《Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu
Tôi》
Bị sốt sau khi nhiễm vi rút thây ma là do
hệ thống miễn dịch của cơ thể đang chống lại vi rút.
Tuy nhiên, những người Mặc Sở gặp ở kiếp
trước bị nhiễm vi rút hầu như không có miễn dịch phản kháng, phần lớn đều biến
thành thây ma trong vòng nửa giờ sau khi bị nhiễm bệnh, một số thì biến thành
thây ma hoặc chết sau một đêm sốt cao.
Những người có thể sống sót và thậm chí
còn phát ra sức mạnh siêu nhiên sau khi bị nhiễm bệnh là cực kì ít.
Mặc Sở đã từng chứng kiến rất nhiều người
bị nhiễm bệnh biến thành thây ma, cho dù sau khi cô đột phá đến cấp thứ ba, có
được năng lực thanh lọc vi rút thây ma, vẫn có rất nhiều người nhiễm vi rút
không trụ được đến khi cô đến, hoặc khi cô đến liền biến thành thây ma ngay trước
mặt cô.
Trong số những người đó có những người
bình thường đang phải vật lộn để sinh tồn, cũng có những người có siêu năng lực
oai phong.C a l an t h a - T Y T
Bất chấp tất cả những gì cô đã thấy, cô
chưa bao giờ lo lắng hơn lúc này.
Cô nhìn chằm chằm vào Lệ Trầm, nhìn khuôn
mặt đỏ hồng lại hiện ra một chút màu xám xịt quỷ dị của anh, thỉnh thoảng lộ ra
vẻ chật vật đau đớn mà tim thắt lại như thiếu máu.
Cô không khỏi bắt đầu nghĩ đến kiếp trước
Lệ Trầm đã sống sót như thế nào.
Làm thế nào mà Lệ Trầm sống sót sau khi bị
thây ma cắn quá lâu mà không có người cứu?
Cô không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ kiếp trước,
Lệ Trầm nhiễm phải vi rút thây ma, sau khi trải qua một chuyến đi nào đó, may mắn
sống sót, thức tỉnh năng lực cường đại, nhưng kiếp này, cô lại tùy tiện cứu anh
mà không hay biết gì, ngược lại chặt đứt chuyến đi của anh, cuối cùng giết chết
anh?
Biết rằng khả năng này là cực kỳ nhỏ,
nhưng cô vẫn không thể không nghĩ về nó.
Biết nghĩ nhiều cũng vô ích, nhưng cuối
cùng lý trí vẫn thắng, Mặc Sở buộc mình phải bận rộn.
Cô tìm thấy một chai cồn nồng độ cao từ
nhà kho, ngâm nó bằng một chiếc khăn mới tinh và bắt đầu hạ nhiệt cho Lệ Trầm.
Cô không biết tình trạng của Lệ Trầm sẽ
kéo dài bao lâu, nhưng cô biết nếu cơn sốt cao của anh tiếp tục ở mức độ của
người bình thường, anh có thể tự thiêu bản thân trước khi có thể vượt qua cơn
nhiễm bệnh.
Lúc này cô cũng không để ý lắm, trực tiếp
cởi cúc áo sơ mi của anh, lộ ra một thân thể rắn chắc nhưng đầy vết bầm tím,
sau khi lau rửa sơ qua cho anh, lấy đi vết thương còn có bùn đất và thịt thối
không rõ, cô bắt đầu dùng cồn lau người cho anh.
Thân trên của anh đầy vết thương, lúc lau
dường như không thể tránh khỏi những vết thương đó, có lẽ Mặc Sở đã dùng cồn nồng
độ cao lau quệt qua vết thương.
Mặc Sở hiểu rõ việc lau vết thương bằng cồn
sẽ đau như thế nào, nhưng trong cơn đau, toàn bộ vết thương trên cơ thể được
lau bằng cồn mà Lệ Trầm vẫn chưa hề tỉnh lại, chỉ có những cơ bắp xung quanh vết
thương run rẩy theo sinh lý, thậm chí không thể hiện bất kỳ biểu hiện đau đớn
không cần thiết nào.
Điều đáng mừng là sau khi lau một lần, nhiệt
độ cơ thể của Lệ Trầm đã giảm đáng kể.
Mặc Sở thở phào nhẹ nhõm, sau đó cẩn thận
nâng đầu anh, cho anh uống hai ngụm nước.
Với nguồn cung cấp hạn chế như vậy và năng
lực của cô vẫn còn rất yếu, cô cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi.
Sau khi làm xong, cô bắt đầu lục lọi trong
nhà kho để tìm những bộ quần áo đã bị ai đó quét qua mà vẫn chưa đụng đến, cô
tìm thấy một chiếc áo khoác dày và cứng màu đen, một chiếc áo thể thao ngắn
tay, một chiếc quần ống rộng và một đôi ủng giả cao cổ của quân đội.
Quần được làm từ chất liệu tương tự như chất
liệu của áo khoác, dày và cứng, mặc vào thời tiết như thế này chắc chắn không
thoải mái, nhưng loại vải dày và cứng ôm trọn cơ thể này lại có thể cứu mạng
khi đối mặt với vết cắn của thây ma.
Cô thay quần short dài và giày thể thao bằng
trang phục này.
Sau khi thay xong, cô thu thêm hai chiếc
mũ bảo hiểm xe máy, một nam, một nữ rồi mang theo khi chuẩn bị rời đi.
Mặc dù có chút đơn sơ, nhưng sau khi đội
mũ bảo hiểm, trang bị này có thể được coi là trang bị đầy đủ, bộ quần áo dày và
cứng này có thể phát huy tác dụng tốt trong việc bảo vệ bản thân khỏi thây ma
vào thời điểm này.
Sau đó, cô ăn thêm 2 gói khoai tây chiên
và nửa gói bánh quy, nhai thêm 2 viên kẹo để đảm bảo đủ thể lực và năng lượng ứng
phó với mọi tình huống khẩn cấp sau này.
Sau đó cô ngồi dưới đất, nhìn Lệ Trầm đang
hôn mê bất tỉnh, bắt đầu mê man.
Bên ngoài sắc trời đã tối, mọi âm thanh đều
đã yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe được một chút âm thanh nhai cắn quái dị
và tiếng gào thét của thây ma, Mặc Sở nghe những thanh âm này, cho tới bây giờ,
cô mới có cảm giác chân thật.
Tưởng chừng như đã trải qua mấy đời.
Cô chỉ mới cảm nhận được nỗi đau của cái
chết cách đây không lâu, ngay bây giờ, tất
cả những chuyện này nói cho cô biết cô có một cơ hội khác để bắt đầu lại.
Lần này, từ lúc bắt đầu cô đã chọn một con
đường khác.
Sau khi cứu Lệ Trầm, cô chọn việc rời khỏi
đám người Sở Minh.
Mặc Sở không hối hận khi rời khỏi Sở Minh,
điều duy nhất cô hối hận là ở kiếp trước, cô đã hạ quyết tâm rời đi quá muộn vì
nhát gan.
Kiếp trước, Sở Minh chưa bao giờ ngừng ước
mơ được như cô, lúc đầu hắn có chút ghen tị vì thân phận siêu nhiên của cô,
nhưng khi thực lực của bản thân hắn ngày càng mạnh hơn, phát hiện ra cô là
"siêu năng lực vô dụng", hắn bắt đầu không kiêng nể gì, đầu tiên là
ám chỉ, sau đó là công khai, cuối cùng là uy hiếp trực tiếp.
Hắn không trực tiếp ép buộc cô, không phải
vì tư cách của hắn cao quý, mà là vì hắn giống như đang kiên nhẫn, nhất định phải
để Mặc Sở khuất phục, để cô nói ra nguyện ý của mình, giống như lần này hắn đã
nói trước lúc cô rời đi, hắn đợi cô cầu xin hắn.
Mọi người trong cùng một đội đã chọn nhắm
mắt làm ngơ.
Sau khi Mặc Sở phát hiện ra Tần Tuyết trở
thành tình nhân của Sở Minh, còn cố gắng giúp Sở Minh âm mưu tính kế cô, nên cô
cuối cùng đã quyết định rời đi.
Vừa rời đi không bao lâu, cô vô tình nghe
được tin Tần Tuyết bị Sở Minh đẩy ra đỡ một nhát dao.
Một cái “siêu năng lực vô dụng” sau khi rời
khỏi tiểu đội sẽ sống không nổi, đó là lý do tại sao cô đã không thể hạ quyết
tâm rời đi trong một thời gian dài, nhưng sau khi thực sự rời đi, cô chưa bao
giờ hối hận dù đã mấy lần thoát chết trong gang tấc.
Cô chỉ tiếc lúc cô rời đi thì đã quá muộn.
Còn Lệ Trầm...
Cô nhìn anh, nhớ tới lời anh nói trước khi
chết, tâm tình trở nên phức tạp.
Anh cứu cô, anh thích cô.
Ở kiếp trước, từ khi rời khỏi đám người Sở
Minh cho đến khi ổn định cuộc sống, cô đã mấy lần suýt chết, nhưng cuối cùng vẫn
sống sót bằng cách nào đó. Một lần cô gặp phải vật biến dị cấp năm, suýt chút nữa
thì chết trong miệng hoa ăn thịt người, cuối cùng lại hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh
lại, xác hoa ăn thịt người nằm ở bên cạnh, cô lại bình an vô sự.
Cô bắt đầu nghi ngờ ai đó đã cứu cô.
Cho đến một lần hai ngày cô không tìm được
nước uống, một bà lão đi cùng cô nhưng nhìn cô thờ ơ lạnh nhạt nhường cho cô nửa
chai nước sau khi cô ngủ dậy.
Lúc ấy cô đã cảm động đến phát khóc sau đó
nhận lấy nước của bà lão, sau một thời gian, với tư cách là "Bác sĩ Mặc",
Mặc Sở đã làm mọi cách có thể để tìm được bà lão, đồng thời sử dụng hai viên
tình hạch cấp hai để khiến bà ấy nói ra sự thật về thứ nước được đưa cho mình.
Bà lão nói rằng sau khi Mặc Sở ngủ say, có
một người đàn ông đã dùng hai viên tinh hạch cấp hai để mua nửa chai nước của
bà lão, bảo bà khi Mặc Sở tỉnh dậy thì đưa cho cô.
Tinh hạch cấp hai vào thời điểm đó không
giống như tinh hạch hiện tại.
Là ai đã giúp cô làm như vậy?
Sau đó, nhiều lần cô tự hỏi người đã cứu
mình là ai.
Trước khi chết, cô đã tìm ra câu trả lời.
Lệ Trầm.
Anh còn nói, anh thích cô.
Đây là điều duy nhất cô không thể hiểu được.
Cô tin nếu một ngày nào đó cô trải qua giống
như Lệ Trầm năm đó, cô sẽ không bao giờ có thể yêu người đã bỏ rơi mình cùng với
hung thủ.
Trên thực tế cũng là như vậy, năm đó rời
đi cùng Sở Minh, ngoại trừ Mặc Sở, không có người nào sống sót qua năm thứ hai.
Tên cầm đầu Sở Minh càng nhận được sự trả
thù tàn khốc của Lệ Trầm, sau đó hắn đã thành lập một tiểu đội đặc cần gồm hơn
hai mươi người và không ai trong số họ sống sót khỏi tay Lệ Trầm.
Lệ Trầm mà cô quen rất tàn nhẫn, không có
dịu dàng.
Cho nên cô không tìm được lý do tại sao
anh lại thích cô, thậm chí anh còn nhiều lần âm thầm cứu cô như vậy. Cô thà tin
rằng đó là lời nói dối trắng trợn của anh với một người sắp chết.
Thế nhưng, kiếp trước với tính cách tàn nhẫn,
tại sao lại có thể vô cớ nói ra những lời “dối trá trắng trợn”.
Về mặt logic nó không có nghĩa chút nào.
Cho nên, cho dù cô cho là không thể nào,
nhưng vẫn là sự thật —— Lệ Trầm kiếp trước thích cô.
Cô nhìn Lệ Trầm với vẻ mặt phức tạp.
Ở kiếp trước, Lệ Trầm là một nhân vật giống
như một tên ác ma, so với thây ma, cái tên Lệ Trầm càng khiến những người siêu
năng lực sợ hãi hơn, nhắc đến cái tên "Lệ Trầm" hầu như đều khiến tất
cả trẻ con ngừng khóc.
Anh làm mọi thứ theo ý mình, thất thường
tàn bạo, ít quan tâm đến tính mạng con người hơn những kẻ hung ác khét tiếng
khác trong những ngày tận thế, quan trọng nhất là năng lực của anh rất mạnh.
Theo lời đồn đại, anh đã hành hạ Sở Minh
trong ba ngày ba đêm cho đến chết, sau khi anh rời đi, vết máu ở hiện trường
khiến ngay cả những người siêu năng lực có kinh nghiệm cũng không dám đến gần
anh.
Lúc vui vẻ, anh có thể dùng vài viên tinh
hạch bậc bốn để mua một cục đá, lúc không vui, anh có thể biến một nửa thành phố
thành đất cháy, những con thây ma đáng sợ liền trở thành cừu non chờ bị làm thịt
trong tay anh.
Đó dường như là người mà cô nhớ đã cứu cô
khỏi phòng tập thể dục leo núi.
Mặc Sở không biết có phải sau khi bị phản
bội phải vật lộn sống sót giữa đám thây ma nên khiến tính cách của anh có thay
đổi lớn hay không, cô cũng không biết lần này mình chủ động cứu một đại ma
vương là đúng hay sai.
Cho dù có cứu anh bao nhiêu lần đi chăng nữa,
anh vẫn sẽ là đại ác ma giết người vô số trong ngày tận thế, anh là cơn ác mộng
trong lòng mọi người.
Cô đã cứu một tên Ma Vương.
Nhưng cô biết, cho dù có quay ngược thời
gian một lần nữa, quay lại lúc anh bị đẩy tới đống thây ma, cô vẫn sẽ không
chút do dự lựa chọn cứu anh.
Cô nợ anh hơn một mạng người, ai cũng có
thể bỏ rơi anh, nhưng cô thì không thể.
Kiếp này anh vẫn chưa làm cái gì, nếu cô
tiếp tục chọn đứng bên lề, cô chẳng khác gì người dìm anh xuống vực sâu kiếp
trước.
Mặc Sở thở dài thật sâu.
Cô đứng dậy kiểm tra lại tình trạng của Lệ
Trầm, phát hiện anh không những không khá hơn mà nhiệt độ cơ thể vừa hạ xuống lại
tăng lên.
Mặc Sở lại hạ nhiệt bằng cồn. truyện được
dịch bởi app t y t
Lúc này trong toàn bộ kho hàng đã không
còn mùi máu tanh, thay vào đó là mùi cồn nồng nặc.
Đêm đó, Mặc Sở liên tục dùng cồn để giúp Lệ
Trầm hạ nhiệt, dường như cũng chưa được nghỉ ngơi, nhưng Lệ Trầm lại cũng như
chưa từng tỉnh lại.
Người bình thường có lẽ thiêu đốt một đêm
như vậy đều đã xong tám phần, nhưng mặc dù Lệ Trầm không có ý định tỉnh lại,
nhưng sau một đêm như vậy mạch đập của anh vẫn rất ổn định.
Nhưng khi trời gần sáng, tình trạng của Lệ
Trầm bắt đầu xấu đi.
Cô vừa lấy cồn lau người cho anh, liền thấy
vết thương khắp người anh đột nhiên phủ một lớp xám, sau đó nhanh chóng bắt đầu
thối rữa từ mép vết thương giống như thây ma.
Mặc Sở giật mình, còn chưa kịp động, liền
thấy trên mặt anh đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, sau đó, những vết
thương đã bắt đầu thối rữa kia chậm rãi khôi phục lại màu sắc bình thường, tựa
hồ bị thứ gì đó cố ý áp chế.
Nhưng vẻ mặt dữ tợn càng thêm đau đớn, cơ
bắp khắp người trong vô thức khẽ run lên.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Cô tiến lên sờ trán anh, muốn gọi tên anh,
lại chợt nghe thấy ngoài cửa đóng chặt truyền đến một âm thanh khe khẽ.
Truyện được Team Calantha dịch và được
đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.