“Ai bắt nạt Tống Nguyễn?”
Khóe miệng Tiêu Phùng Thanh giật
giật.
Cái giọng điệu cưng chiều đáng chết
này!
Những vệ sĩ tinh nhuệ của nhà họ
Trương đều không bắt nạt người khác, xem ra trong mắt Tống Nguyễn, những sinh
viên của Học viện Thượng Hải này không phải là người rồi.
Anh ngồi trong xe nhìn qua cửa sổ,
đám học sinh này đeo một tấm biển ghi chữ ở trên cổ, trông không khác gì tù
nhân: “Có vẻ bạn học Tống của chúng ta bắt nạt bọn họ.”
Phó Hoài Bắc lắc đầu, nói với vẻ
chắc chắn: “Không đâu, cô ấy rất ngoan, cậu không hiểu gì về cô ấy cả.”
Khóe miệng Tiêu Phùng Thanh càng
thêm giật giật, anh ta đảo mắt một vòng: “Nếu tôi nhớ không lầm, cậu mới gặp
Tống tiểu thư đúng một lần.”
Thế mà lại làm như hiểu rõ con gái
người ta lắm vậy.
Phó Hoài Bắc khẽ cười: “Cậu nhớ lầm
rồi, là hai lần.”
Tiêu Phùng Thanh cạn lời, anh ta khẽ
vỗ đầu.
Anh có chút nghi ngờ, chả nhẽ Phó
Hoài Bắc nói Tống Nguyễn là người của anh ta là do sợ có người khác giành trước
một bước đoạt lấy cô?
.......
Lớp nâng cao lúc này vô cùng yên
ắng.
Chỉ có âm thanh lật sách vở thỉnh
thoảng vang lên, việc Tống Nguyễn đánh người rốt cuộc vẫn truyền đến tai chủ
nhiệm lớp.
Hoàng Minh Xuyên tức giận xông vào
lớp, vốn định nổi nóng, nhưng nhìn đến Tống Nguyễn đang nghiêm túc ngồi trong
góc đọc sách, cả người anh ta thoáng sửng sốt.
Sao bình thường anh ta chưa bao giờ
thấy Tống Nguyễn chăm chỉ học như vậy?
Chắc chắn là giả vờ để trốn tránh
trách nhiệm.
Hoàng Minh Xuyên gào lên: “Tống
Nguyễn, ra ngoài với tôi, tôi biết sự việc sáng nay rồi, Trương gia đã tìm đến
tận cửa kia kìa!”
Học sinh này quá to gan!
Cô thế mà dám đạp vào mệnh căn của
Trương Ba Lãng, cùng là đàn ông với nhau, anh ta nghĩ đến thôi đã thấy thốn.
Tống Nguyễn bình tĩnh khép sạch lại,
đứng dậy, đi về phía Hoàng Minh Xuyên.
Tống Thanh Thanh quan sát, cả người
đều căng chặt, nín thở, cuối cùng cũng thở ra được một hơi.
Hoàng Minh Xuyên là giáo viên chủ
nhiệm của lớp nâng cao, anh ta cũng không thích Tống Nguyễn.
Thành tích đếm ngược từ dưới lên của
Tống Nguyễn chính là kéo chân sau của cả lớp, nếu Tống Nguyễn không học ở lớp
nâng cao, anh ta còn nhận được nhiều tiền thưởng hơn nữa.
Bây giờ cô lại gây rắc rối, anh ta
càng thêm chán ghét Tống Nguyễn.
Tống Nguyễn đi tới trước mặt Hoàng
Minh xuyên, thấy anh ta bất động không nói gì, hỏi: “Không đi à?”
Hoàng Minh Xuyên tức giận, mặt tối
sầm: “Đi.”
Nói xong anh ta xoay người bước đi
trước, Tống Nguyễn chậm ra đi theo phía sau.
Hệ thống ở trong đầu nói thầm với
cô: “Nghe nói giáo viên chủ nhiệm của vị diện nào cũng đều đáng sợ cả, bọn họ
sẽ nhẹ nhàng núp sau cửa sổ nhìn lén học sinh...”
“Nhưng mà bọn học đều là giáo viên
tốt, có trách nhiệm với học sinh, nếu mà là người xấu thì chuyên môn chèn ép,
chế giễu học sinh, học sinh thì lại phải tôn trọng giáo viên.”
Tống Nguyễn lúc ở mạt thế không được
đi học, cô được người của tổ chức thuê về dạy, năng lực tiếp thu của cô rất
tốt, có thể nói được nhiều ngôn ngữ khác nhau.
Nhưng vị diện này nói chung một loại
ngôn ngữ.
Những cái cô học được trước kia đều
vô dụng.
Đi theo Hoàng Minh Xuyên đến văn
phòng, lúc này, trong văn phòng đã có vài giáo viên đang ngồi.
“Trương tiên sinh, học sinh ông tìm
đây.” Hoàng Minh Xuyên nói xong liền muốn trốn đi.
Mệnh căn bị hỏng là chuyện lớn , anh
ta gánh không nổi trách nhiệm.
Trương Thần thoáng trầm tư, nghĩ về
cao thủ mà cha anh ta nói đến.
Vửa ngẩng đầu nhìn thấy Tống Nguyễn,
anh ta khẽ giật mình, người run lên, cánh tay đau nhắc nhở anh ta chuyện ngày
hôm qua.
Anh ta có chiến khí giúp phục hồi.
Hôm qua ngâm mình trong dịch phục
hồi cả đêm, gân trên cánh tay nối được một đoạn, Trương Cường không tu luyện
được chiến khí, đến giờ vẫn phải ngâm mình trong dịch phục hồi.
Có thể nhặt về được cái mạng hay
không còn chưa biết.
Đang lo lắng, lại nghe bảo ở trường
học Trương Ba Lãng bị đánh, bị thương ***.
Trương Thần tạm gác lại việc, lao
đến đây để đòi lại công lý cho cháu trai mình.
Không nghĩ tới.
Là Tống Nguyễn!
Cái đồ nữ yêu quái này.
Vốn trong lòng Trương Thần đang ngập
tràn lửa giận nhưng nhìn thấy là cô liền nhanh chóng biến thành sợ hãi.
Tỗng Nguyễn cười cười nhìn Trương
Thần: “Vẫn giữ được cánh tay cơ à?”
Trương Thần nghe vậy nghiến răng.
Nhìn thấy cô anh lại càng tức,
Trương Ba Lãng không có việc gì làm chọc cô làm gì?
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm
qua Trương Thần suy sụp như này.
Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh: “Là cô
đánh Trương Ba Lãng?”
“Anh nghĩ sao?” Tống Nguyễn nhướng
mày.
Hoàng Minh Xuyên ngây người nhìn cô,
Trương Thần là ai chứ?
Nhà họ Trương ở Thượng Hải tiếng tăm
lừng lẫy, cho dù hiệu trưởng Học viện Thượng Hải cũng phải nể mặt.
Sao Tống Nguyễn dám nói chuyện như
vậy với Trương Thần chứ?
Trong lòng Hoàng Minh Xuyên run rẩy
kịch liệt: “Tống Nguyễn, cô nói chuyện với Trương tiên sinh lễ phép chút, cô có
biết ngài ấy là ai không?”
Tống Nguyễn liếc mắt nhìn Hoàng minh
Xuyên.
Giáo viên bảo phải lễ phép, ok thôi.
Sau đó cô nhìn về phía Trương Thần:
“Xin chào, Trương tiên sinh, là tôi đánh Trương Ba Lãng , nếu Trương gia của
anh còn có ai dám khiêu khích tôi, tới một tôi đánh một, tới hai tôi đánh hai.”
“Anh dám dùng lời nói vũ nhục tôi
thì tôi cũng dám đánh anh như đánh Trương Ba Lãng.”
Vừa nói cô vừa liếc mắt về vị trí
nào đó trên chân anh ta.
Nhìn thấy một màn này, hệ thống ngẩn
người, trong lòng khinh bỉ: “Lễ phép quá cơ!”
Lễ phép thế còn gì. ( truyện trên app tyt ) “Thầy, như vậy đúng không ạ?” Tống
Nguyễn thắc mắc nhìn Hoàng Minh Xuyên: “Nếu còn chưa đúng, em có thể cúi đầu
một cái.”
Hoàng Minh Xuyên sốc đến đơ cứng cả
người.
Đây là chống đối anh ta sao?
Nếu Tống Nguyễn biết Hoàng Minh
Xuyên đang nghĩ gì chắc chắn sẽ cảm thấy oan cho cô quá mà, cô nghe hệ thống
giải thích, có vẻ nghề giáo viên rất đáng kính.
Vì thế, dù không muốn lễ phép với
Trương Thần xíu nào, nhưng cô vẫn nghe lời anh ta, dùng ngôn từ lễ phép nhất
nói chuyện với Trương Thần rồi còn gì.
Hoàng Minh Xuyên tức một thì Trương
Thần phải tức mười, cả người anh ta bị luồng không khí lạnh lẽo bao phủ.
Giáo viên trong phòng sợ hãi đến nỗi
trốn vào trong góc.
Sát khí tràn ngập.
Ngay lúc mọi người cho rằng Trương
Thần sẽ vung tay đánh chết Tống Nguyễn thì anh ta lại phất tay áo rời đi: “Tống
Nguyễn, cô chờ đấy cho tôi!”
Cánh cửa đóng sầm lại, vỡ tan tành.
Tống Nguyễn quay đầu lại, nhìn thấy
khuôn mặt quen thuộc.
Quét mắt từ trên xuống dưới, anh
không mặc âu phục mà mặc đồng phục chiến đấu, đi kém với đôi bốt chiến đấu màu
đen.
Ừm, trông cũng không tệ.
Tống Nguyễn trong lòng im lặng bình
luận, sau đó lễ phép nói với Hoàng Minh Xuyên: “Thầy, Trương Thần đi rồi, em về
lớp đọc sách tiếp đây ạ.”
Nói xong lễ phép cúi đầu.
Tiêu Phùng Thanh nhìn từ đầu đến
cuối, không thể nhịn được nữa, anh ta phá lên cười.
Cố Kỳ nói đúng.
Cô gái này đúng là bảo bối mà.
Hoàng Minh Xuyên tức giận, quát: “Cô
đứng lại.”
Tống Nguyễn khó hiểu quay đầu lại,
giữ nguyên tắc tôn sư trọng đạo, nghiêm túc nhìn Hoàng Minh Xuyên: “Thầy Hoàng,
còn chuyện gì nữa ạ.”
“Cút khỏi lớp nâng cao đi, lần này
dù Tống Thanh Thanh có nói gì đi nữa, tôi cũng phải đuổi cô đi.”
Giọng nói tức giận của Hoàng Minh
Xuyên vang khắp văn phòng.
Tống Nguyễn cau mày: “Anh mắng tôi?”
“Anh ta có khi còn nghĩ mình nghe nhầm rồi cơ.”