Mấy nam sinh kia biểu cảm cứng đờ,
trong lòng bắt đầu có chút sợ hãi, nhưng bọn họ không muốn cúi đầu, nghĩ đến
trong nhà có quyền có thế, nghiến răng nói: “Uy hiếp cô thì làm sao?”
“Ồ.” Tống Nguyễn trầm ngâm gật đầu:
“Quên nói cho cậu biết, con người tôi không sợ nhất là uy hiếp.”
“Cút ra cổng trường xin lỗi tôi hoặc
là ngay bây giờ tôi đánh các cậu một trận.”
Mặt Tống Nguyễn vô cùng lạnh lùng:
“Muốn trả thù tôi á? Chờ kiếp sau đi.”
Vừa dứt lời, cô nhấc chân đá nam
sinh kia văng ra ngoài cửa.
Dứt khoát!
Bá đạo.
Đây là ấn tượng của mọi người đối
với Tống Nguyễn lúc này, bộ dáng nhu nhược đã hoàn toàn biến mất, ai có thể
nghĩ được đây là cái người nhát gan trước kia chứ.
Như thể đây mới là con người thật
của cô.
“Các cậu vẫn muốn ở đây sao?”
Mấy nam sinh còn lại im lặng lần
lượt chạy ra ngoài, sợ chạy không nhanh thì nạn nhân tiếp theo sẽ chính là
mình.
Trong lớp chỉ còn lại nữ sinh cũng
vài bạn học khác, Tống Nguyễn liếc mắt nhìn bọn họ.
Không ai dám nhìn thẳng vào cô.
Thân thể không kìm được có chút run
rẩy.
Tống Nguyễn nhíu mày nhìn bọn họ,
những nữ sinh này cũng bịa đặt rất nhiều về nguyên chủ, còn dám lấy cái danh
xưng vạch trần đĩ điếm.
Nhưng việc vừa rồi bọn họ cũng không
tham gia, bọn họ cũng chỉ thầm cười nhạo thành tích của nguyên chủ ở sau lưng
mà thôi.
Dưới sự đàn áp của Tống Thanh Thanh
thì đúng là không ít lần thành tích của nguyên chủ rơi xuống đáy bảng xếp hạng.
Tống Nguyễn còn chưa nghĩ ra trừng
trị đám nữ sinh này như nào, Hứa Cảnh đã tức giận đứng dậy.
“Tống Nguyễn, cô đang làm cái quái
gì thế hả?” Hứa Cảnh lớn lên trông khá đẹp trai, gia cảnh lại tốt, ở trong lớp
rất có tiếng nói.
Anh ta vừa dứt lời, mấy nữ sinh kia
lập tức đứng tránh sau lưng anh ta: “Hứa thiếu, cậu quản vị hôn thê của cậu
đi.”
Nghe bọn họ nói vậy, Hứa Cảnh nghĩ
đến hôn ước giữa anh ta và Tống Nguyễn đã được hủy bỏ, trong lòng không hiểu
sao có chút khó chịu, anh ta im lặng không nói gì.
Tống Thanh Thanh từ đầu đến cuối
đứng bên cạnh anh ta lúc này mới mở miệng: “Các cậu đừng nói linh tinh, Hứa
Cảnh đã từ hôn với Tống Nguyễn rồi.”
Ngay lập tức.
Tất cả mọi người trở nên xôn xao.
Các nữ sinh vốn nghĩ mình đã tìm
được người giúp đỡ, nhưng hiện tại biết hôn ước giữa hai người họ đã bị hủy bỏ,
thất vọng nhìn Hứa Cảnh: “Vậy thì cậu cũng đâu có tư cách quản cô ta, thôi Tống
Nguyễn muốn đánh muốn chửi sao cũng được, tôi chấp nhận hết.”
Giọng cô ấy không to nhưng vừa đủ để
những người xung quanh nghe rõ ràng.
Vừa nói xong, Hứa Cảnh ngu người
luôn, anh ta còn nghĩ là bọn họ biết anh ta cùng Tống Nguyễn hủy hôn sẽ rất vui
mừng, dù sao thì cái đứa con hoang kia làm sao xứng với anh ta chứ.
Không ngờ, đám nữ sinh này không
những không vui vẻ mà còn cảm thấy thất vọng.
Chỉ là một đứa con hoang thôi mà, có
gì phải tiếc?
Chả nhẽ anh ta còn không xứng với
đứa con hoang đấy chắc?
Hứa Cảnh tựa hồ rất sốc, đám người
anh ta chưa từng coi là cái thá gì, thế mà lại dám coi thường anh ta.
Anh ta cố gắng nhẫn nhịn: “Chúng ta
là bạn học, cho dù có hủy hôn thì tôi vẫn có thể đứng ra giúp đỡ các cậu.”
Hứa Cảnh bày ra bộ dạng chính trực.
Tựa như anh ta đang đứng trên ranh
giới tối cao của đạo đức, có thể tùy thời phán xét đúng sai!
Tống Nguyễn khinh bỉ nhếch khóe
miệng nhìn về phía Hứa Cảnh: “Sao, chân hết đau rồi à?”
Hứa Cảnh sững người.
Chân.....vẫn còn đau!
Nhưng anh ta không muốn mất mặt
trước Tống Nguyễn: “Tống Nguyễn, tôi biết, cô rất buồn vì bị tôi từ hôn, nhưng
cô cũng không đến mức trút giận lên người khác chứ?”
“Đừng quá coi trọng bản thân, từ hôn
là tôi nói, không phải anh, tôi vẫn giữ đoạn video đó đấy.” Tống Nguyễn trên
mặt đầy chế giễu nói tiếp: “Anh nghĩ anh là ai?”
Hứa Cảnh nắm chặt tay đến mức nổi
gân xanh: “Chúng ta đều là bạn học với nhau, sao cứ phải ép người khác vào
đường cùng như vậy?”
“Tôi đã nói hình phạt là gì đâu? Sao
anh biết tôi muốn ép bọn họ vào đường cùng? Trước đây đám bọn họ bắt nạt Tống
Nguyễn sao không thấy anh nói vậy đi?” Tống Nguyễn lạnh lùng nói.
Hôm nay cô không phải trút giận cho
bản thân mình.
Cô muốn trút giận thay nguyên chủ.
Hứa Cảnh tức đến đỏ mặt, chỉ vào
Tống Nguyễn: “Cô nói vớ vẩn, trước đây đều là các bạn tốt bụng khuyên bảo cô,
không phải chỉ muốn giúp đỡ cô sao? Đúng là không biết điều.”
Tốt bụng khuyên bảo?
Tống Nguyễn khẽ nhấc chân.
Hứa Cảnh nhìn thấy chân Tống Nguyễn
thoáng động, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi của Trương Ba Lãng, nhanh chóng trốn ra
sau.
Trốn xong.(Ứng dụng TY T)
Anh ta phát hiện Tống Nguyễn vẫn
đứng im, trên mặt thoáng cười nhạo.
Mặt anh ta xấu hổ đỏ bừng, thẹn quá
hóa giận vung tay lên.
“Bang!”
Âm thanh thanh thúy vang lên.
Một bên mặt Hứa Cảnh sưng đỏ, in rõ
dấu năm ngón tay, trông có chút đáng sợ, Tống Nguyễn ghét bỏ lấy khăn giấy lau
tay: “Tôi thay mặt ông nội Hứa dạy dỗ anh, cũng vì muốn tốt cho anh thôi, đừng
có không biết điều.”
Lời này nghe có vẻ rất quen.
Tống Thanh Thanh nhìn thấy Hứa Cảnh
bị đánh, thân thể run lên, nhưng vẫn lo lắng chạy tới ôm lấy Hứa Cảnh: “Anh
Cảnh, anh có sao không?”
Hứa Cảnh che mặt, anh ta không muốn
mất mặt trước Tống Thanh Thanh, nghiến răng nói: “Anh không sao đâu.”
“Chị, chị đừng như vậy mà, Hứa thiếu
cũng vì muốn giúp mọi người thôi.” Tống Thanh Thanh nhìn Tống Nguyễn: “Các bạn
cũng không cố ý nói xấu chị, chị tha lỗi cho bọn họ đi nhé?”
Đến loại lời nói trà xanh này cũng
phun ra được, Tống Nguyễn khoanh tay: “Chắc tôi phải tìm cho cô cái bằng khen,
đôi cẩu nam nữ trà xanh như các người, trà Tây Hồ Long Tỉnh cũng không đậm vị
bằng đâu.”
“Phụt.”
Có người nhịn không được bụm miệng
cười.
Tống Thanh Thanh mặt đỏ bừng: “Chị,
chị sao lại...”
“Đừng kêu linh tinh, ba mẹ ruột của
tôi không có đứa con ghê tởm như cô đâu.”
Cô không muốn dây dưa với Tống Thanh
Thanh chút chuyện này, lại liếc mắt nhìn những nữ sinh ban nãy nói xấu nguyên
chủ: “Tôi cho các cậu lựa chọn, đi ra ngoài cổng canh chừng đám người kia xin
lỗi tôi hẳn hoi, còn không thì các cậu cũng nhìn thấy kết cục của việc chống
đối tôi rồi đấy.”
Mấy nữ sinh bối rối nhìn nhau, trước
đây họ cảm thấy Hứa Cảnh khá lợi hại.
Nhưng giờ nghĩ lại, anh ta cũng
không tốt như vậy.
Hơn nữa, ngay từ đầu bọn họ nói xấu
sau lưng người khác cũng không tốt lành gì.
Tuy rằng trong lòng bọn họ không
muốn thừa nhận điều này chút nào.
Nhưng sự thật không thể thay đổi, da
mặt họ cũng không dày như Tống Thanh Thanh cùng Hứa Cảnh, trắng trợn đổi trắng
thay đen.
“Bọn tôi chọn cái thứ nhất.”
Tống Nguyễn phất phất tay: “Vậy đi
đi.”
Các nữ sinh lần lượt bước ra khỏi
lớp, lớp trưởng thấy sự tình có vẻ đã ổn thỏa, run rẩy chỉ vào Trương Ba Lãng
với nam sinh lúc đầu đang ngất xỉu dưới đất: “Bạn học Tống, cậu có thể cùng tôi
đưa bọn họ đến phòng y tế được không?”
“Không phải việc của tôi.”
Tống Nguyễn nói xong, đi tìm bàn của
nguyên chủ, tùy ý lau vài cái, lấy sách vở ra bắt đầu học.
Bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
Những học sinh còn lại của lớp nâng
cao cũng im lặng ngồi vào chỗ của mình, nhóm chat riêng nhanh chóng bùng nổ.
“Vừa rồi là Tống Nguyễn sao? Cứ như
đang nằm mơ vậy.”
“Tôi nghĩ chúng ta sẽ không mơ cùng
một giấc mơ khủng bố như vậy đâu, nghĩ lại chân tay tôi còn run đây này.”
“Tống Nguyễn ghê thật! Sao cô ấy
không học ở Học viện võ thuật nhỉ?”
.......... ( truyện đăng trên app TᎽT ) Tiêu Phùng Thanh liên tục lẩm bẩm:
“Xin lỗi bạn học Tống Nguyễn, tôi không nên sỉ nhục cậu, tôi sai rồi!”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Phó
Hoài Bắc mở mắt ra.
Lúc này ở cổng Học viện Thượng Hải.