Lục Quỳnh lê cơ thể mỏi mệt bởi vì vừa
bị rượt đuổi vừa bị ném sơn lên người trở về. Cô nhìn chỉ số vận động màu cam của
cô và Trần Niệm An được hiển thị cùng nhau trên Wechat thì có chút rầu rĩ trong
lòng.
Cô và Niệm An đều chạy rất nhanh nhưng
những người phía sau cũng đuổi theo rất nhanh. Cả hai nhóm “chơi” trò đuổi bắt
nhau đến tận 30 phút, cuối cùng cô và Trần Niệm An thông minh trốn vào lùm cây
bên trong một công viên nhỏ không tên mới cắt đuôi được đám người kia.
Điều làm cô bực bội nhất là sau khi cô
bước ra khỏi bụi rậm, chỉ có mình cô là người mệt thở không ra hơi chứ Trần Niệm
An thường xuyên rèn luyện sức khỏe nên chỉ hơi mệt một chút mà thôi. Bình giữ
nhiệt không hề rơi mất, thậm chí còn uống một hớp trà kỷ tử hồi sức.
Lục Quỳnh: Những cô gái khác sau khi
xuyên không toàn là "chạy tình tình trốn, trốn tình tình theo" cùng
các nam chính. Cớ sao tới cô xuyên sách lại kích hoạt cảnh "truy đuổi một
mất một còn" với đám anh em du côn thế này?
Hệ thống đọc được luồng suy nghĩ của
cô, vừa gặm hạt dưa vừa nói:
- Ai bảo chị không cố gắng đi theo tuyến
tình cảm chứ? Chị chỉ cần nghe tôi phát triển theo hướng "vạn người
mê" cũng có thể làm cho rất nhiều nam chính "chạy tình tình trốn, trốn
tình tình theo" với chị.
Lục Quỳnh phớt lờ hệ thống, cô trề môi
ngồi phịch xuống ghế sô pha. Hôm nay là ngày làm màu thất bại. Ôi, không chỉ
làm màu không thành mà còn chưa ăn được tôm hùm đất nữa!
Hai mắt Lục Quỳnh thẫn thờ nhìn lên trần
nhà, nhịn không được mà kích hoạt linh hồn rapper lần nữa:
- Yo, tao bị rượt đuổi khắp các con phố.
Trở về ngôi nhà tổ bố, nơi mà chỉ có một mình tao ra vô. Cái bụng thì đang quậy
tung trời như mở party…
Càm ràm chưa được mấy câu, điện thoại của
Lục Quỳnh bỗng vang lên - là cuộc gọi đều đặn hằng đêm từ mẹ Lục Quỳnh.
“Quỳnh Quỳnh, hôm nay thế nào?”.
Lục Quỳnh lấy lại tinh thần, đáp: “Dạ
không tới nỗi nào, rất kích thích ạ".
Mẹ Lục Quỳnh nghe vậy cười rộ lên, nói:
“Sống vui thì tốt. Ngày mốt ba mẹ sẽ đến thành phố của con một chuyến, vừa hay
chúng ta có thể gặp nhau”.
“Dạ? Ba mẹ đi công tác ở đây hẻ?”.
“Không, chủ yếu là thấy con cũng lớn rồi.
Con biết…”.
Lục Quỳnh lập tức nâng cao cảnh giác. Dựa
trên kinh nghiệm nhiều năm của cô, dường như mỗi lần nhà giàu nói tới câu này
thì có khả năng rất cao là muốn cho con cái nhà mình kết hôn để đôi bên cùng có
lợi.
“Đâu có! Con còn nhỏ mà! Mẹ, con còn muốn…”
Mẹ Lục Quỳnh nghiêm khắc ngắt lời Lục Quỳnh:
“Khỏi, con khỏi muốn nữa! Quỳnh Quỳnh chừng này tuổi rồi, nên san sẽ ưu phiền với
ba mẹ chứ!”.
“Công ty to đùng như vậy mà con có thể
mặc kệ sao? Con có biết bao lâu rồi ba con không đưa mẹ ra ngoài chơi không? Quỳnh
Quỳnh à, con nghe lời đi! Con bảo con không muốn kế thừa sự nghiệp gia đình, muốn
yêu đương trước mẹ cũng đồng ý. Nhưng con tốn hai năm để yêu đương với một thằng bắt cá hai tay, còn chưa chịu
ngoan ngoãn trở về kế thừa sự nghiệp gia đình à? Mình không có năng khiếu yêu
đương như người ta, mình biết thân biết phận trở về làm nữ tổng giám động không
ngon sao con?’.
Lục Quỳnh: “...”
Hóa ra nguyên thân còn đang che giấu
chuyện yêu đương xong sẽ về nhà kế thừa tài sản?
Cô làm được mà!
Lục Quỳnh vội vàng hắng giọng, nói với
vẻ vô cùng đau đớn: “Mẹ, mẹ nói chí phải! Trước kia đầu óc của con không được tỉnh
táo! Giờ con thấy mình không yêu đương nổi nữa, con sẵn sàng trở về kế thừa sự
nghiệp gia đình rồi ạ.
Mẹ Lục Quỳnh bật cười như đang coi kịch
đổi mặt Tứ Xuyên, mẹ Lục Quỳnh dịu dàng nói: “Như vậy mới ngoan. Dạo này nhà ta
đang bàn chuyện hợp tác với Tề Phong, ba mẹ nghĩ vừa hay con cũng đang ở thành
phố bên đó nên định giao lại cho con cọ xát trước”.
Lục Quỳnh ngạc nhiên: “Là tập đoàn lập
nghiệp bằng nghề kinh doanh bất động sản nhưng dạo này muốn chuyển hướng sang
vui chơi giải trí sao?”.
“Đúng vậy" - Mẹ Lục Quỳnh ở đầu
dây bên kia khẳng định.
Sau khi Lục Quỳnh cúp máy, cô kìm không
được niềm vui sướng mà bật cười thành tiếng. Buồn bực vì chuyện bị chặn đường
trước đó bỗng hóa hư không.
Tập đoàn Tề Phong được đặt tên theo họ
của bà nội Âu Dương Dục, là tập đoàn của nhà Âu Dương Dục. Không ngờ, đúng là
không ngờ quả báo tới nhanh như vậy. Lục Quỳnh quả thật không ngờ có ngày cô có
thể làm bên A (khách hàng sử dụng dịch vụ - Thượng đế) của nam ba.
Nội tâm Lục Quỳnh: Chuyện tốt như vậy
mà lại rơi xuống đầu tôi! Tôi có thể tiếp tục vui vẻ làm màu vả mặt rồi!
*****
Hôm sau Lục Quỳnh hồ hởi đến trường. Vừa
mới vào lớp đã thấy Cao Thần lén lút sử dụng điện thoại trong hộc bàn, còn nở nụ
cười rạo rực như mùa xuân sang. Lục Quỳnh tiện thể hỏi:
- Trò chuyện với ai mà vui dữ vậy?
Sắc mặt Cao Thần cứng đờ, ngượng ngùng
trả lời:
- Là… Quý Xảo Xảo.
Lục Quỳnh: ???
Cô lại xuyên qua rồi ư? Chẳng phải mới
mấy hôm trước Cao Thần còn tức đến nghiến răng nghiến lợi sao?
Hệ thống kịp thời xuất hiện, trả lời những
nghi vấn của cô:
- Hai ngày trước Quý Xảo Xảo đi làm
thêm bị chặn đường kiếm chuyện, tình cờ gặp được nam hai. Bọn họ bốn mắt nhìn
nhau, anh hùng cứu mỹ nhân. Nữ chính tỏ ra đáng thương, hoảng loạn giải thích.
Nam hai mềm lòng, chấp nhận làm lành.
Lục Quỳnh: - Nói tiếng người coi.
Hệ thống âm thầm thở dài, nói:
- Chị không yêu đương làm tôi không có
chỗ thể hiện bản thân. Dạo này rảnh quá nên tôi đã học một ít thơ chữ Hán để
nâng cao trình độ bản thân. Cho nên tôi cứ nói chuyện như vậy đó rồi sao! Có giỏi
thì chị đánh tôi đi!
Lục Quỳnh chẳng buồn để ý tới hệ thống
nữa, cô bày ra vẻ mặt “ông già coi điện thoại trên tàu điện ngầm” (một meme nổi
tiếng trên mạng xã hội Trung Quốc) rồi cảm thán với Cao Thần:
- Cậu mắc dịch mắc gió gì vậy? Người ở
thành phố các cậu cứ thích chơi trò tìm một người mấy trăm mấy chục ngàn lần giữa
một bầy người thế này sao? Một lúc nào đó bỗng quay đầu lại, người đó vẫn đối
đãi với cậu giống như lúc trước cũng không hề hấn gì sao?
Cao Thần phản bác với vẻ không vui cho lắm:
- Xảo Xảo là một cô gái tốt, chuyện hôm
đó chỉ là hiểu lầm.
Lục Quỳnh: "..."
Lục Quỳnh vô cảm gật đầu:
- Cậu thấy vui là được rồi.
Thấy cô không định khuyên nhủ Cao Thần
nữa, hệ thống nhịn không được bèn hỏi cô:
- Chị không định tiếp tục cứu vớt anh
ta nữa sao?
Mặt Lục Quỳnh không thay đổi cảm xúc,
cười cười nói:
- Mỗi người có cuộc sống của riêng
mình. Lâu lâu tao nhắc nhở anh ta chút thôi chứ tao còn lựa chọn dùm anh ta được
chắc? Chính anh ta muốn sa vào con đũy tình yêu, làm nam hai dịu dàng trong trò
chơi này thì liên quan gì tới tao?
Hệ thống ngạc nhiên hỏi lại:
- Tự nhiên chị đứng đắn như vậy làm tôi
không quen cho lắm.
- Ờm. - Lục Quỳnh cà lơ phất phơ nhấc
chân lên bắt chéo chân, nói: - Ý của tao là, sau này nước mắt mà anh ta bị Quý
Xảo Xảo ngược rớt ra chính là số nước đang úng trong đầu anh ta hiện tại.
– Bạn đang đọc truyện “Tôi cứ làm trò
con bò sau khi xuyên thành nữ phụ thí mạng” được edit và đăng tải miễn phí trên
ứng dụng T Y T. Đọc truyện tại T Y T để ủng hộ các nhóm dịch phát triển. –
Lục Quỳnh không để bụng mấy chuyện vặt
vãnh này. Chờ mãi mới tới lúc được tan học, cô xách chiếc túi xách Chanel nhỏ của
mình lên rồi đi ra bên ngoài. Từ trong đám người đông đúc ngoài hành lang, chuẩn
xác tóm lấy một anh chàng đeo kính gọng vàng rồi kéo cậu ta ra xa khỏi đám người.
Chàng trai đi theo đằng sau Lục Quỳnh hoảng hốt la lên:
- Cậu đang làm cái quái gì vậy!
Lục Quỳnh thấy xung quanh không có ai mới
buông tay cậu ta ra, hỏi:
- Nghe nói anh là bà tám trong trường
đúng không?
Trong truyện vườn trường Mary Sue thời
kỳ đầu sẽ luôn có một nhân vật: trên thì biết hết tất cả drama trong trường; dưới
thì có thể tìm tòi và định vị tựa như một quyển bách khoa toàn thư. Bộ này cũng
không ngoại lệ, Lưu Thành chính là bà tám biết hết mọi chuyện trong ngôi trường
này.
Lưu Thành nhìn kỹ Lục Quỳnh mới nhận ra cô,
nói:
- Là em Lục Quỳnh khoá dưới à!
Dạo gần đây Lục Quỳnh cực kỳ nổi tiếng.
Đầu tiên là cắt đứt quan hệ không chút lưu luyến với hotboy Chu Minh Hãn ngay
trên sân khấu của trường rồi tiến hành khẩu chiến; Ra vào phòng giám thị mà không hề hấn gì thậm
chí còn xúi giục được thầy giáo vụ Lưu; Kế tiếp công khai lấy một địch hai trên
sân thể dục phanh phui những chuyện chấn động khiến Chu Minh Hãn và Quý Xảo Xảo
không thể chối cãi; Cuối cùng, có thể thoát thân an toàn khi bị trùm trường Âu
Dương Dục chặn đường. Mỗi một chuyện đều khiến cô gái vốn dĩ bình thường không
có gì nổi bật bỗng nhiên trở nên bí ẩn khó tả.
- Anh Lưu ơi, em có chuyện muốn nhờ anh
giúp ạ. - Lục Quỳnh cười nói.
Lưu Thành chỉnh đốn lại quần áo, mỉm cười
giống hệt hồ ly:
- Đàn em khóa dưới này, anh không giúp
ai không công bao giờ đâu nhé.
Học viện kinh tế Lạc Già nêu cao tinh
thần Độc lập - Tự chủ - Tự mình nỗ lực. Khuyến khích sinh viên không nên nhờ cậy
người nhà trong khoảng thời gian theo học tại trường, dựa vào sức mình gây dựng
sự nghiệp. Lưu Thành tích cực hưởng ứng và lựa chọn đi theo con đường buôn bán
tin tức không mấy bình thường, trong vòng hai năm đã được chút thành tựu. Hoàn
thành bước đầu tích lũy mạng lưới thông tin, nắm giữ rất nhiều drama trong trường.
Đồng thời, Lưu Thành cũng là người sáng lập thông tấn xã trường học với hơn 200
thành viên được chọn lựa kỹ lưỡng. Có thể nói rằng tai mắt của Lưu Thành trải rộng
khắp trường. Điều khiến Lục Quỳnh chọn Lưu Thành là mạng lưới ngầm và năng lực
chấp hành của Lưu Thành.
- Tiền bạc không thành vấn đề. - Lục Quỳnh
mỉm cười xua tay.
Lưu Thành đảo mắt suy nghĩ, nhanh nhạy
nhớ ra thông tin về Lục Quỳnh ở thông tấn xã vô cùng ít ỏi. Lưu Thành bèn nói:
- Thế này, em nói cho anh biết em đã bí
mật làm gì để có thể sai khiến được thầy giáo vụ Lưu thì anh sẽ giảm giá cho
em.
Lục Quỳnh nhún vai, đáp:
- Em tặng trường mình mấy toà nhà.
Lưu Thành: "..."
Hoá ra lý do chỉ đơn giản và hiển nhiên
như vậy thôi sao? Lưu Thành còn tưởng Lục Quỳnh dựa vào cái miệng chẳng khác gì
khẩu pháo hạng nặng của mình đại chiến 800 hồi mới thuyết phục được thầy giáo vụ
đấy.
- Mà khoan… - Lưu Thành sực nhớ ra: - Chẳng
phải nhà em… ở nông thôn sao?
Lục Quỳnh cũng bất ngờ lắm, cô chắc chắn
không ngờ tới nguyên thân có thể tàn nhẫn với bản thân nhường này. Giả làm con
gái nhà bình thường thì thôi, còn thiết lập cho mình hình tượng cô gái nhà quê
mới lên hết lòng phấn đấu ư?
Hệ thống bật cười thành tiếng, nói:
- Không phải vậy đâu! Lúc nguyên thân
điền bảng, cô ấy điền nhầm thành hộ khẩu ở nông thôn. Sau đó Lưu Thành tình cờ
nhìn thấy, rồi lưu vào hệ thống tình báo của mình luôn á.
Lục Quỳnh: "..."
Nhìn vẻ mặt Lưu Thành kiểu "có phải
em đang gạt anh không", Lục Quỳnh nhún vai nói:
- Em nói thật đó, nhà em không phải ở
nông thôn đâu. Nhà em… còn rất giàu có nữa là đằng khác. Bằng không sao em có
thể mua Ferrari rồi ăn mặc sang chảnh được?
Lưu Thành bán tín bán nghi, lẳng lặng giải
thích:
- Bởi vậy trong trường mới đồn ầm lên rằng
em có "bố đường". - Nói xong không quên bổ sung một câu: - Ai cũng
nói bố đường của em tên Tiểu Thẩm Dương…
Lục Quỳnh: "!!!"
Người trong trường này bị
làm sao í? Tự nhiên không có lý do gì lại đi bịa chuyện Lục Quỳnh và thầy Tiểu
Thẩm Dương?