Lúc Lục Quỳnh tỉnh lại, cô phát hiện mình đang đứng trên lễ đài. Bầu trời bao la trong xanh hòa cùng mây trắng đang bồng bềnh trôi, bên dưới là một biển đầu người đen nghịt hóng hớt. Bên cạnh cô giờ đây là một anh chàng có ngoại hình khá điển trai, nét mặt ngông nghênh không coi ai ra gì nhưng lại hút mắt, đang hét lớn vào cái loa chĩa về phía cô:
- LỤC QUỲNH! TÔI NÓI LẠI MỘT LẦN NỮA! TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THÍCH CÔ! SAU NÀY, NẾU CÔ CÒN KHÔNG BIẾT XẤU HỔ MÀ ĐẾN LÀM PHIỀN TÔI, TÔI SẼ ĐUỔI CÔ RA KHỎI LẠC GIÀ*!
(*Lạc Già: tên một địa danh nằm ở Vũ Hán, Trung Quốc)
Lục Quỳnh bị tiếng gào của anh ta làm cho ngu người, cô bịt chặt lỗ tai suýt chút nữa đã hy sinh “oanh liệt” của mình. Cô cố dằn suy nghĩ muốn cho anh ta một cái tát xuống, trong đầu tự hỏi hệ thống của mình:
- Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Hệ thống vội vàng tra cứu thông tin từ trong sách, trả lời ngắn gọn:
- Nam chính Chu Minh Hãn lăng nhăng mà còn lôi đầu bạn gái cũ một lòng si mê anh ta ra chì chiết trước mặt bao nhiêu con người! Mong ký chủ hãy nhanh chóng tỏa ra sức hút, thay đổi tình hình trước mắt.
Lục Quỳnh do dự hỏi lại hệ thống:
- Chủ nhân của thân xác này giàu có không vậy.
Hệ thống thành thật trả lời cô:
- Giàu thấy bà nội luôn á.
Lục Quỳnh nghe vậy, vội che một bên tai vẫn còn đang bị ù của mình rồi nở một nụ cười xấu xa:
- Siêu giàu thì còn tỏa ra sức hút gì nữa, cương lên được rồi!
Nói đoạn, nhân lúc Chu Minh Hãn không để ý, cô giật lấy loa, lẳng lặng vặn to âm lượng lên đến lớn nhất và hét thật to vào tai anh ta hòng trả đũa:
- CHU MINH HÃN! ANH KHÔNG CẦN PHẢI TỎ RA SĨ DIỆN! TÔI HẾT THÍCH ANH TỪ ĐỜI CỐ LUỸ NÀO RỒI! TÔI HOÀN TOÀN KHÔNG THÍCH KIỂU CON TRAI LÚC NÀO CŨNG TỰ CHO MÌNH LÀ ĐÚNG MÀ CÒN NGANG NGƯỢC NHƯ ANH!
- NGƯỜI TÔI THÍCH CHẮC CHẮN LÀ NGƯỜI CÓ MÁI TÓC ĐEN NHÁNH, BIẾT HÁT BÀI HÁT “HOA BÁCH HỢP ĐỎ NỞ RỘ". CÓ MỘT ĐÔI MẮT NHỎ HÚT HỒN, CÓ THỂ MẶC VÁY DÀI KIỂU SCOTLAND. LÚC HÁT NHỊ NHÂN CHUYỂN* TRÊN NGƯỜI TẢN RA SỰ QUYẾN RŨ CHẾT NGƯỜI. - Nói đoạn, cô nhìn về phía anh chàng kia với vẻ coi thường: - ANH SAO? CÒN CHƯA ĐỦ TƯ CÁCH ĐÂU.
(*Nhị Nhân Chuyển: một loại hình nghệ thuật dựa trên các điệu ca dân gian ở vùng Đông Bắc Trung Quốc.)
Chu Minh Hãn dùng tay che đi lỗ tai suýt chút nữa đã bị ù của mình, lộ vẻ khó tin. Từ trước tới giờ Lục Quỳnh si mê đeo bám anh ta đến mất liêm sỉ, đây là lần đầu anh ta bị Lục Quỳnh mắng lại, đã vậy còn dùng một “giống đực" khác để đả kích anh ta.
Chu Minh Hãn đáp lời:
- Nói dối cũng phải luyện tập trước cho thật chứ! Người kia là ai, cô nói ra thử xem nào?
Lục Quỳnh cười nửa miệng đáp:
- Nói ra sợ hù chết anh thôi! - Lục Quỳnh nói tiếp: - Chú ấy tên là Tiểu… Thẩm… Dương*!
(*Tiểu Thẩm Dương: người được mệnh danh là vua hài thế hệ mới ở Trung Quốc.)
Nói xong, Lục Quỳnh ném chiếc loa vào người Chu Minh Hãn, rồi xoay người bỏ đi một cách thật thanh lịch.
- Nhanh lên! Đọc số điện thoại của tài xế nhà tao cho tao! - Lục Quỳnh diễn xong mới kích động nói: - Trong tình huống này, tao phải ngồi vào một chiếc Rolls-Royce Phantom đắt đỏ mà chẳng buồn ngoái đầu. Chỉ để lại một bóng lưng kiêu ngạo và phóng khoáng, hoàn thành màn vả mặt hoàn mỹ này!
“...” - Hệ thống trầm mặc hồi lâu, sau đó mới nở một nụ cười chuyên nghiệp và nói: - Ngại quá, chị không có tài xế.
– Bạn đang đọc truyện “Tôi cứ làm trò con bò sau khi xuyên thành nữ phụ thí mạng” được edit và đăng tải miễn phí trên ứng dụng T Y T. Đọc truyện tại T Y T để ủng hộ các nhóm dịch phát triển. –
Lục Quỳnh hốt hoảng, hỏi lại:
- Mày nói tao rất giàu có còn gì? Sao đến cả tài xế cũng không có thế này, có phải mày lừa tao không?
Hệ thống cảm thấy mệt mỏi, nó đau đầu nhìn Lục Quỳnh - người có vẻ ngoài bình tĩnh nhưng thực chất trong đầu đang loạn cả lên, đáp:
- Chị là nữ phụ thứ ba của thế giới này, chị đến thành phố này giả làm sinh viên bình thường hòng tiếp cận nam chính. Cho nên chị làm méo gì có tài xế.
Hệ thống giải thích thêm:
- Nguyên thân là tiểu công chúa của nhà họ Lục siêu giàu. Trong một lần tình cờ được Chu Minh Hãn cứu giúp nên đã thầm thích người ta. nguyên thân nghe được Chu Minh Hãn thích kiểu con gái bình thường nhưng biết phấn đấu nên mới giả vờ giống như bây giờ. Theo đuổi Chu Minh Hãn tới học viện Kinh tế Lạc Già, thành công thu hút sự chú ý của người ta và trở thành người yêu của nhau.
- Tuy nhiên, Chu Minh Hãn vẫn luôn đem lòng mến mộ nữ chính Quý Xảo Xảo từng có cơ hội gặp gỡ một lần nhưng sau đó không tìm thấy Quý Xảo Xảo nên mới coi nguyên thân là thế thân. Dạo trước Quý Xảo Xảo thành công vào học ở Lạc Già, Chu Minh Hãn vừa thấy cô ta là bao nhiêu tình cảm bộc phát ra hết. Lúc hai người họ tình tứ với nhau trên sân thượng thì bị nguyên thân bắt tại trận, trong cơn tức giận nguyên thân đã làm ầm lên với Chu Minh Hãn. Chu Minh Hãn cũng nhân cơ hội đó mà đề nghị chia tay luôn.
- Sau khi chia tay, nguyên thân yêu quá thành hận. Mà cổ cũng còn thương Chu Minh Hãn lắm, vì vậy vừa đeo bám anh ta vừa châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa anh ta và Quý Xảo Xảo. Tình huống lúc nãy là Chu Minh Hãn và Quý Xảo Xảo cãi nhau, anh ta cho rằng có liên quan đến nguyên thân cho nên mới lôi nguyên thân lên sân khấu xử tội trước mặt bàn dân thiên hạ.
Lục Quỳnh cười khẩy, nói:
- Đúng là một xô máu chó bự tổ chảng, một đống cớt to đùng.
Cười xong cô lại mang tâm trạng lo lắng hỏi:
- Cô gái nguyên thân này không mang theo thứ gì cả, nhưng ít nhất là có mang theo tiền mà đúng không?
Hệ thống gật đầu:
- Ba mẹ Lục Quỳnh rất thương cô ấy, tháng nào cũng chuyển cho cô ấy cả đống tiền tiêu vặt.
Nghe hệ thống trả lời vậy, Lục Quỳnh liền thở phào nhẹ nhõm. Cô liên tục gật gù, nói:
- Được vậy thì tốt, được vậy thì tốt!.
Lục Quỳnh đi ra cổng trường, bắt một chiếc xe đi đến cửa hàng 4S.
- Tôi vẫn đề nghị chị đi theo con đường đã được định sẵn. Nam chính hay nam phụ ở chỗ này đều thích kiểu giống giống nữ chính. - Hệ thống chân thành đưa ra đề nghị.
Lục Quỳnh vừa cầm điện thoại kiểm tra số dư tài khoản trong thẻ ngân hàng, vừa tiện miệng rap-diss:
- Tao có phải là nguyên thân đâu, tao cũng không đói, mắc mớ gì tao phải đi đớp thứ tình yêu cay đắng chết tiệt này?
Hệ thống nghe vậy cảm thấy có chút bối rối:
- Nhưng tôi là hệ thống tình yêu mà! Sao chị có thể không cần tình yêu cho được? Hãy phát huy tinh thần bad-girl như chị từng nói trước đây đi: thương một người quá mệt mỏi, cho nên chị muốn thương một lần mười người!
Lục Quỳnh nhìn vô số số “0" đằng sau tài khoản ngân hàng, hai mắt sáng rựa. Cô qua loa đáp:
- Ồ, tao chưa từng nói như vậy. Mày nghe lộn rồi, liên quan gì tới tao chứ!
Hệ thống chấm hỏi cực mạnh, cái này có thể được xem là mượn cối xay giết lừa không?