- Chẹp chẹp! - Lục Quỳnh nhìn theo bóng dáng đang xa dần của chàng trai, nhịn không được nói: - Là gió rung động, hay là lá cờ kia rung động nhỉ? Ồ, là lòng ta đang rung động.

- Ể, để tôi đo cho chị nhá! Nhịp tim của chị đâu có tăng nhanh đâu! - Hệ thống vẫn luôn trong trạng thái nâng cấp bất ngờ xuất hiện, cong ngón tay hoa lan tức giận mắng: - Cô là đồ chó cả ngày chỉ biết thèm thuồng cơ thể người ta! Chị thật thấp hèn!

Lục Quỳnh mừng rỡ khi thấy hệ thống trở về, sau đó ánh mắt bắt đầu phiêu đãng;

- Mẹ kiếp, kiếp này tao giàu có quá sao lại không học người ta đi tìm đàn ông cơ chứ?

- Chị có biết người đó là ai không? - Hệ thống ý nhị hỏi lại.

- Ai? Có tiền hơn tao không?

- Thế thì không có thật. - Hệ thống khẽ mỉm cười, nói: - Nhưng cậu ấy là người trước kia bị chị hinh thường đó, nam phụ thứ tư.

Lục Quỳnh muốn xỉu, đậu xanh rau má! Thật là tàn ác!

Trước đó Lục Quỳnh từng hỏi hệ thống cốt truyện sau khi nguyên thân rời đi. Nguyên thân rời đi nhưng tuyến tình cảm của nam chính và nữ chính không nhờ vậy mà ngọt ngào suôn sẻ gì. Khi hai người họ hoàn toàn xác định quan hệ yêu đương, Quý Xảo Xảo tình cờ đụng phải hiện trường nam phụ thứ tư (nam bốn) bị người ta bắt cóc nên cũng bị trói lại luôn. Nam bốn và Quý Xảo Xảo hợp sức bỏ trốn, nhưng chạy chưa xa lại bị nhóm hung thủ bắt kịp. Nam bốn không muốn liên lụy Quý Xảo Xảo bèn dụ nhóm hung thủ đi, cuối cùng con tin mất mạng. Từ đó chuyện này trở thành bóng ma tâm lý trong lòng Quý Xảo Xảo. Quý Xảo Xảo mắc bệnh tâm lý, phải rời khỏi thành phố khiến cô ta buồn bã này. Kế đến bắt đầu một chuỗi tình tiết theo đuổi tình yêu “đố anh bắt được em” cùng Chu Minh Hãn.

Nam bốn dưới ngòi bút của tác giả được định vị rất rõ ràng: một nhân vật xui xẻo dùng chính sinh mệnh của mình như chất bán dẫn thúc đẩy tình cảm của nam chính và nữ chính phát triển. Cuộc đời ngắn ngủi của nam bốn có thể nói là tương đối thăng trầm. Từ bé đã liên tục gặp xui xẻo: đang đi trên đường đột nhiên té xỉu, đi ngang qua dưới tầng lầu sẽ có bình hoa rớt trúng đầu, đi khuyên can thì bị đánh nhầm, thậm chí chỉ đi ra ngoài mua một cây kem cũng gặp phải chuyện bắt cóc dẫn đến chết yểu.  

Nội tâm Lục Quỳnh hết sức đau đớn, nói:

- Đẹp trai như vậy hóa ra lại có khả năng được buff xui xẻo sao?

- Ủa? - Hệ thống đột nhiên thốt lên: - Hình như chị vừa có thêm một danh hiệu mới nè, chị vừa làm gì vậy?

Lục Quỳnh: ???

Hệ thống đưa mắt nhìn màn hình hiển thị, cảm xúc không thể diễn tả bằng một lời nói.

- Chúc mừng ký chủ đã đạt được danh hiệu Thần bóng tối Gurana và Cuồng ma, tiến thêm một bước trên con đường trở thành bậc thầy kick war (thị phi).

- What what what? - Lục Quỳnh nhìn hai danh hiệu mới mà hoang mang thôi rồi.

Chả thể tin được là hệ thống có thể ói ra cả loại danh hiệu kick war này?

Hệ thống vội vàng xem nhanh chiến tích quang vinh của Lục Quỳnh trong khoảng thời gian mình vắng mặt, xem xong nó ý nhị nói:

- Giỏi dữ! Tôi mới không giám sát chị một ngày mà hình tượng của chị đã sụp đổ hoàn toàn rồi. Chị thấy vậy vui lắm đúng không chị Gurana Quỳnh Dark?

Lục Quỳnh vò đầu, vậy… có được không ta?

*****

Sau khi Lục Quỳnh thành người giàu rồi, cô vui vẻ thực hiện hai tâm nguyện mà kiếp trước luôn muốn làm: mua xe + mua nhà. Người thuộc thế hệ nô lệ của nhà và xe bỗng chốc trở mình biến thành địa chủ không phải là chuyện vui vừa vừa đâu, Lục Quỳnh vui đến rạo rực ngồi trong căn biệt thự rộng rãi mới mua ở nơi trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng. Đã từng là mầm non chớm nở dưới thời xã hội chủ nghĩa lại đắm chìm trong lạc thú suy đồi của tư bản chủ nghĩa, rồi dần dần lún sâu vào.

– Bạn đang đọc truyện “Tôi cứ làm trò con bò sau khi xuyên thành nữ phụ thí mạng” được edit và đăng tải miễn phí trên ứng dụng T Y T. Đọc truyện tại T Y T để ủng hộ các nhóm dịch phát triển. –

Sau chuyện thị phi hôm đó, hiếm khi Chu Minh Hãn không tiếp tục tới tìm cô sinh sự. Theo Cao Thần nói, bởi vì nhà họ Chu đang đàm phán một vụ làm ăn lớn với một nhà giàu có. Dạo này Chu Minh Hãn bị người trong nhà bắt tới công ty làm để tích lũy kinh nghiệm, anh ta bận tới đầu óc choáng váng rồi. Không ai kiếm chuyện, khoảng thời gian này Lục Quỳnh vẫn duy trì cuộc sống nhàn nhã: ban ngày đi học cùng Cao Thần, tán gẫu cùng Cao Thần; buổi tối một đi mua sắm ở trung tâm thương mại; cuối tuần nằm lì trong căn nhà rộng rãi. Trong lúc cô đang đắn đo không biết buổi tối ăn ngoài nên đặt thức ăn hay đặt thức ăn thì bất ngờ nhận được tin nhắn wechat từ Trần Niệm An.

[ Niệm An An An An: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] Chị ơi, chị có muốn ra ngoài ăn tối chung không? Lần trước em bảo là sẽ mới chị đi ăn xin lỗi mà. ]

Lục Quỳnh nhìn con tôm hùm đất đỏ rực phết đầy sa tế trong ảnh mà ứa nước miếng. Cô nàng xuất thân từ vùng nổi tiếng với những món cay nào đó lập tức bị thu hút.

[ Em bé đáng yêu Lục Quỳnh: Đi! ]

[ Niệm An An An An: Vậy em chờ chị ở cổng trường nhé! ]

Lục Quỳnh đặt điện thoại di động xuống, sửa soạn qua loa một chút rồi nhanh chóng chạy đến cổng trường. Hiện giờ đang là đầu hè, Trần Niệm An mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình phối cùng quần đùi đứng ở cổng trường. Nhìn thấy Lục Quỳnh, cậu nhướng mày lộ ra vẻ vui mừng, cười tủm tỉm chào hỏi:

- Hế lô đàn chị!

Vừa nói, cậu vừa đưa cho cô bình giữ nhiệt đang cầm trong tay.

Lục Quỳnh nhìn bình giữ nhiệt trong tay Trần Niệm An bằng ánh mắt tò mò:

- Trong bình giữ nhiệt của cậu là thứ gì thế?

Trần Niệm An xấu hổ gãi đầu:

- Là trà kỷ tử.

Lục Quỳnh: ???

Người trẻ ngày nay bị gì vậy trời? Còn trẻ mà trong bình giữ nhiệt đã là trà kỷ tử rồi.

Lục Quỳnh không nói ra những lời châm biếm trong đầu, cô nhận lấy bình giữ nhiệt mát lạnh và ra hiệu Trần Niệm An đưa cô đi ăn tôm hùm đất. Nào ngờ cả hai chỉ mới bước được vài bước thì bị một nhóm người xông ra từ con hẻm nhỏ bên cạnh trường học chặn đường. Tên cầm đầu là một anh chàng trông cũng đẹp trai phóng khoáng nhưng lại có chút gì đó lưu manh, bao vây đằng sau bọn họ là một vòng mấy đứa choai choai. Nhóm người nở nụ cười xấu xa với họ, tỏ rõ ý đồ muốn ‘xã giao”.

Lục Quỳnh hơi sợ: Đám cô hồn này từ đâu chui ra thế nhỉ? Đứa nào đứa nấy đen nhẻm lộ ra hàm răng trắng sứ trông hơi rợn người.

Trần Niệm An theo bản năng chắn trước Lục Quỳnh, cau mày hỏi:

- Mấy anh định làm gì đó?

Anh chàng cầm đầu nhìn chằm chằm vào Lục Quỳnh, cười lạnh:

- Nghe nói mày là đứa ăn hiếp Xảo Xảo hả? Tao canh mày suốt mấy ngày trời mà mày toàn trốn thoát, vừa hay hôm nay để tao tóm được.

Lục Quỳnh buộc miệng hỏi  hệ thống:

- Má này là ai nữa vậy?

- Cậu ta là  nam phụ thứ ba (nam ba), Âu Dương Dục. Cũng là trùm trường trong truyện. - Hệ thống giải thích thêm: - Dạo trước bởi vì ký chủ đạt được thành tựu “Cuồng Ma", cho nên thành công tránh thoát hai lần Âu Dương Dục canh mẹ mà thần không biết quỷ không hay bằng cách luồn lách nào đó. Thế nhưng hôm nay ký chủ lại đi chung với nam bốn, người mang tiếng là ‘Thần xui xẻo". Hai người bù qua sớt lại, thế giới phán đoán ký chủ đã kích hoạt sự kiện phụ: tình cờ gặp gỡ Âu Dương Dục.

Lục Quỳnh: “...”

Lục Quỳnh không khỏi lén liếc nhìn Trần Niệm An đang đứng trước mặt cô, trong đầu bỗng nhiên nhớ ra rằng buff xui xẻo của thằng bé này không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn ảnh hưởng đến những người khác, cô lại nhịn không được mà tự mắng mình ham ăn làm hỏng chuyện.

- Cô em ngoan ngoãn bước ra để tụi anh dạy cho cô em một bài học hay để anh đây nắm đầu cô em ra? - Âu Dương Dục chớ hề coi trọng Lục Quỳnh, cậu ta hỏi với vẻ khinh miệt.

Máu làm màu trong Lục Quỳnh bị thái độ coi thường của cậu ta kích thích bùng lên dữ dội, hối hận gì đó tạm thời bỏ lại phía sau. Cô linh hoạt vọt lên phía trước Trần Niệm An, cười lạnh:

- Ha ha, có nhìn thấy tôi và Trần Niệm An đang mặc gì không? Chúng tôi là thiên địch của mấy thằng choai choai như các cậu đó, đám cô hồn này! Biết sợ thì cút đi ngay cho bà!

Âu Dương Dục và đám đàn em của mình: ???

Trần Niệm An: …

- Chị ơi. - Trần Niệm An nhìn phe địch có tới hơn mười người thì cười ái ngại: - Em nghĩ là em không thể…

Lục Quỳnh: - Không, cưng làm được hết.

Cô chỉ vào hình xem mèo con đáng yêu trên tay Trần Niệm An, rồi chỉ tay vào mái đầu uốn giấy bạc của mấy đứa choai choai đối diện và nói:

- Tụi cưng có bao giờ thấy đứa nào uốn giấy bạc mà đi xăm mình chưa? Cưng à, tụi cưng không có chút tự tin nào với bản thân à?

Trần Niệm An: …

Không biết đàn chị này lấy đầu ra nhiều “tiếng Quỳnh” thế nhỉ? Nói vậy bảo cậu tiếp lời kiểu gì đây?

Âu Dương Dục bên kia đã mất kiên nhẫn, dùng giọng điệu hổ báo cáo chồn nói:

- Bớt nói nhảm đi, xem ra mày muốn tao qua “thỉnh” mày đi đúng không?

Lục Quỳnh giằng co nội tâm một hồi giữa việc xông hay phá vỡ vòng vây của chúng rồi lập tức bỏ chạy. Cuối cùng, dòng máu anh hùng chiếm ưu thế. Cô chỉ vào Âu Dương Dục nói:

- Dẫn theo cả đám tới đây bắt chị thì có gì hay! Cưng giỏi thì ra so lo với chị đi!

Trần Niệm An lập tức nắm lấy cánh tay Lục Quỳnh, lo lắng cô không kìm chế được mà thật sự xông lên chơi tay đôi.

Âu Dương Dục nghe xong cảm thấy rất thú vị, cậu ta nhướng mày đánh giá cơ thể nhỏ bé của Lục Quỳnh từ trên xuống dưới một lượt. Sau đó không khỏi cười rộ lên:

- Mày hả? Muốn một chọi một với tao cơ à?

Lục Quỳnh ưỡn ngực, bắt đầu dùng phép khích tướng cũ kỹ:

- Sao? Cưng sợ chị à?

Âu Dương Dục nhét hai tay vào túi quần, lười biếng nói:

- Phép khích tướng không có tác dụng với tao, tao cũng chẳng có hứng thú solo với mày.

Nói xong, cậu ta phất tay dặn dò đám đàn em phía sau lưng:

- Bắt bọn nó lại dạy cho một bài học thôi, làm xong sớm còn về ăn cơm nữa.

Nội tâm Lục Quỳnh: Đậu xanh rau má lá tía tô, sao má này không hành động theo lẽ thường vậy? Không phải là cô hồn các đảng bốc đồng sao? Tại sao cậu ta không Chai-en chút nào?

Lục Quỳnh thấy đám người móc sơn màu và camera ra rồi từ từ bước tới gần, cô nói thầm trong bụng: không xong rồi. Nếu như cho cô solo với bất kỳ ai có khi còn có cơ hội chiến thắng, thế nhưng bây giờ là 2 vs 13 thật sự có chút làm khó người ta. Vì vậy cô nhỏ giọng bàn bạc với Trần Niệm An đằng sau:

- Thế này, lát nữa tôi sẽ dùng giọng bụng nhái tiếng còi xe cảnh sát hù bọn họ chạy. Chúng ta tranh thủ đột phá vòng vây lao ra được không?

Rõ ràng tình hình bây giờ rất căng thẳng, nhưng Trần Niệm An nhìn vẻ mặt hèn hèn của Lục Quỳnh thì chỉ muốn cười. Cậu chủ động nắm tay Lục Quỳnh, chân thành đề nghị:

- Chị ơi, chỉ kêu Siri phát một đoạn âm thanh có khi còn chân thực hơn đó.

Lục Quỳnh ngộ ra, lập tức trốn ra sau lưng Niệm An vừa khe khẽ ra lệnh cho Siri vừa điều chỉnh âm lượng điện thoại đến mức tối đa. Hiếm khi Siri không phá game, phát cho Lục Quỳnh một đoạn còi báo động thật vang. Lục Quỳnh thông minh cất cao giọng nói:

- Là ai gọi cảnh sát vậy?

Đám người Âu Dương Dục nghe thấy tiếng động không khỏi sửng sốt. Trần Niệm An nhân lúc bọn họ mất đi cảnh giác kéo Lục Quỳnh sượt qua mặt một tên đàn em, đột phá vòng vây rồi chạy về phía đầu hẻm.

Sắc mặt Âu Dương Dục trầm xuống, nhìn theo bóng dáng hai người và phất tay với đám đàn em:

- Đứng đực ra đó làm gì? Đuổi theo cho tao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play