi.” Một ly táo đỏ kỷ
tử rơi xuống đất.
Ngay sau đó, chính là một tiếng
“Phịch” vang lên.
Hoàng Minh Xuyên đã ngã ngồi trên
vũng nước, anh ta mở to mắt trừng trừng Tống Nguyễn.
Rõ ràng là anh ta không muốn đạp vào
vũng nước kia nhưng vì sao thân thể lại không nghe theo sự điều khiển?
Giống như có một lực đạo mạnh mẽ đẩy
anh ta ngã xuống mặt đất.
“Thầy Hoàng à, ai ui, thầy sao lại
thành ra thế này?”
“Thầy tức giận thì cũng không đến
mức không nhìn thấy vũng nước để rồi ngã như vậy chứ! ”
Giáo viên văn phòng cũng phản ứng
lại, chạy nhanh đến đỡ Hoàng Minh Xuyên đứng dậy.
Tống Nguyễn bước ra khỏi văn phòng,
hai người kia vẫn còn đang đứng trước
cửa.
Tiêu Phùng Thanh vẻ mặt đầy hứng thú
mà nhìn Tống Nguyễn: “Em gái nhỏ à, em có muốn tôi giúp em giải quyết những
chuyện phiền phức do chính mình gây ra không? ”
Cô chưa từng gặp người này nhưng cậu
ta đang đi theo người con trai đã cứu cô, nhàn nhạt lên tiếng: “Không cần, tôi
có thể tự mình giải quyết.”
Nói xong, cô liền tiêu sái rời đi.
Người con trai vẫn luôn yên lặng,
đứng đó, nhìn bóng dáng của cô và mở miệng nói: “Tôi biết ở cổng trường có món
gà tê cay ăn rất ngon, muốn đi cùng không?”
Gà tê cay nha!(Ứng dụng TY T)
Vừa thơm vừa cay lại còn có một chút
tê tê ở đầu lưỡi.
Thật lâu rồi chưa có ăn lại.
Tống Nguyễn có chút thèm, liếm liếm
cánh môi, nội tâm có chút rối rắm.
Sau đó liền quay đầu lại, cười tủm
tỉm nói: “Được.”
Hệ thống sụp đổ: “Ngươi. Cái cô gái
này có thể có liêm sỉ một chút hay không chỉ là một chút gà tê cay thôi mà!”
“Liêm sỉ là thứ gì chứ, ta không
biết.”
Phó Hoài Bắc bước đến bên cạnh cô:
“Đi thôi.”
Tiêu Phùng Thanh sững sờ mà nhìn
bóng dáng hai người. Cả hai đều đang mặc trang phục chiến đấu màu xanh ô-liu,
nhìn từ phía sau liền cảm thấy rất xứng đôi.
Phó Hoài Bắc còn đang mơ hồ, chỉ vì
một chút gà cay tê thế nhưng cô đã đi theo.
Anh muốn thay Tống Nguyễn giải quyết
hết những rắc rối. Điều này còn không chân thành bằng món gà cay tê sao?
“Này, từ từ đợi tôi với!”
Tiêu Phùng Thanh vất vả chạy theo,
Phó Hoài Bắc quay đầu lại liếc cậu một cái: “Việc rèn luyện cậu đã nói với hiệu
trưởng chưa?”
Tiêu Phùng Thanh sửng sốt, đây không
phải chuyện của người hướng dẫn chính Phó Hoài Bắc hay sao? Liên quan gì đến
cậu?
Phó Hoài Bắc: “Không nói sớm sẽ làm
ảnh hưởng đến việc luyện tập của học sinh thì cậu có gánh nổi trọng trách này
không?”
Gia hỏa này chính là cố ý. Tiêu
Phùng Thanh nuốt xuống một ngụm máu, nghẹn khuất nói: “Tôi đi đến phòng hiệu
trưởng đây, tạm biệt bạn học Tống Nguyễn.”
Tống Nguyễn khẽ gật đầu với anh ấy.
Bóng đèn đã không còn nữa. Trong
chớp mắt khóe miệng Phó Hoài Bắc hơi hơi nhếch lên lộ ra vẻ tươi cười: “Phó
Hoài Bắc.”
Tống Nguyễn sửng sốt, một lát mới
phản ứng lại thì ra là anh đang giới thiệu bản thân.
“Tống Nguyễn.”
Lúc này trong khuôn viên trường, có
học sinh của các lớp khác nhau, diện mạo của hai người bọn họ nổi bật như vậy,
dọc đường liền hấp dẫn vô số ánh mắt.
Trên người bọn họ đều mang khí chất
lạnh nhạt, lại có hào quang của người đứng đầu hơn nữa hai người còn sở hữu giá
trị nhan sắc cao đến cả minh tinh trong giới giải trí còn không so bì được.
“Đẹp trai quá! Trên đời còn có người
đẹp như vậy ư? Bọn họ thật xứng đôi vừa lứa.”
“Sao tớ lại thấy nữ sinh kia quen
quen nhỉ? Hình như cô ấy là Tống Nguyễn.”
“Cậu sẽ không nhìn nhầm chứ?”
“Tớ cũng cảm thấy nữ sinh kia giống
Tống Nguyễn, cô ấy như là đã thay đổi. Mấy tên đại thiếu gia trong ban nâng cao
kia hiện giờ đều tự đến để xin lỗi cô ấy đấy.”
“Chuyện này rốt cuộc là như thế
nào?”
…
Trong vườn trường, tôi một câu anh
một câu xì xào vang lên, thân là người trong cuộc nhưng hai người đều giống như
không nghe thấy.
Vườn trường Thượng Hải rất lớn, đi
một hồi mới đến cổng.
Cổng trường bây giờ vẫn còn có người
đến xin lỗi cô, hầu hết những người vây lại xem đều là học sinh đến từ học viện
Võ Thuật.
Hình thức học của bọn họ không giống
nhau.
Lúc Tống Nguyễn đi ngang qua cổng
trường, cô tùy tiện nhìn lướt qua, những nam sinh kia cũng nhìn thấy cô trong
mắt cũng hiện lên tia phẫn nộ như sắp bùng nổ.
Đàm Na Na và mấy nữ sinh cũng nhìn
thấy Tống Nguyễn nhưng ngay sau đó đã bị anh chàng đẹp trai bên cạnh cô hấp
dẫn.
“Đẹp trai thật!”
Nhưng mà lúc ánh mắt của Tống Nguyễn
dừng lại trên người bọn họ, Đàm Na Na chỉ cảm thấy lạnh sống lưng sau đó cúi
đầu chạy thật nhanh.
Trong lòng Tống Nguyễn toàn là gà
cay tê cũng không thèm để ý đến họ.
Đến quán ăn, Phó Hoài Bắc bảo người
phục vụ dọn hết những món đặc trưng lên bàn.
Trong lúc chờ đồ ăn, Tống Nguyễn
đang ăn đồ ăn vặt do cửa hàng đem lên, mùi vị thật ngon.
Phó Hoài Bắc có vẻ thích thú, làm
sao mà một người có khuôn mặt lạnh lùng như thế khi ăn liền có thể vui vẻ đến
vậy.
Có chút kỳ lạ nhưng cũng không có gì
là không tốt.
Ý thức được ánh mắt của mình đang
dừng lại trên người của Tống Nguyễn, Phó Hoài Bắc ho khan một tiếng: “Nhà họ
Trương sẽ không để yên chuyện này, nghe nói Trương Thần đã yêu cầu Trương Hoành
Vĩ tìm một thiên tài ở Chiến Vực đến. Có thể được gọi là thiên tài ở đấy thì
thực lực đều rất mạnh.”
Vừa khéo bà chủ đang đem gà cay tê
dọn lên bàn. Tống Nguyễn cúi đầu gặm đùi gà, cắn một cái liền nói: “Tôi không
sợ.”
Không chỉ có không sợ mà còn có chút
chờ mong thiên tài của Chiến Vực sẽ có thực lực như thế nào.
Phó Hoài Bắc liền bấm một dãy số, di
động của Tống Nguyễn vang lên một tiếng liền dừng lại: “Có chuyện gì thì gọi
vào số này, máy luôn mở 24/24.”
Một cái đùi gà đã vào bụng, Tống
Nguyễn lại cầm cổ gà lên cắn, cô ăn cũng không quá khó coi, duỗi tay khác ra và
nói OK.
Phó Hoài Bắc rất muốn cười lớn.
Cô gái này ngày thường lợi hại, hống
hách nhưng lúc được ăn lại có thể…đáng yêu như thế.
…
Sau bữa cơm, đến chiều, Tống Nguyễn
trở lại trường học.
Vừa đẩy cửa lớp học của ban nâng cao
ra liền thấy Hoàng Minh Xuyên quay đầu lại nhìn cô, hắn nổi giận đùng đùng:
“Không phải tôi đã nói là em đã bị đuổi khỏi lớp rồi sao? Em còn xuất hiện ở
đây làm gì?”
“Chị à, lần này chị cũng làm quá rồi
đó, em cũng không có cách nào giúp chị được nữa đâu.” Tống Thanh Thanh hai mắt
hồng hồng đứng ra nói.