《Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu
Tôi》
Sau khi bức tường thành ngoài cùng của căn
cứ bị phá vỡ, chỉ trong giây lát toàn bộ căn cứ đã trở thành tu la tràng.
Theo tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng đồ đạc
rơi xuống đất, bỗng nhiên một cô bé tuổi không lớn ngã xuống trước mặt Mặc Sở,
sau lưng là một thây ma cấp sáu đang giơ móng vuốt cào đến.
Mặc Sở dùng một chân đá bay thây ma phía
sau, quay người lại, có chút thô bạo mà kéo cô bé lên, đẩy cô bé về phía sau, lạnh
lùng nói: "Chạy đi!"
Cô bé giống như bị dọa sợ, còn chưa kịp phản
ứng liền bị đẩy lên trên tường, cô bé nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình,
hét lớn: "Mặc, bác sĩ Mặc."
Mặc Sở lúc này cũng không nhiều lời với cô
bé, cô nhìn thây ma cấp sáu trước mặt như lâm vào đại địch, lặp lại một lần nữa:
"Chạy đi!"
"Nhưng…"
Nhưng cô chính là người có siêu năng lực
điều trị.
Cuối cùng thì cô bé cũng không nói ra những
lời này. C a l an t h a - T Y T
Mặc Sở đang ở trước mặt cô bé là người được
tôn vinh là "bác sĩ Mặc", là người luôn luôn duyên dáng và nhã nhặn,
bác sĩ Mặc là bông hoa lạnh lùng trong trái tim của hàng ngàn nam nữ trong căn
cứ, giờ phút này cả người cô bị bao phủ bởi bụi bẩn và máu, nhìn không giống
như một bác sĩ, mà giống như một nữ chiến sĩ.
Nửa giờ trước, bởi vì tiểu đội bọn họ
khăng khăng muốn tham gia hành động bao vây tiêu diệt ác ma Lệ Trầm, mà làm cho
bác sĩ Mặc luôn hợp tác tốt với bọn họ cùng thủ lĩnh bất hòa, các đội viên cũng
tụ lại với nhau mắng bác sĩ Mặc, cô bé bởi vì nhàm chán mà lén ra ngoài chơi.
Nửa giờ sau, bác sĩ Mặc, người bị cô bé và
đồng đội mắng mỏ đã cứu cô bé.
Nhưng vào giờ phút này, cô bé cái gì cũng
không làm được, bởi vì cô bé là người có siêu năng lực vừa mới thức tỉnh được
siêu năng lực cấp một, thậm chí cô bé còn không bằng bác sĩ Mặc, người có siêu
năng lực điều trị.
Cô bé cắn chặt răng, xoay người bỏ đi, liều
mạng chạy.
Cô bé chạy băng qua đường, xuyên qua một bức
tường, nhưng cô bé vẫn nghe rõ mồn một âm thanh của móng vuốt thây ma cào đâm
vào da thịt.
Âm thanh rất quen thuộc, giống hệt với âm
thanh mà cô bé nghe được từ xa khi anh trai cô bé bị thây ma giết chết.
Nước mắt cô bé liền tuôn ra, nhưng cô bé
không dám quay đầu lại.
Chạy! Liều mạng mà chạy!
Khi Mặc Sở dùng con dao rựa tiện tay nhặt
được bên đường để lấy viên tinh hạch bị mất, thì móng vuốt của thây ma cũng đâm
vào ngực cô.
Không biết có phải vì quá đột ngột hay
không, mà nhất thời cô lại không cảm thấy đau đớn.
Cô vứt đi con dao rựa, cúi đầu nhìn xuống
ngực mình, liền biết chính mình không thể cứu được nữa.
Cô là một bác sĩ, không ai có thể hiểu rõ
điều này hơn cô.
Cô dựa vào tường ngồi xuống, cảm nhận nỗi
đau đớn đến muộn màng, thân là bác sĩ, cuối cùng cô lại chết theo cách của một
chiến sĩ, nhưng cô không cảm thấy hối hận mà chỉ có chút tiếc nuối.
Bức tường bảo vệ của khu sinh tồn đã bị
phá vỡ, cô tỉnh táo nhận thức được rằng, hôm nay tất cả mọi người trong khu
sinh tồn đều sẽ được chôn cất tại đây.
Sớm muộn gì, cuối cùng cô cũng sẽ phải chết.
Sinh mệnh giống như hạt cát trên đầu ngón
tay rồi cũng sẽ mất đi, cô ngước nhìn bầu trời tối tăm, bỗng nhiên lại nhớ tới
quá khứ trước đây.
Cô nhớ về cuộc đời vừa may mắn lại vừa bất
hạnh của mình kể từ khi tận thế tới nay.
May mắn là cô đã thức tỉnh siêu năng lực
và có tư cách sống sót trong thế giới nguy hiểm này, so với những người bình
thường phải vật lộn để sống sót thì cô có cuộc sống tốt hơn nhiều.
Bất hạnh là cô lại thức tỉnh siêu năng lực
điều trị, nhất định phải dựa vào người khác bảo vệ mới có thể sống sót, rất nhiều
chuyện cô không thể quyết định.
Trước khi trở thành "bác sĩ Mặc",
cô vẫn luôn bất lực.
Lúc mới bắt đầu tận thế, Lệ Trầm khi đó
còn chưa thức tỉnh siêu năng lực lại bị đẩy vào một đám thây ma ngay trước mắt
cô, trong lòng cô vô cùng tức giận nhưng lại không thể phản kháng, chỉ có thể
giống như một thứ vô dụng, theo hung thủ giết người rời đi.
Cô không biết khi đó Lệ Trầm đã trải qua
những gì, nhưng về sau, anh đã trở thành ác ma khiến cho cả nhân loại khiếp sợ,
danh tiếng còn đáng sợ hơn cả thây ma.
Sau đó là bằng hữu của cô, những người qua
đường đã giúp cô, những đồng đội đã kề vai chiến đấu cùng cô.
Đều bởi vì sự bất tài của cô mà họ lần lượt
bỏ cô mà đi, cuối cùng chỉ còn là một mình cô.
Cuối cùng, "Mặc Sở" trở thành
"bác sĩ Mặc".
Bác sĩ Mặc có thể sống càng thêm tùy ý,
bác sĩ Mặc không cần làm những điều mình không thích, nhưng cô lại không cảm thấy
vui vẻ chút nào.
Mà lúc này đây, vì cứu một cô bé không có
quan hệ thân thiết với mình mà chết, nhưng từ đáy lòng cô lại cảm thấy thật nhẹ
nhõm.
Cô rốt cuộc cũng đã làm một việc mà chính
mình muốn làm.
Cô đã ở tận thế giãy giụa trong 6 năm, cuối
cùng hôm nay nó cũng kết thúc.
Khi ý thức của cô không còn rõ ràng, cô đột
nhiên chú ý đến một bóng người cao lớn đang quỳ trước mặt cô, che mất ánh sáng
trước mặt cô.
Người nọ hơi thở nặng nề, dáng người cao lớn
khẽ run lên, tựa hồ như đang đè nén một loại cảm xúc mãnh liệt nào đó, phảng phất
như chứa đựng đau thương vô cùng.
Sẽ là ai?
Bây giờ cô chỉ còn một mình, ai sẽ đau
lòng cho cô?
Cô cố gắng mở mắt ra nhưng chỉ thấy ánh
sáng mông lung mơ hồ, cô đưa tay muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng vừa giơ ngón tay
lên, nó liền không có sức lực mà rơi xuống.
Một bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy tay
cô, bàn tay đó còn lạnh hơn cả bàn tay của người đang sắp chết như cô.
Tầm nhìn của Mặc Sở trở lên rõ ràng hơn một
chút, cô mở to hai mắt, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bị khăn che đi
khuôn mặt đang nửa quỳ trước mặt cô.
Giống như đã từng quen biết.
Yết hầu của người đàn ông động đậy, giọng
nói như bị đè nén: "Em, không được chết."
Anh là ai?
Vì cái gì mà không cho cô chết?
Cô mở miệng thở dốc, theo bản năng mà hỏi:
"Anh…là ai?"
Người đàn ông vẫn ngoan cố nói: "Em
không được chết!"
Anh muốn ôm Mặc Sở lên, nhưng vừa động thì
ngực của Mặc Sở liền chảy ra một đống máu, hơi thở xung quanh người đàn ông
càng thêm nặng nề, vội vàng đứng dậy, nói: "Tôi đi tìm bác sĩ!"
Mặc Sở không biết lấy sức lực từ đâu ra mà
nắm lấy tay anh, nói: "Tôi chính là bác sĩ."
Người đàn ông sững người lại.
Mặc Sở nhìn anh, linh cảm trong lòng càng
ngày càng rõ ràng, âm thanh trầm thấp nhưng rất chắc chắn nói: "Là anh đã
cứu tôi."
Trong sáu năm nay, cô hết lần này đến lần
khác thoát chết một cách khó hiểu.
Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của người
đàn ông trả lời: "...Đúng."
Trong lòng Mặc Sở có cảm giác trần ai lạc
định*, cảm giác sinh mệnh đang dần trôi đi một cách rõ ràng.
*trần
ai lạc định: mọi chuyện đã được định sẵn, dù làm cách nào cũng không thể thay đổi
được. Cô hỏi lại lần nữa: "Anh…là ai?"
Người đàn ông không nói gì, xung quanh giống
như có một cơn bão đang tụ lại.
Mặc Sở thấy anh chậm rãi giơ tay lên, tháo
khăn che mặt ra, lộ ra khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ với cô.
Cô nghe thấy người đàn ông nói: "Tôi
là Lệ Trầm."
Mặc Sở nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm
giác hoang đường cực lớn.
Lệ Trầm, làm sao có thể là Lệ Trầm?
Năm đó, cô đã bỏ rơi anh cùng với những
người khác, nhưng bây giờ, cuối cùng anh lại là người đến cứu cô.
Mí mắt cô nặng trĩu, không khỏi nhắm mắt lại,
sau đó cô cảm giác được Lệ Trầm nhẹ nhàng bế cô lên, để cô dựa vào vai anh.
Cô nghe thấy chính mình đang hỏi anh:
"Tại sao?"
Lệ Trầm im lặng một lúc.
Ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ, cô biết
rằng mình không thể cầm cự được nữa.
Trong lòng cô có chút tiếc nuối.
Thắc mắc cuối cùng của cô có thể sẽ không
có được đáp án.
Sau đó, cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt
từ từ cúi đầu xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn, trong lòng nặng trĩu phiền muộn.
Người đàn ông khàn giọng nói: "Bởi vì, tôi thích em."
Trong lúc nhất thời, Mặc Sở có cảm giác rằng
hình như mình nghe lầm.
Nhưng…tại sao?
Ý thức của Mặc Sở dần trở nên mơ hồ, không
nói ra được câu hỏi mình muốn hỏi.
—
"Lệ Trầm, đồ ở phía dưới quá nhiều,
xe của chúng ta không thể di chuyển được!"
"Ngoại trừ người lái xe thì tất cả mọi
người lên nóc xe đi." Một giọng nói bình tĩnh vang lên, trái ngược hoàn
toàn với sự hoảng hốt của người hỏi, làm cho những người hoang mang dần bình
tĩnh lại.
Lúc ý thức của Mặc Sở tỉnh táo hơn, cô liền
nghe được giọng nói này, trong lòng khẽ run lên.
Lệ Trầm…
Cô còn chưa mở mắt ra, liền bị một người
ôm lấy eo, người nọ vững vàng ôm cô leo lên nóc xe, đôi tay kia rất đúng mực mà
chỉ chạm vào eo cô, ngoài ra không có bất cứ động tác dư thừa nào khác, sau khi
đặt cô lên nóc xe liền buông tay ra.
Trong lòng Mặc Sở run lên, trực tiếp mở mắt
ra, theo bản năng bắt lấy đôi tay kia.
Người nọ ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô,
đó là một gương mặt trẻ trung hơn rất nhiều so với gương mặt cô nhìn thấy trước
khi chết, trông cũng ngây ngô hơn, càng làm tăng thêm ấn tượng của cô về Lệ Trầm.
Đôi bàn tay thật ấm áp kia.
Nó chân thực đến nỗi cô không thể tin đó
chỉ là một ảo giác nào đó trước khi chết.
Lệ Trầm trẻ tuổi do dự nhìn cô một cái, mở
miệng: "Em…"
Mặc Sở bỗng nhiên hoàn hồn, dừng một chút,
rồi buông lỏng đôi tay ra kia ra, dưới ánh mắt ngạc nhiên của người nọ, đột
nhiên cúi đầu cười nói: "Cảm ơn."
Lệ Trầm chỉ nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục
công việc.
Mặc Sở hít một hơi thật sâu và nhìn xung
quanh.
Cô đang ngồi trên nóc của một chiếc xe việt
dã, trên nóc xe còn có sáu bảy người chen chúc nhau, có cả nam và nữ, vẻ mặt
kinh hãi không nói lên lời, cô đối với những người này đều có ấn tượng vô cùng
khó quên.
Một số ít người trong bọn họ chết vào năm
thứ nhất tận thế, còn lại phần lớn chết trên tay Lệ Trầm vào năm thứ hai tận thế,
bọn họ tuyệt đối không thể nào đứng trước mặt cô vào giờ phút này.
Cô cúi đầu xuống nhìn tay mình.
Đẹp đẽ, mảnh khảnh, mềm yếu không một chút
sức lực, là một đôi bàn tay được nuông chiều từ bé.
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Các tòa nhà trong thành phố vẫn hoa lệ đứng
sừng sững như cũ, khác xa với sự suy tàn của thành phố ma vào năm thứ sáu của tận
thế. Cảm giác gió thổi trên da rất rõ ràng, xung quanh là những tiếng la hét
chói tai của mọi người, vào năm thứ sáu của tận thế, đến một đứa trẻ năm tuổi
khi đối mặt với thây ma cũng không phát ra âm thanh, bởi vì những âm thanh đó sẽ
giúp cho những con quái vật định vị được vị trí của nó.
Khi cô đang ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời, một
cô gái bên cạnh đột nhiên dùng sức nắm lấy tay cô, giọng nức nở hỏi cô: "Mặc
Sở, chúng ta phải làm sao bây giờ…?"
Mặc Sở thiếu chút nữa liền theo phản xạ mà
đem cô gái này đẩy ra.
Mặc dù cô đã kệ cho cô gái này nắm lấy tay
mình nhưng bàn tay cô vẫn dùng sức nắm lấy cổ tay cô gái như cũ, ánh mắt lạnh
lùng nhìn sang khiến cô gái không dám phát ra tiếng khóc nữa.
Cô gái sợ hãi nhìn cô, một lúc sau mới thấp
giọng hỏi: "Mặc Sở, cô làm sao vậy? Cô làm tôi đau quá."
Mặc Sở buông tay cô ta ra, một lúc sau mới
từ trong trí nhớ nhớ ra tên cô gái này.
Tần Tuyết.
Cô không qua nhớ rõ cô ta bởi vì cô ta đã
chết trong năm đầu tiên của tận thế.
Người phụ nữ này ở tận thế không quá mạnh
mẽ nên cuối cùng cô ta đã chọn trở thành tình nhân của một người có siêu năng lực,
không biết có phải do tâm lý mất cân bằng hay không mà cô năm lần bảy lượt tính
kế giúp cô ta trở thành tình nhân của người có siêu năng lực, để rồi cuối cùng ở
một lần tình huống nguy hiểm cô bị cô ta đẩy ra đỡ một nhát dao.truyện được dịch
bởi app t y t
Mặc Sở không còn oán hận những chuyện lúc
xưa nữa, cô liếc nhìn cô ta một cái rồi quay đi, nhìn xung quanh, lại một lần nữa
xác nhận một chuyện.
Đây không phải là thế giới trước khi cô chết
sao.
Đây là… lúc bắt đầu của mọi việc.
Vào ngày thứ năm của tận thế, khi cô vừa mới
thức tỉnh siêu năng lực điều trị.
Còn có…
"Sở Minh! Anh điên rồi hả? Anh đang
làm gì vậy?"
Mặc Sở bỗng nhiên quay đầu lại, như thể lịch
sử đang lặp lại, cô nhìn thấy một người đàn ông với vẻ mặt nham hiểm đột nhiên
đẩy Lệ Trầm vào đám thây ma dưới xe, khi Lệ Trầm ngã xuống, ánh mắt không thể tin
được của anh trở lên lạnh lẽo.
Đây là lúc Lệ Trầm bị đẩy vào đám thây ma!
Đầu óc Mặc Sở trống rỗng, theo bản năng
nhào tới, cô dựa vào mép xe, nắm lấy bàn tay kia!
Lần này, tôi sẽ giữ lấy anh.
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng
TYT.