《Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu
Tôi》
“Ken két”.
Mặc Sở dừng lại, sau đó nín thở.
Lập tức, ngoài cửa lại truyền đến một tiếng
sột soạt, giống như có thứ gì đó sắc nhọn không ngừng cào vào cửa, âm thanh nhỏ
mà dày đặc.
Âm thanh này Mặc Sở rất quen thuộc, đó là
âm thanh khi móng vuốt sắc nhọn của thây ma cào lên đồ vật.
Có một con thây ma ngoài cửa.
Nhưng con thây ma đó chưa chắc đã phát hiện
ra trong kho hàng có người, bởi vì nếu nó phát hiện trong kho hàng có người, điều
nó phải làm là tấn công cửa kho hàng chứ không phải chỉ dùng móng vuốt cào cửa
kho hàng.
Có thể là ngoài ý muốn, nhưng Mặc Sở không
thể cứ tiếp tục như vậy.
Trong màn đêm yên tĩnh, một chút âm thanh
nhỏ nhất cũng có thể hấp dẫn những thây ma có sức ăn mãnh liệt vào giai đoạn đầu
ngày tận thế, thây ma này có thể sẽ hấp dẫn một nhóm thây ma, nếu không có sự
kích thích nào khác thì đám thây ma đó sẽ không tự nguyện rời đi.
Nếu để cho con thây ma này tiếp tục ầm ĩ,
chẳng bao lâu nữa cả một đám thây ma sẽ tụ tập bên ngoài nhà kho, tương đương với
việc chặn hoàn toàn Mặc Sở đang chữa trị và Lệ Trầm vẫn chưa biết sống chết như
thế nào ở bên trong nhà kho.C a l an t h a - T Y T
Bọn họ muốn rời đi sẽ không thể đi được.
Đối phó một con thây ma hoặc là đối phó một
đám thây ma, Mặc Sở đương nhiên lựa chọn cái trước.
Mặc Sở lại liếc nhìn Lệ Trầm, lặng lẽ nhặt
con dao găm mà cô đặt dưới đất, rút một sợi dây gai còn sót lại sau khi
trói Lệ Trầm, buộc một đầu quanh eo mình, sau đó đặt một chiếc thang gấp trèo
lên tường, mở một cửa sổ nhỏ chỉ có thể cho một người chui qua ở trên nóc nhà
kho, buộc đầu dây còn lại vào cửa sổ.
Hành động của cô đã thu hút sự chú ý của
thây ma ngoài cửa, nhưng Mặc Sở không cho nó cơ hội hú hét gọi bạn, trực tiếp từ
trên cửa sổ cao hơn hai mét nhảy xuống, dùng đầu gối đè lên cổ thây ma, sau đó
dùng dao đâm vào não thây ma.
Khi con dao găm chạm vào thứ gì đó cứng rắn,
Mặc Sở di chuyển cổ tay và lấy ra một viên tinh hạch từ trong não của thây ma.
Lần này cô đã may mắn.
Mặc Sở thu hồi viên tinh hạch, từ trên người
con thây ma đứng dậy, sau đó loạng choạng.
Đầu gối có chút đau.
Cô vén ống quần lên, phát hiện đầu gối
mình dùng để đè con thây ma lúc này đã hoàn toàn đỏ ửng, có thể là do va chạm từ
trên xuống dưới quá mạnh, thậm chí còn có xu hướng sưng lên.
Mặc Sở không khỏi cười khổ.
Từ tận thế năm thứ sáu trở về sau, khi đó
cô đã quen với thể chất và năng lực cấp sáu, mặc dù kỹ năng chiến đấu vẫn còn,
nhưng cũng khó tránh khỏi không thể xử lý tốt thể lực của mình.
Nếu như cô dùng cơ thể có thể lực cấp sáu
để quỳ ép con thây ma xuống, cô có thể trực tiếp bẻ gãy cổ của nó, nhưng khi
dùng cơ thể cấp một để chèn ép thây ma, kết quả chính là sưng đầu gối, đồng thời
còn phải đâm thêm một nhát nữa.
Cô buông ống quần xuống, vỗ nhẹ vào chân,
trèo ngược theo sợi dây và đóng cửa sổ lại.
Sau khi cô ra ngoài một lúc, tình trạng của
Lệ Trầm lại xấu đi.
Trên mặt anh phủ một tầng màu xanh lam, cực
kỳ giống với màu da của những thây ma trong ngày tận thế, hơn nữa, Mặc Sở tinh
ý phát hiện móng tay của anh đã dài ra rất nhiều, màu móng tay bình thường ban
đầu đã bị bao phủ bởi một màu xám, càng giống móng tay của thây ma.
Mặc Sở vô thức bắt đầu sử dụng siêu năng lực
của mình.
Một nhóm nhỏ ánh sáng xanh hội tụ trong
lòng bàn tay, khi lòng bàn tay của Mặc Sở áp vào cơ thể của Lệ Trầm, nó giống
như một con trâu đất xuống biển, không gây ra bất kỳ gợn sóng nào.
Sau đó, Mặc Sở mới nhận ra cô không còn là
"bác sĩ Mặc" vừa ra tay là có thể cứu người, cô là Mặc Sở với siêu
năng lực vô dụng.
Cô buông tay xuống, trong lòng tự nhủ, kiếp
trước khi anh bị bỏ rơi không có chỗ dựa dẫm, anh cũng có thể sống sót, những
gì anh trải qua lúc đó nhất định còn kinh khủng hơn những gì cô nhìn thấy bây
giờ.
Cho nên, anh nhất định có thể sống sót.
Cô nhắm mắt lại, lấy hai viên tinh hạch
trên người ra nhìn.
Hấp thụ tinh hạch của thây ma là chìa khóa
để thăng tiến.
Kiếp trước từng có tranh luận, người có
siêu năng lực và thây ma là thật sự đều là những người bị lây nhiễm, khác biệt
là những thây ma kia trước khi còn sống đã bị vi rút đánh bại, mà người có siêu
năng lực sau khi nhiễm bệnh có thể đánh bại được vi rút.
Thây ma thăng cấp bằng cách ăn máu thịt hoặc
thậm chí là ăn đồng loại của chúng, mà người siêu năng lực dựa vào hấp thụ tinh
hạch để thăng cấp, về bản chất thực ra không có gì khác biệt.
Bất kể lý thuyết này có đúng hay không,
thì việc hấp thụ viên tinh hạch thực sự là cách duy nhất để người có siêu năng
lực thăng cấp.
Vào lúc tận thế bắt đầu, có thể dễ dàng
thăng cấp từ cấp một lên cấp hai, bốn đến sáu viên tinh hạch bậc một có thể khiến
năng lượng siêu nhiên của người đó đạt đến giá trị tới hạn.
Nhưng sự dễ dàng này mà nói cũng chỉ là
tương đối, khi đó những người siêu năng lực có kinh nghiệm đều cảm thấy dễ
dàng, nhưng đối với những người còn chưa hình thành ý thức chiến đấu khi tận thế
mới bắt đầu thì lại không dễ dàng chút nào, thậm chí khi nhìn thấy thây ma cấp
một, phản ứng đầu tiên chính là bỏ chạy.
Hơn nữa, không phải mỗi một thây ma cấp một
đều có tinh hạch, thời điểm hấp thụ tinh hạch sẽ có nguy cơ bị tái nhiễm.
Ở kiếp trước, phải đến tận nửa năm sau tận
thế, Mặc Sở thân là người sở hữu siêu năng lực vô dụng mới có một viên tinh hạch
đầu tiên.
Kiếp này cô có tinh hạch sớm hơn rất nhiều,
cô có thể dùng sáu năm kinh nghiệm của mình nắm bắt mọi cơ hội nhanh chóng thăng
đến cấp ba, cũng có thể tránh khỏi vòng luẩn quẩn ở kiếp trước.
Ngay cả khi cô vẫn là một "siêu năng
lực vô dụng", cô vẫn có thể là một chiến binh.
Ánh mắt Mặc Sở trở nên kiên định, giơ tay
hấp thu một viên tinh hạch.
Một luồng năng lượng lạnh lẽo từ lòng bàn
tay truyền vào cơ thể, lạnh đến mức dường như khiến máu huyết toàn thân đông cứng
lại, lòng bàn tay Mặc Sở bao phủ một tầng sương muối.
Trong cơ thể cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ,
trong khi cảm nhận được sức mạnh tăng lên, cô cũng có một cảm giác rất không ổn,
giống như có thứ gì đó đang ấp ủ thức tỉnh, đến khi cô trầm mê với sức mạnh đó,
nó sẽ đột phá giam cầm, chiếm giữ cơ thể cô và hủy hoại linh hồn cô.
Cảm giác này đối với Mặc Sở rất quen thuộc,
nhưng đối với thân thể này lại xa lạ.
Mặc Sở muốn lấy lại sự tỉnh táo, nhưng sức
mạnh do tinh hạch mang lại dường như là một vực thẳm hấp dẫn mọi người nhảy
vào, nó liên tục nói với bản thân mình rằng, nếu nhảy xuống người đó sẽ sở hữu
một sức mạnh vô tận.
Nhảy xuống đi! Nhảy xuống đi!
Nhưng Mặc Sở biết rằng nhảy vào đó sẽ là vực
thẳm bị cấm vĩnh viễn.
Mặc Sở cố gắng lấy lại sự tỉnh táo từ sự
trầm mê về sức mạnh, khi cô mở mắt ra, trong cơ thể lạnh cóng, nhưng bên ngoài
cơ thể cô đã đổ mồ hôi, cô nhìn đồng hồ vẫn đang chạy trong nhà kho, trong ý thức
của cô, nó chỉ là vài chục giây vùng vẫy, nhưng trên thực tế, nửa giờ đã trôi
qua.
Khó trách người khác nói, lần đầu tiên hấp
thu tinh hạch giống như bị nhiễm vi rút lần nữa.
Kiếp trước cô thăng cấp đến cấp sáu, đối với
quá trình hấp thu tinh hạch đã quen thuộc, nhưng khi làm lại lần nữa, cô vẫn
suýt chút nữa chìm vào trong đó.
Kiếp trước khi lần đầu tiên hấp thu tinh hạch
là lúc cô đang ở trong tình huống bất đắc dĩ, sau khi hấp thu tinh hạch liền
hôn mê bất tỉnh, thậm chí cô có thể sống sót như thế nào cũng không biết.
Hóa ra nó lại đáng sợ như vậy.
Cô hít một hơi thật sâu và cất hạt tinh hạch
kia đi.
Hôm nay, hấp thu một cái đã đạt tới cực hạn
của thân thể này, nếu thêm một cái nữa, cô sợ mình sẽ biến thành một thây ma
trước khi Lệ Trầm tỉnh lại.
Mặc Sở ngồi bên cạnh Lệ Trầm và đợi đến rạng
sáng, chỉ nghỉ ngơi một lúc.
Sau bình minh, cơn sốt của Lệ Trầm vẫn
chưa giảm.
Như thế này đã vượt quá thời gian thức tỉnh
năng lực một người bình thường nhiễm virus, người siêu năng lực bình thường,
sau khi nhiễm virus sẽ sốt cao nhiều nhất là một đêm, sau đó hoặc là thức tỉnh
năng lực hoặc là biến thành thây ma.
Nhưng tình hình của Lệ Trầm vẫn luôn không
ổn định, những đặc điểm vốn chỉ xuất hiện ở thây ma lại lặp đi lặp lại trong cơ
thể anh, hiện lên rồi biến mất.
Vào lúc nghiêm trọng nhất, Mặc Sở nhìn thấy
da toàn thân của anh biến thành màu xám xanh, cực kỳ giống hình dạng thây ma,
nhưng rất nhanh, màu da bình thường lại áp chế trở lại.
Mặc Sở dường như có thể nhìn thấy sự vật lộn
của Lệ Trầm trên bờ vực thẳm từ những thay đổi liên tục trong cơ thể của Lệ Trầm.
Sau khi hừng đông, Mặc Sở cho Lệ Trầm uống
nửa chai nước duy nhất mà cô tìm thấy trong nhà kho.
Bởi vì đau đớn, anh cắn chặt răng, nhưng tựa
hồ đang có ý thức đè nén, mặc dù thống khổ, cũng không có phát ra bất kỳ tiếng
rên rỉ nào, giống như là có ý thức tránh cho thây ma đến.
Lúc đầu, anh nghiến răng khiến cho lúc Mặc
Sở giúp anh đút nước, nước không thể đi vào, nhưng khi môi và lưỡi nếm được nước,
anh lại có ý thức mở miệng ra.
Sau khi đút nửa bình nước, Mặc Sở mới thả
lỏng một chút.
Có ý thức muốn sống sót là tốt, cô sợ nhất
chính là người ngay cả ý thức muốn sống cũng không có.
Nhưng sau khi Lệ Trầm uống hết nửa chai nước,
xem như là Mặc Sở đã hết sạch lương thực.
Trước khi rời khỏi xe của Sở Minh, bọn họ
không mang theo bất cứ thứ gì, ngoại trừ một ít đồ ăn vặt, trong nhà kho chỉ
còn nửa chai nước, cô đút cho Lệ Trầm, nếu hôm nay Lệ Trầm không khá hơn, tiếp
tục ở lại đây chẳng khác nào hai người rơi vào tình huống không thể chiến đấu.
Mặc Sở suy nghĩ hai phút, kéo lên bên cạnh
một tấm chăn mỏng, đắp lên người Lệ Trầm từ đầu đến chân thật chặt, sau đó nhặt
con dao găm trên mặt đất lên, chuẩn bị ra ngoài tìm đồ.
Cô không lo lắng về việc để Lệ Trầm ở đây
một mình, nhưng nếu cô chỉ ở đây, cô sợ rằng mình sẽ chết đói cùng anh trước
khi Lệ Trầm hồi phục.
Cô chỉ có thể quay lại càng sớm càng tốt,
nếu quay trở về quá muộn sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng vừa quay người lại, một bàn tay đột
nhiên từ phía sau nắm lấy cổ tay cô, kéo rất chặt.
Mặc Sở giật mình, vội vàng quay đầu lại,
còn tưởng rằng Lệ Trầm đã tỉnh lại, thanh âm tràn đầy vui mừng: "Lệ Trầm?"
Nhưng Lệ Trầm lại không có phản ứng gì,
khi cô kéo chăn ra nhìn anh, Lệ Trầm vẫn cau chặt mày, không có phản ứng gì với
thế giới bên ngoài.
Cô cử động cổ tay đang bị kéo, nhưng bàn
tay đang nắm lấy cổ tay cô lập tức siết chặt lại.
Khi cô nhìn anh lần nữa, anh vẫn không trả
lời.
Mặc Sở cố gắng giật tay Lệ Trầm ra nhưng lại
bị Lệ Trầm đáp trả vô cùng quyết liệt, anh rõ ràng yếu ớt như vậy nhưng không
biết sức lực từ đâu ra nên cứ thế nắm chặt cổ tay Mặc Sở không buông.
Mặc Sở nhìn bàn tay to trên cổ tay mình, vẻ
mặt khó hiểu.
Một lúc sau, cô chợt nhớ ra điều gì đó, do
dự mà dùng tay kia nhẹ nhàng để lên tay của Lệ Trầm, nhẹ giọng nói: "Lệ Trầm,
tôi ra ngoài tìm đồ ăn, sẽ quay lại ngay."
Cô lập tức nhận ra bàn tay của Lệ Trầm đã
buông lỏng, không còn giống như sức lực như lúc nãy.
Mặc Sở do dự một chút, mới thấp giọng nói:
“Tôi sẽ không bỏ rơi anh.” Âm thanh rất thấp, nhưng lại không có một chút kiên
định sai lầm nào.truyện được dịch bởi app t y t
Mặc Sở nhận ra sau khi cô nói những lời
này, Lệ Trầm đã từng chút một buông tay cô ra.
Mặc Sở không nhúc nhích, cô cúi đầu nhìn Lệ
Trầm, trong mắt có một loại phức tạp mà cô không phát hiện ra.
Rồi cô từ từ nuốt một tiếng thở dài.
Truyện được Team Calantha dịch và được
đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.