Học viện kinh tế Lạc Già vẫn giữ truyền
thống họp mặt vào mỗi thứ hai hằng tuần để thông báo và phê bình những sinh
viên vi phạm nội quy trong tuần trước. Chẳng mấy khi mà Lục Quỳnh trở nên tích
cực thế này, mới sáng sớm đã kéo Cao Thần đến sân thể dục rộng lớn để giành chỗ
ngồi. Cao Thần còn chưa lấy lại tinh thần sau đả kích bị cắm sừng vào mấy ngày
trước, thậm chí anh chàng còn chẳng có tâm trạng đi làm bộ tóc đỏ mà mình yêu
thích. Tuýp người thích đón đầu xu hướng mất đi hứng thú đón đầu xu hướng thì
có khác gì Tôn Ngộ Không mất đi cây gậy Như Ý đâu chứ, cảm thấy trên đời không
còn gì vui vẻ nữa.
Cao Thần ngó thấy Lục Quỳnh có vẻ hưng phấn,
anh ta không khỏi móc mỉa:
- Cậu sắp bị phê bình tới nơi mà còn
vui vẻ được à?
Lục Quỳnh khựng lại, cô sực nhớ ra Cao
Thần còn chưa biết được thân phận thực sự của mình. Vì vậy cô nhìn Cao Thần rồi
nhỏ giọng nói:
- Tôi nói cho cậu biết một bí mật động
trời nhé!
Cao Thần: “???”
- Thật ra tôi là con gái của nhà họ Lục
giàu nứt đố đổ vách đó!
Cao Thần: “!!!”
- Ha ha ha! - Cao Thần cười từ thiện
vài tiếng, rồi xoa đầu Lục Quỳnh nói: - Chị em, được đó, nhưng cũng không cần
phải tới mức này. Tôi biết là cậu muốn chọc cho tôi vui, tôi hiểu cậu có lòng rồi.
Lục Quỳnh: !!!
Thời thế gì mà nói thật không ai chịu
tin? Là do khí chất quý tộc của cô chưa toát ra đủ hay sao?
Lục Quỳnh hoài nghi không biết Cao Thần
đó giờ vẫn luôn ăn rơ với cô có bị thế giới hiện tại cưỡng ép hạ thấp chỉ số
thông minh vào giờ phút này hay không. Nhưng hệ thống còn đang trong quá trình
nâng cấp, thắc mắc của cô không nhận được lời giải đáp.
Lục Quỳnh làm màu không thành trong
lòng có chút buồn bực chẳng muốn đáp lại lời Cao Thần nói. Vừa hay thầy giáo vụ
Lưu đi lên bục cao, bắt đầu buổi nói chuyện dưới cờ. Nội dung bài phát biểu rất
tẻ nhạt, Lục Quỳnh ngồi bên dưới nghe mà lim dim sắp ngủ tới nơi.
- Kế tiếp, tôi muốn thông báo và phê
bình một chuyện. - Thầy giáo vụ Lưu hắng giọng rồi bắt đầu thuật lại sự kiện
hai anh hotboy học đường đánh nhau đã lan truyền khắp trong trường.
Lục Quỳnh lập tức tỉnh táo, hai mắt lấp
lánh chăm chú nhìn lên sân khấu.
- Sự kiện đánh nhau hôm trước mang lại ảnh
hưởng tương đối nghiêm trọng. Dựa trên quyết định của phòng giáo vụ… - Thầy
giáo vụ Lưu ngừng lại một nhịp đấu tranh tư tưởng trong đầu, cuối cùng dùng giọng
điệu bình thường nói: - Sinh viên Chu Minh Hãn thuộc lớp Kế Toán 1 là người
khơi mào mọi chuyện, ghi vào học bạ phạm một lỗi nặng. Sinh viên Quý Xảo Xảo của
lớp Tài Chính 1 đồng phạm, ghi vào học bạ vi phạm nội quy. Hy vọng hai em sinh
viên này sẽ cải thiện bản thân, không mắc phải sai lầm tương tự nữa.
Thầy giáo vụ Lưu vừa nói dứt lời, sinh viên
bên dưới lập tức lao nhao cả lên.
Chu Minh Hãn và Cao Thần là những nhân
vật đình đám trong trường, chuyện hai người họ đánh nhau đã lan truyền khắp trường
từ đời nào rồi. Tất cả mọi người đều biết ân oán tình thù giữa bốn vị này, nên
câu chuyện được truyền đi với nhiều phiên bản khác nhau. Và nếu nhà trường bắt
buộc phải tìm được một người đứng ra gánh hết trách nhiệm thì ai cũng cho rằng
chắc chắn sẽ là Lục Quỳnh. Vì vậy, sáng nay có người nhìn thấy Lục Quỳnh vui vẻ
tới giành chỗ ngồi còn lén lên diễn đàn mắng cô ngu ngốc không biết tai họa sắp
ập lên đầu mình. Nào ngờ cuối cùng Chu Minh Hãn và Quý Xảo Xảo mới là hai con tốt
bị đưa ra thí mạng, thế là mọi người nảy ra nghi vấn mới: Lẽ nào dạo này bọn họ
không theo dõi kịp giá cổ phiếu, giá trị tài sản của nhà họ Cao đã vượt qua giá
trị tài sản của nhà họ Chu rồi à?
Chu Minh Hãn không quan tâm lý do là
gì. Anh ta dùng cái đầu nhỏ của mình suy nghĩ, trong tiềm thức chỉ cho rằng Lục
Quỳnh giở trò. Sắc mặt anh ta sa sầm đỡ lấy Quý Xảo Xảo vừa nghe thấy bị lập
biên bản liền lảo đảo muốn xỉu, đi về phía lớp Tài Chính 3 định bụng gây sự.
– Bạn đang đọc truyện “Tôi cứ làm trò
con bò sau khi xuyên thành nữ phụ thí mạng” được edit và đăng tải miễn phí trên
ứng dụng T Y T. Đọc truyện tại T Y T để ủng hộ các nhóm dịch phát triển. –
Sau khi Lục Quỳnh biết là xử phạt hai
người Chu Minh Hãn và Quý Xảo Xảo, cô lập tức che miệng cười như heo kêu. Bỗng
nhiên nghe thấy lớp Kế Toán 1 nháo nhào cả lên, sau đó Chu Minh Hãn ôm Quý Xảo
Xảo bước những bước dài lạnh lùng kiêu ngạo xuất hiện trong tầm mắt cô. Hai mắt
Lục Quỳnh sáng lên, kích động lẩm bẩm gì đó. Cao Thần nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ,
anh ta cúi thấp người xuống lập tức nghe được linh hồn rapper Lục Quỳnh đang
rapdis:
- Anh ta tới rồi, anh ta tới rồi! Anh
ta sải những bước chân lạnh lùng tới đây!
Anh ta tới rồi, anh ta tới rồi. Anh ta tới
cùng với khí chất sắp bị vả mặt của mình!
Chu Minh Hãn là tên đần độn, Chu Minh
Hãn là tên sở khanh, Chu Minh Hãn là kẻ ngu ngốc nhất trên đời!
Lục Quỳnh tuyệt vời, Lục Quỳnh là nhất,
Lục Quỳnh đỉnh của chóp luôn!
Cao Thần: “...” - Cái quái gì vậy trời!
Tuy nhiên Cao Thần cũng không có cơ hội
để hỏi, anh ta bất giác che chắn “đứa trẻ nghịch ngợm" Lục Quỳnh ở phía
sau mình và cảnh giác nhìn Chu Minh Hãn đang xăm xăm đi tới:
- Cậu tính làm gì?
Chu Minh Hãn sầm mặt nói với Lục Quỳnh:
- Lục Quỳnh! Cô có gan làm sao không có
gan nhận vậy! Cô trốn đằng sau một thằng đàn ông thì có gì hay!
Lục Quỳnh: “???”
Thằng nhỏ bị dì Tuyết* xuyên vào rồi hả?
Sao nam chính của quyển sách này lại bốc mùi “gay" thế này!
(*Dì Tuyết: là nhân vật đáng ghét nhất trong Tân Dòng sông ly biệt, một người vợ
lăng nhăng và hám tiền, một người mẹ hà khắc, một phụ nữ khinh người và thủ đoạn.)
Nhưng máu làm màu của Lục Quỳnh đang cháy hừng hực, cô không quan tâm
quá nhiều. Cô cũng nện những bước chân lạnh lùng và kiêu ngạo tới, nói:
- Tôi làm sao nào?
- Có phải cô giở trò trong chuyện này không? Cô và ông già Lưu đó đã thỏa
thuận đổi chác gì với nhau rồi? - Chu Minh Hãn hỏi.
Quý Xảo Xảo còn ôm một chút hy vọng, phát huy bản chất đóa hoa sen trắng
yếu đuối của mình. Cô ta nói với giọng đáng thương:
- Đàn chị, chị hà tất phải làm như vậy? Can đảm đứng ra nhận lỗi của
mình không được hay sao?
Lục Quỳnh chửi thề một câu trong bụng, nhịn không được lại để linh hồn
rapper của mình thoát xác:
- Hai anh chị thoạt nhìn đúng là xứng đôi vừa lứa, xem ra Ông Tơ Bà Nguyệt
rất giỏi trong việc phân loại rác rưởi.
- CÔ NÓI GÌ ĐÓ? - Chu “dì Tuyết" giận dữ thét lên: - Sao lại có loại
đàn bà không biết xấu hổ như cô cơ chứ!
Lục Quỳnh liếc xéo anh ta một cái, nói:
- Ồ, thì tôi không biết xấu hổ mà. Tôi không bắt cá hai tay, tôi cũng
không có ngoại tình. Tôi thật sự không biết xấu hổ chỗ nào.
Chu Minh Hãn bị Lục Quỳnh mắng lại không khỏi bất ngờ. Hai mắt anh ta bừng
bừng lửa giận, lên tiếng cũng không được mà không lên tiếng cũng không xong.
Quý Xảo Xảo thấy phe mình không thể giành chiến thắng trong cuộc khẩu chiến
này, vội vàng nặn ra vài giọt nước mắt:
- Đàn chị, chị không được nói anh Hãn như vậy. Anh ấy đã xin lỗi chị rồi
mà, chị đừng có dây dưa mãi không chịu buông tay chứ!
Lục Quỳnh đảo mắt nhìn Quý Xảo Xảo, lười biếng nói:
- Em gái à, nếu chị là em thì chị sẽ rọ mõm lại không nói lời nào.
- Nhưng mà chị cũng rất nể em. Vừa câu được một đứa ngốc nghếch vừa tìm
lốp xe dự phòng, lật xe mà còn có thể hùng hồn cỡ này, Lương Tĩnh Như cho em
dũng khí hả*? Có dũng khí tầm này sao em không dồn vào chuyện học hành nhiều
hơn đi? Cống hiến hết mình cho Tổ Quốc không tốt hơn sao?
(*Lương Tĩnh Như là
ca sĩ nổi tiếng với bài hát Dũng Khí.)
Quý Xảo Xảo bị Lục Quỳnh vạch trần chuyện này trước mắt mọi người lập tức
không đứng vững được. Sắc mặt cô ta trắng bệch tựa vào lồng ngực Chu Minh Hãn,
chỉ thằng vào Lục Quỳnh rồi nghẹn ngào nói không nên lời cứ như một đóa sen trắng
mới hé mảnh mai.
Chu Minh Hãn đau lòng thôi rồi, vừa an ủi Quý Xảo Xảo vừa tức giận nói với
Lục Quỳnh:
- Ngậm cái miệng thối của cô lại ngay! Sao cô có thể độc địa thế này!
Lục Quỳnh tức đến bật cười, nói:
- Sao? Dặm chút phấn nền L'Oreal là giả vờ yếu đuối mong manh được rồi
à? Gương mặt em gái còn thiếu tí má hồng nữa, chắc là do chị chưa tát vào má em
đúng không? Vả cho hai cái sắc mặt sẽ khá lên thôi.
Nói xong, cô ra vẻ muốn bước tới làm thử trông chẳng khác gì nữ phụ ác độc.
Khuôn mặt vẫn còn sưng đỏ của Chu Minh Hãn nhắc nhờ anh ta rằng Lục Quỳnh
ra tay rất mạnh. Anh ta vội vàng vừa đứng chắn Quý Xảo Xảo vừa định phản công.
Lục Quỳnh nhanh nhẹn nhảy lùi ra sau, chỉ vào Chu Minh Hãn và hét thật to:
- Thầy Lưu! Chu Minh Hãn chuẩn bị làm sai quy định nhà trường nữa rồi!
Anh ta lại muốn đánh người này!
Chu Minh Hãn:...
Cao Thần tính tới cản lại:...
Mọi người coi kịch:...
Thầy giáo vụ Lưu hóng chuyện:...
Nội tâm thầy giáo vụ Lưu: trò quả là một cô bé lanh lợi!
Thầy giáo vụ Lưu đang vui vẻ hóng hớt, không ngờ cuối cùng mình bị vạ
lây. Ông ta hắng giọng, nói lời hết sức ba phải:
- Các em đều có lỗi hết, đừng làm loạn nữa. Tản ra, tản ra, có ra thể thống
gì không chứ!
Cô bé lanh lợi Lục Quỳnh gật đầu hùa theo:
- Chu Minh Hãn, có nghe thấy chưa? Bảo anh đừng làm loạn đó, anh bao
nhiêu tuổi rồi!
Nói xong cô nghênh ngang kéo Cao Thần lại lần nữa bị mọi chuyện diễn ra
trước mắt làm cho ngu người rời đi, hoàn toàn không thèm để ý nam chính đang
nghiến răng ken két phía sau. Cao Thần bị cô kéo đi hồi lâu mới hoàn hồn, hiện
trường lúc nãy quá mức hỗn loạn cho nên anh ta không nói chen vào được câu
nào.
Hiện tại tình cảm mà Cao Thần dành cho Quý Xảo Xảo còn chưa tới mức sâu
đậm. Lúc nãy nhìn thấy Lục Quỳnh cân hai, dùng khí thế kiểu “tôi đã bao vây hai
người" khiến hai người kia thất bại thảm hại, sự sảng khoái trong lòng anh
ta đã vượt qua sự đau lòng dành cho Quý Xảo Xảo. Tuy nhiên bây giờ nghĩ lại,
anh ta lại không khỏi cảm thấy hơi lo.
- Cậu làm phật lòng Chu Minh Hãn không sợ sau này khó sống sao?
Lục Quỳnh cảm động trước tình nghĩa anh em của Cao Thần, cô vỗ vai anh
ta nói:
- Không cần lo cho tôi, tôi không sao đâu.
Cao Thần cho rằng cô có cách gì hay ho, nào ngờ nghe thấy cô gái này chậm
chạp nói:
- Nếu như đã muốn theo đuổi mạo hiểm thì phải làm cho đến cùng.
Cao Thần: “...”
Sao cậu có thể tự tin nhường này cơ chứ?
Cao Thần thở dài:
- Nhà họ Chu này… không dễ chơi đâu. Đến cả tôi còn không nghĩ ra nên đấu
với Chu Minh Hãn thế nào đây.
Lục Quỳnh xua tay tỏ vẻ không sao, nói:
- Không sao đâu mà, không sao đâu mà. Cậu đừng có lo…
Lục Quỳnh chưa kịp nói xong thì một quả bóng từ trên trời rơi xuống đầu
cô tạo ra một tiếng “bụp" khiến cô choáng váng. Cao Thần hốt hoảng hỏi cô
có sao không, Lục Quỳnh không trả lời mà híp mắt nhìn chàng trai đang sốt sắng
chạy ngược nắng đến chỗ cô.
Chàng trai cao khoảng 1m8, mái tóc lòa xòa trên trán bay bay theo gió.
Anh chàng mặc bộ đồng phục xanh lá, trên người tản ra hơi thở thanh xuân. Mặc
dù không thấy rõ mặt, nhưng vẫn có thể làm cho người ta cảm nhận được rằng anh
chàng này rất đẹp trai.
Lục Quỳnh chờ chàng trai tới gần mới nhìn rõ mặt. Quả nhiên là trai đẹp,
mắt đen mày kiếm, sống mũi cao thẳng, nét đẹp con lai rất riêng. Cô hít vào một
hơi thật sâu, ánh mắt tối sầm ném quả bóng vào lòng Cao Thần. Sau đó móc điện
thoại ra. bước tới chĩa điện thoại vào chàng trai và quát:
- Lại là tên chó con ăn vạ tôi hôm bữa! Tôi cho cậu biết, tôi vẫn đang
quay phim đó! Cậu đừng hòng ăn vạ nữa!
Chàng trai chạy tới định xin lỗi kiểu: “...”
Cao Thần: “...”
Trần Niệm An quan sát Lục Quỳnh, lúc này mới nhận ra là đàn chị đã đưa
mình đến bệnh viện hôm trước mà không để lại tên tuổi. Cậu nhìn chị gái xinh đẹp
giương nanh múa vuốt trước mặt mình mà hơi mắc cười, nói:
- Hóa ra chị là người đã giúp em hôm đó.
Nói xong, cậu ngoan ngoãn cúi đầu chào:
- Em còn chưa cảm ơn đàn chị đã đưa em đến bệnh viện.
Lục Quỳnh là kiểu người thích ngon ngọt, lập tức bị thái độ tốt đẹp và
cái cúi chào ngoan ngoãn này của cậu làm cho ngượng ngùng. Cô xấu hổ xua tay:
- Cái này… không cần phải làm như vậy đâu.
- Em tên Trần Niệm An. - Trần Niệm An tự giới thiệu mình. Sau đó lo lắng
nhìn vết bầm tím trên làn da trắng như sứ của Lục Quỳnh: - Chị ơi, chị có sao
không?
Lục Quỳnh dùng tay day day trán mình, cơn đau ập tới khiến cô nhịn không
được mà hơi xuýt xoa:
- Mẹ ơi, tôi không bị hủy hoại nhan sắc chứ?
Trần Niệm An vội vàng đến gần kiểm tra cẩn thận hơn, lúc này mới thở
phào:
- Chắc không sao đâu, vết bầm này cỡ hai ngày nữa sẽ biết mất thôi.
Lục Quỳnh ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai bất chợt phóng đại ở trước mặt
mình và hơi thở toát ra hormone thanh xuân, đón nhận đòn đánh chí mạng từ nhan
sắc của đàn em. Cô vội vàng lùi ra phía sau hai bước, bắt đầu niệm Chú Đại Bi
cho tâm thanh tịnh.
Nội tâm Lục Quỳnh: Sao em trai này lại như vậy? Sao tự nhiên lại tới gần
cô thế?
Trần Niệm An nghe thấy cuộc chơi bên kia vẫn đang gọi mình, có chút khó
xử:
- Chị ơi, chị có cần em dẫn chị tới phòng y tế không?
Lục Quỳnh vừa niệm Chú Đại Bi, vừa xua tay ước gì cậu mau biến đi.
- Em cứ lo chuyện của cậu đi, tôi không sao đâu.
Trần Niệm An nghĩ ngợi, rồi móc điện thoại rea nói:
- Thêm Wechat được không ạ? Em muốn hẹn hôm nào đó mời chị đi ăn cơm coi
như xin lỗi.