《Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu
Tôi》
Cơ thể cô gái đang chịu sức nặng của một
người đàn ông trưởng thành.
Mặc Sở không có sức mạnh và thể chất mà cô
đã rèn giũa trong sáu năm ở kiếp trước, trong vô thức cô có chút loạng choạng,
nhưng vẫn ôm chặt lấy Lệ Trầm.
Sau đó, đôi tay mềm mại buông thõng trước
mặt nâng lên nắm chặt lấy tay cô.
Mặc Sở kinh ngạc quay đầu lại: "Anh tỉnh
rồi."
Những vết máu bắn trên gương mặt của Lệ Trầm
càng làm sắc mặt của anh càng thêm tái nhợt, nhưng khi anh mở mắt ra, dường như
những cảm giác yếu đuối kia đã không còn nữa, anh vẫn là một Lệ Trầm mạnh mẽ.
Anh thấp giọng nói: “Đặt tôi xuống”.
Mặc Sở không chút nghĩ ngợi đặt anh xuống,
sau đó giữ chặt cánh tay anh.
Lệ Trầm bị thương nặng, nhưng anh vẫn đứng
vững.C a l an t h a - T Y T
Sắc mặt của Sở Minh đột nhiên trở nên khó
coi.
Lệ Trầm cũng không thèm nhìn hắn, nhỏ giọng
nói: "Đi thôi."
Mặc dù biết rằng Lệ Trầm sẽ không chết dễ
dàng như vậy, nhưng Mặc Sở khi nhìn thấy Lệ Trầm đã tỉnh lại thì cảm thấy nhẹ
nhõm, một tảng đá lớn trong lòng cô cũng rơi xuống.
Cô ôm chặt lấy anh và gật đầu lia lịa.
Có hàng núi xác chết và máu trên đường
trong thành phố, nhưng tấm lưng của người đàn ông và người phụ nữ rất bình tĩnh
và vững chắc.
Sở Minh từ phía sau quan sát, cảm thấy vô
cùng chói mắt.
Người phụ nữ hắn coi trọng, lại đi theo một
cái thứ vô dụng.
Khoảnh khắc đó, hắn như trở về quá khứ một
lần nữa, từ nhỏ hắn thích cái gì muốn cái gì nhưng cuối cùng tất cả lại thuộc về
Lệ Trầm, tất cả những người hắn cố gắng thân cận đều vây quanh ở bên người Lệ
Trầm, nếu như Lệ Trầm muốn trở thành đệ nhất, thì hắn chỉ có thể là đệ nhị.
Từ trước đến nay luôn là như vậy.
Nhưng tận thế rất tốt, hắn đã thức tỉnh dị
năng, hắn là người mạnh mẽ ở cái thế giới quái vật hoành hành này, mạnh mẽ như
Lệ Trầm, không thức tỉnh dị năng cũng chỉ là thứ vô dụng.
Cuối cùng hắn cũng có cảm giác Lệ Trầm ở
dưới chân mình.
Nhưng cái kẻ vô dụng đến cả sức mạnh cũng
không có này, vì sao vẫn nhìn hắn giống như trước đây, giống như hắn vẫn là phế
vật bất tài luôn dựa dẫm vào anh vậy.
Cho dù bây giờ, anh sắp chết, sắp chết
trong tay hắn, nực cười chính là bị người anh em thân tín của mình phản bội,
anh vẫn có thể coi như không có gì, dường như vĩnh viễn sẽ không bao giờ đặt hắn
trong mắt.
Người phụ nữ hắn coi trọng thà cứu một cái
đồ vô dụng rồi rời đi còn hơn là đi theo hắn.
Như thể hắn vẫn là một người bất tài giống
như trước đây.
Không! Hắn đã thức tỉnh năng lực của mình,
hắn là một người có siêu năng lực mạnh mẽ!
Cơ má Sở Minh kịch liệt run rẩy, nhìn bóng
lưng Lệ Trầm, hung ác nói: "Lệ Trầm, tôi chờ tin anh chết!"
Lệ Trầm dừng một chút, quay đầu hờ hững liếc
hắn một cái, mơ hồ nói: "Chúng ta sẽ gặp lại."
Giống như một lời nguyền rủa.
Sở Minh cười lạnh một tiếng, quay sang
nhìn Mặc Sở, giọng nhẹ nhàng lưu luyến nói: "A Sở, tôi chờ cô trở về cầu
xin tôi."
Mặc Sở muốn quay người lại, Lệ Trầm lại nhẹ
nhàng giữ đầu cô, người đàn ông tương đương với "ác quỷ" ở kiếp trước
của cô, giọng nhàn nhạt nói: "Đừng nhìn, đau mắt."
Mặc Sở sửng sốt một chút, sau đó trong
lòng liền nhẹ nhõm, cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.
Cô gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đi
thôi."
Một người đàn ông và một người phụ nữ giúp
đỡ nhau khuất khỏi tầm nhìn của mọi người.
...
Lúc Mặc Sở quyết định đưa Lệ Trầm đi, cô
đã cố tình câu giờ cho đến khi xe của họ rời khỏi khu vực tập trung thây ma.
Cô muốn đưa Lệ Trầm đi, nhưng cô không muốn
vừa xuống xe đã chết trong tay thây ma.
Sở Minh bị cô kích thích đến mức không nhận
ra kế hoạch của cô.
Nhưng cô không dám đánh cược xem Sở Minh
có nhìn thấy bọn họ đi nửa đường sẽ hối hận mà đẩy Lệ Trầm vào chỗ chết hay
không, cho nên cô chỉ có thể dựa vào địa hình phức tạp trong thành phố để nhanh
chóng biến khỏi tầm mắt của bọn họ.
Ngay khi rời khỏi tầm mắt của họ, Lệ Trầm
ngay lập tức gục xuống, lúc đó Mặc Sở mới nhận ra Lệ Trầm vừa rồi chỉ là đang cố
gắng chống đỡ.
Mặc Sở không dám ở chỗ này trị liệu cho
anh, chỉ có thể đỡ Lệ Trầm ngồi xuống, kiểm tra tình hình xung quanh.
Bọn họ đang ở trong một con ngõ nhỏ, hai
bên là nhà cao tầng, một số cửa sổ trong nhà cao tầng đều mở toang, người dân
nhiễm vi rút thây ma chỉ cần ngửi thấy mùi máu là có thể nhảy xuống bất cứ lúc
nào, rất không an toàn.
Lúc Mặc Sở đang kiểm tra tình hình một
chút, một con thây ma thò đầu ra khỏi cửa sổ tầng hai của một tòa nhà cao tầng
bên cạnh họ để tìm kiếm mùi máu, may mắn là nó đã bị lan can trên cửa sổ chặn lại,
Mặc Sở phát hiện kịp thời nên đã dùng con dao găm tìm thấy ở chỗ của Lệ Trầm xử
lí nó.
Lúc này thây ma chỉ có sức lực lớn hơn một
chút, chỉ cần chúng nó không tập hợp lại, người bình thường đều có thể đối phó,
nhưng mà sau khi nhìn thấy thây ma, rất nhiều người phản ứng đầu tiên chính là
sợ hãi bỏ chạy, ngược lại chính mình trở thành thức ăn của thây ma.
Nhưng sau khi thây ma tăng cấp ... người
bình thường không thể trốn thoát.
Mặc Sở không thể đào ra tinh hạch từ não của
thây ma, cô không quan tâm nữa, cô nhanh chóng kiểm tra địa hình xung quanh,
cân nhắc trong đầu, cô liền nâng Lệ Trầm dậy đi ra phía bên ngoài con ngõ nhỏ.
Cô nhìn thấy một trung tâm mua sắm lớn ở
phía đối diện bên kia đường, phía sau trung tâm mua sắm là một nhà kho nhỏ một
tầng chỉ có một cửa thông với trung tâm mua sắm, đó chính xác là nơi cô chuẩn bị
đến.
Ngày thứ năm của ngày tận thế, những tòa
nhà dân cư chật kín người và những tòa nhà văn phòng làm việc đã trở thành
thiên đường của thây ma, bước vào một tòa nhà cao tầng như vậy chẳng khác nào
bước vào một ổ thây ma, sẽ không bao giờ biết được đằng sau cánh cửa hành lang
còn có một gia đình người sống hay một ổ thây ma.
Trong trường hợp này, một nhà kho độc lập
với ít người là lựa chọn tốt nhất.
Mặc Sở đi một đường, gặp ít nhất năm hoặc
sáu thây ma, tất cả đều bị mùi máu của Lệ Trầm thu hút. Mặc dù bây giờ thể lực
của cô không tốt lắm, nhưng cô có một con dao trong tay và sáu năm kinh nghiệm
đối phó với nó, cho nên cô vượt qua mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Cô đào ra được một viên tinh hạch từ sáu
con thây ma.
Cô nhìn tinh hạch trong tay, trong lòng biết
đây chính là mấu chốt giúp cô thăng cấp nhanh nhất.
Vào thời kỳ đầu của tận thế, những người
thức tỉnh siêu năng lực đầu tiên không biết rằng vẫn còn tinh hạch, phải mất
hơn nửa tháng, nhóm siêu năng lực mới lần lượt biết được tác dụng của tinh hạch,
lúc đó tinh hạch trở nên quý giá hơn cả thức ăn và nước uống.
Mà Mặc Sở thân là "siêu năng lực vô dụng",
đương nhiên không có khả năng tiếp cận những thứ đó.
Nhưng bây giờ, bên ngoài đầy rẫy thây ma
và xác thây ma, đây là cơ hội tốt nhất của cô.
Mặc dù siêu năng lực điều trị không có thủ
đoạn công kích hữu hiệu, nhưng thể chất của cô cũng thuộc về năng lực siêu
nhiên, sau khi huấn luyện xong cũng không phải vô dụng.
Giống như bây giờ, nếu Mặc Sở chưa thức tỉnh
siêu năng lực, sẽ không thể mang theo một người đàn ông cao gần một mét chín, nặng
gần 80kg đang hôn mê.
Nhưng bây giờ, mặc dù miễn cưỡng nhưng cô
vẫn an toàn đưa Lệ Thần đến nhà kho.
Cửa nhà kho mở toang, nhìn như bị người cướp
sạch một vòng, đồ ăn thức uống trong nhà kho hầu như đã bị cướp đi, chỉ có một
số đồ ăn vặt và đồ ăn nhẹ không dễ mang theo là không bị lấy đi, còn lại đều là
quần áo chưa mở và một số đồ lặt vặt.
Nhưng may mắn, không có thây ma nào trong
nhà kho.
Mặc Sở không hề thất vọng, cô đặt Lệ Trầm
lên một tấm đệm chưa mở và nhanh chóng kiểm tra tình trạng của anh.
Mặc Sở trước khi tận thế là một sinh viên
y khoa, có thể thấy vết thương ngoài da của anh vẫn tốt, không có động mạch lớn
nào bị thương, nhưng sắc mặt anh đã trở nên xám xịt, đó là triệu chứng sau khi
bị nhiễm virus thây ma.
Trong lòng Mặc Sở nặng trĩu.
Không phải anh bị thây ma cắn, mà là bị một
bầy thây ma vây công, vi rút thây ma lợi hại đến mức chỉ cần một vết xước nhỏ
trên móng vuốt của thây ma cũng có thể lây nhiễm virus cho con người, nhìn vết
thương của anh, nếu không biết kiếp trước anh không chỉ sống sót, mà còn thức tỉnh
siêu năng lực, Mặc Sở thật sự cho rằng anh nhất định sẽ chết.
Với
những vết thương chắc chắn sẽ giết chết người đó, anh đã trải qua những gì để sống
sót.
Nói chung là không phải ký ức làm người
khác đáng nhớ.
Cô hít sâu một hơi, khoác áo khoác cho Lệ
Trầm, sau đó nhanh chóng thả cửa nhà kho xuống, tìm cuộn băng dính chưa mở ra,
đồng thời dán kín các cửa sổ khác trong nhà kho trừ cửa ra vào, để đảm bảo mùi
máu tươi không thể thoát ra ngoài.
Nguyên bản thây ma không có thị lực, chỉ dựa
vào âm thanh cùng mùi máu tươi để định vị, trong trường hợp này, Mặc Sở đã cố gắng
không thu hút thây ma đến.
Sau khi xong việc, Mặc Sở lục tung toàn bộ
kho hàng, nhưng không tìm thấy thuốc hay băng gạc.
Nó cũng nằm trong dự đoán của cô.
Cô khẽ thở dài, đi đến bên cạnh Lệ Trầm, cởi
áo trên người anh, dùng năng lực yếu ớt của mình để chữa lành vết thương cho
anh.
Vết thương lớn cô không chữa được, chữa vết
thương nhỏ cũng không giúp được gì nhiều, tóm lại chỉ là giọt nước tràn ly, nếu
không loại bỏ được vi rút thây ma trong cơ thể Lệ Trầm, cô làm gì cũng vô dụng.
Trị liệu hơn mười phút, Mặc Sở không thể
không dừng lại, cô đã cảm thấy sức lực của mình sắp cạn kiệt.
Trong tình huống như thế này, cô sẽ không
bao giờ dám để siêu năng lực cạn kiệt.
Nhưng không biết siêu năng của cô có tác dụng
hay không, khi cô dừng lại, Lệ Trầm bất ngờ tỉnh lại.
Trong lòng cô thấy rất vui, vội mở chai nước
tìm được ở một góc đưa lên miệng anh.
Lệ Trầm nghiêng đầu, tránh đi bình nước.
Mặc Sở sửng sốt một chút: "... Lệ Trầm?"
Lệ Trầm mở mắt nhìn cô một cái, thanh âm
trầm thấp không nghe được: “Đừng lãng phí cho tôi.”
Mặc Sở cau mày: "Cái gì gọi là lãng
phí?"
Lệ Trầm không trả lời cô, hình như anh rất
đau, lông mày vẫn luôn nhíu lại, hô hấp rất yếu ớt. Anh nói: "Em ... đi
đi, tôi bị nhiễm bệnh."
Lúc anh nói, giọng nói và ngữ điệu của anh
rất bình tĩnh, như thể anh chắc chắn mình sẽ bị bỏ rơi.
Mặc Sở đột nhiên nhớ tới kiếp trước của
mình, đã cùng Sở Minh và những người khác rời đi.
Kiếp trước cô đã cố ý quên đi ký ức lúc
đó, khi nghe tin Lệ Trầm xuất hiện trở lại và tàn sát tiểu đội đặc cần của Sở
Minh lúc đó, cô đã bình tĩnh chờ Lệ Trầm báo thù, nhưng cuối cùng lại không có.
Kể từ giây phút Lệ Trầm bị đẩy xuống và thỏa
hiệp với hung thủ, đó là bước đầu tiên cô thỏa hiệp với số phận của mình, nhưng
lần này, cô không muốn thỏa hiệp cũng không từ bỏ Lệ Trầm.
Cô trực tiếp đưa nước tới bên miệng anh,
nói: "Uống nước đi."
Lệ Trầm nhìn cô một lúc rồi hỏi: “Tại
sao?”
Mặc Sở muốn nói, bởi vì tôi muốn cảm ơn
anh, cảm ơn anh đã cứu tôi nhiều lần như vậy, cũng cảm ơn anh đã thích tôi.
Nhưng cô chỉ nhắc lại: "Uống nước đi."
Lệ Trầm trầm mặc chốc lát, sau đó nói:
"Em đi tìm dây thừng trói tôi lại, nếu như tôi hoàn toàn nhiễm bệnh, hãy
giết tôi."truyện được dịch bởi app t y t
Mặc Sở cắn chặt răng, tìm ra một sợi dây
gai để buộc hàng hóa từ nhà kho và trói Lệ Trầm lại.
Lệ Trầm : "Nếu như tôi biến thành
thây ma, giết tôi đi."
Mặc Sở: "Anh nhất định có thể sống
sót!"
Lệ Trầm không nói gì, lại ngất đi.
Đêm
đó, Lệ Trầm lên cơn sốt cao.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu thiên sứ, mỗi
tối 9 giờ cập nhật, nếu thời gian thay đổi ta sẽ thông báo
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng
TYT.