“Sau đó
thì sao, sau đó thì sao?”
Ôn Nam
hồi tưởng xong lại nói tiếp, nhưng nói được một nửa cô đột nhiên dừng lại, làm
cho Hoàng Nguyệt Nguyệt tò mò hỏi.
Tim Ôn
Nam bỗng nhiên đập rất nhanh.
Cô lại
phạm phải một điều kiêng kỵ lớn là miệng cứ nói nhanh hơn não, đang nói thì
phát hiện sự việc hình như vượt xa dự liệu của cô nên cưỡng ép ngậm miệng lại.
Nếu biết
sớm hơn thì cô đã không nói.
Cô nhấp
một ngụm nước và sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn độn, trong khi Hoàng Nguyệt
Nguyệt ở bên cạnh cô vẫn đang thúc giục cô nói tiếp.
Cô rất
muốn nói cô không nhớ rõ, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt nhìn chằm
chằm của anh có ẩn chứa một chút mơ hồ khó hiểu, để người khác khó đoán lại hơi
hấp dẫn.
Ôn Nam bị
nhìn như vậy hơi nóng nảy, lời vừa nói đến bên môi thì đột nhiên chuyển hướng:
“Tớ đi xe mô tô của cậu ấy về trường học.”
Ôn Nam
thất thần hơn mười giây, nói đến đoạn này thì ngừng, có vẻ như nếu cô nói thêm
một chữ nữa thì mọi thứ sẽ phát triển theo một hướng không thể cứu vãn được.
Mặc dù
những hình ảnh cô ghép lại không nghiêm trọng đến mức đó, nhưng nó khá xấu hổ,
đặc biệt là vì người liên quan vẫn ở trước mắt cô, vì vậy cô càng khó mở miệng
phân tích toàn bộ mọi chuyện.
Câu nói
đơn giản này hiển nhiên không thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Hoàng Nguyệt
Nguyệt, cô ấy lẩm bẩm: “Thế thôi à…”
Khóe môi
Ôn Nam cứng đờ, lẩm bẩm một chữ: “Ừ.”
Cô đảo
mắt, nhìn thấy sủi cảo trong nồi nổi lên từng cái một, cô vớt một cái cho chính
mình. Giữa chừng cô còn giả vờ vô tình giải thích thêm một câu: “Lúc đó tóc của
cậu dài hơn bây giờ rất nhiều, vì vậy tôi không nhận ra.”
Nghe có
vẻ như cô đang nói chuyện với Cố Quyết, nhưng cô không hề nhìn vào anh.
Nói xong Ôn
Nam cúi đầu, đồ ăn vừa mới múc lên rất nóng nên cô chỉ có thể cắn thành từng
miếng nhỏ, trông rất mất tự nhiên.
Quen biết
cô lâu như vậy, Hoàng Nguyệt Nguyệt nhanh chóng phát hiện ra cô có điều gì đó
không ổn, cô ấy cố gắng quay sang hỏi Cố Quyết: “Thật sự chỉ có vậy thôi sao?”
Ánh mắt
của cố Quyết dừng lại trên người Ôn Nam, nhìn thấy biểu cảm lảng tránh của cô,
anh không nhịn được mà cười lên.
Cô vùi
đầu vào xử lý hết sủi cảo vô tội kia, chóp mũi nhỏ nhắn tinh xảo lấm tấm mồ
hôi.
Cố Quyết
duỗi chân, tư thế lộ ra một chút ung dung nhàn rỗi, anh chậm rãi nhếch môi.
Có vẻ như
cô vẫn còn nhớ.
Chỉ là
không muốn đối mặt.
Trong vài
lần gặp gỡ giữa Cố Quyết và cô, mỗi lần cô đều nói năng sắc bén, anh chưa bao
giờ thấy cô như thế này.
Khá kỳ
lạ.
Là lo
lắng hay xấu hổ?
Cố Quyết
đã nhìn thấu cô, nhưng anh không muốn vạch trần cô, anh tự rót một ly trà nóng,
đặt môi lên mép ly, nhấp một ngụm rồi nâng mí mắt lên nhìn cô, nói với giọng
chậm rãi, nghe rất nhàn hạ hờ hững, không có gì khác thường.
“Ừm, cô
ấy nói sao thì chính là như vậy.”
Nói xong,
anh chỉ thấy ngón tay cầm đũa của Ôn Nam khẽ run, thức ăn trên đũa rơi vào
trong chén, giống như cá xuống nước, bắn tung tóe một vòng.
…
Việc Cố
Quyết đến Quảng trường Tân Giang vào ngày hôm đó hoàn toàn là một sự tình cờ.
Anh luôn
có khả năng định hướng tốt, nhưng đó là lần đầu tiên anh đi nhầm đường, cuối
cùng anh chọn dừng lại ở Quảng trường Tân Giang, vạch lại lộ trình trước khi
bắt đầu xuất phát.
Giữa lúc
đó anh nhận được cuộc gọi từ một người bạn, nói có chuyện muốn hỏi anh, vì vậy
anh phải hủy bỏ kế hoạch ban đầu và chuẩn bị quay lại trường đại học T.
Sau khi
cúp điện thoại, anh vừa lên xe đã bị vỗ vai.
Còn chưa
quay đầu lại, cô đã mở miệng trước.
“Bạn học,
cậu về đại học T sao?”
Cố Quyết quay
đầu lại, khuôn mặt cô gái đập vào trong tầm mắt.
Hôm đó cô
buộc tóc đuôi ngựa cao, trên mặt cũng không trang điểm, chỉ hơi nhướng mày, khí
chất trong trẻo, ánh nắng lướt qua trên trán, sống mũi, đôi môi khiến da thịt
của cô càng thêm trong suốt, mỏng manh như sứ, xinh đẹp nhưng lại mong manh.
Gần như
trong vô thức, ngay cả anh cũng không nhận ra, tại sao anh lại gật đầu.
Giống như
bị câm.
Điều đáng
ngạc nhiên hơn nữa là cô đã trực tiếp ngồi vào yên sau mà không cần hỏi thêm
gì.
Anh chỉ
cảm thấy xe hơi trùng xuống, sau tai truyền đến một mùi hương nhàn nhạt, giống
như đóa hoa hồng gặp mưa buổi sáng, nhưng rất nhanh bị gió thổi bay đi.
Tiếp theo
là giọng nói hơi nóng nảy của cô: “Bạn học, cậu có thể cho tôi quá giang được
không? Tôi cũng quay lại đại học T, tôi thực sự đang rất vội...”
Cố Quyết
có hơi buồn cười.
Tính cách
của cô gái này không hợp với ngoại hình một chút nào, chơi trò tiền trảm hậu
tấu rất nhuần nhuyễn, đã leo lên ngồi phía sau rồi mới hỏi anh “có được hay
không.”
Cố Quyết
khẽ đảo mắt nhìn cô.
Cô duỗi
đôi chân sau lưng anh, mặc dù cô ăn mặc rất chỉnh tề, chiếc quần dài màu xám ôm
chặt lấy đôi chân thon dài nhưng vẫn khiến anh không được tự nhiên.
Anh chưa
từng chở người khác trên xe chứ đừng nói là con gái, anh cũng không phải người
tốt tính. Nếu là bình thường thì sẽ đuổi thẳng người ta xuống xe, nhưng lần này
không hiểu sao lời từ chối ngay cửa miệng anh lại biến thành hai chữ: “Ngồi
yên.”
Hình như
cô hơi sửng sốt một chút, chờ Cố Quyết bắt đầu chạy, cuối cùng cô cũng nói lời
cảm ơn. Tiếng lốp xe cọ xát với mặt đất tạo ra âm thanh hơi lớn, nhưng khoảng
cách giữa hai người quá gần, Cố Quyết vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Giọng nói
trong trẻo như lông chim xẹt qua tim anh đến ngứa ngáy.
Lấy lại
tinh thần, Cố Quyết tập trung nhìn đường.
Sự thật
đã chứng minh rằng cô thực sự chỉ muốn đi nhờ xe, mặc dù ngồi ở phía sau, nhưng
cô đã cố gắng giữ một khoảng cách với anh, hầu như hai người không có bất kỳ
tiếp xúc cơ thể nào.
Cô lặng
lẽ ngồi ở phía sau, nếu không phải vì cơn gió thoảng qua cuốn lấy hơi thở của
cô, còn có tiếng tim đập thình thịch luôn nhắc nhở anh về sự tồn tại của cô, có
lẽ Cố Quyết đã quên rằng có một cô gái đang ngồi ở phía sau.
Bình thường
Cố Quyết lái xe với tốc độ tương đối nhanh, nhưng bây giờ vì quan tâm đến cô
gái ngồi ở phía sau, anh cố ý đi chậm lại rất nhiều, vì sợ hù dọa cô, càng sợ
gặp phải nguy hiểm gì.
Thời gian
dường như cũng chậm lại rất nhiều, Cố Quyết chưa từng có trải nghiệm như vậy.
Trước kia ở trên xe, khóe mắt anh chỉ có thể nhìn thấy bóng hình, nhưng hiện
tại hình như là lá cây ven đường cũng trở nên rõ ràng.
Dường như
anh không bài xích cảm giác này.
Chỉ là
cảm giác mới lạ này kéo dài không được bao lâu, đã bị cô vỗ vào vai từ phía
sau.
Lần này
âm thanh của cô trở nên lớn hơn rất nhiều: “Bạn học, cậu có thể lái xe nhanh
hơn không?”
Cố Quyết:
…
Lúc này,
anh muốn giọng nói của cô nhỏ hơn.
Tại sao
hướng phát triển của sự việc lại khác với những gì anh nghĩ?
Anh còn
chưa kịp tăng tốc, lại có một giọng nói khác vang lên ở phía sau: “Hay là cậu
dừng xe bên lề đi.”
Cố Quyết
lại nghe theo chỉ thị của cô một lần nữa, anh ngoan ngoãn dừng xe ở ven đường.
Anh duỗi
chân, tay trượt khỏi đầu xe, trong nháy mắt đó, thân xe cũng bật lên, cô bước
xuống xe.
Trái tim
của Cố Quyết cảm thấy trống rỗng vô cớ.
Có lẽ cô
chuẩn bị rời đi.
Anh ngước
mắt lên, cô đi qua một vòng rồi dừng lại trước đầu xe, cằm hơi nâng lên, lông
mày cô hơi cau lại, giọng nói kiên định.
“Tôi thấy
sắc mặt của cậu không được tốt lắm, có phải do cậu không được khỏe không? Hay
là để tôi lái cho.”
Nếu không
phải anh nhìn thấy ánh mắt cô rất chắc chắn, anh còn nghĩ bản thân nghe lầm.(Ứng dụng T Y T)
Thấy vẻ
mặt đầy kinh ngạc của anh, cô chủ động giải thích: “Cậu yên tâm, tôi có bằng
lái xe mô tô, lái rất vững.”
“Lái xe
lúc không khỏe rất nguy hiểm.”
Vừa nói,
cô vừa lấy điện thoại di động của cô ra, mở hình chụp bằng lái xe.
Cố Quyết
liếc nhìn, người trên đó là cô, không hề sai.
Với khuôn
mặt như vậy, ngay cả trong một bức ảnh giấy tờ đơn giản, vẫn rất bắt mắt và có
thể được nhận ra trong nháy mắt.
Vì vậy Cố
Quyết lại nghe theo cô một lần nữa.
Ngày hôm
trước đúng là anh có bị sốt, nhưng hôm nay anh cảm thấy đã đỡ hơn rất nhiều,
anh không biết sắc mặt anh vẫn còn tái nhợt.
Mười chín
năm qua, anh không bao giờ có thể tưởng tượng được sẽ có một ngày anh ngồi ở
phía sau xe, trước mặt là một cô gái xa lạ, ngay cả tên anh cũng không biết.
Cô xông
vào lãnh địa của anh như một con nhím lỗ mãng, biến bị động thành chủ động,
thật kỳ lạ là sau này anh sẽ thường xuyên nghĩ đến cuộc gặp gỡ ngày hôm đó.
…
Mấy người
trên bàn đều im lặng, Cố Quyết đang nhớ lại, Ôn Nam cũng đang nhớ lại.
Bây giờ
nhớ lại, cô xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố để chôn.
Khi đó là
giai đoạn bắt xe rất dễ, Ôn Nam rất muốn bắt taxi, nhưng khi quay đầu lại thì
thấy anh ngồi trên xe với đôi mắt trống rỗng, hai tay buông thõng xuống một
cách yếu ớt, vẻ mặt đăm chiêu, sắc mặt tái nhợt, lại nghĩ tới vừa rồi anh lái
xe quá chậm. Ôn Nam cảm thấy anh không khỏe, lại cảm thấy anh lái xe như vậy
trở về sẽ không an toàn, cho nên cô mới đề nghị như vậy.
Khi đó cô
cũng đang vội, lại không nghĩ nhiều, nhưng thật lâu sau Cố Quyết lại ở trước
mặt cô, cô càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ đến tê dại cả da đầu.
Chiếc xe
máy dù có trông hầm hố đến đâu thì cũng không bằng xe ô tô, nó to đến mức khi
anh ngồi một mình thì vừa vặn với đôi chân dài, đến nỗi anh ngồi ở phía sau
cũng không biết đặt tay vào đâu. Cô còn tăng tốc độ, không biết sẽ nguy hiểm
đến mức nào.
Nghĩ tới
thôi đã thấy sợ.
Càng tệ
hơn là khi cô đến trường đại học T, điện thoại di động của cô vừa hết pin, cô
vội chạy đến lớp, nghĩ rằng phải cảm ơn người ta.
Lục lọi
trong túi hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được năm mươi tệ nhét vào tay người đó,
nói lời cảm ơn xong thì cô quay người chạy vào lớp.
Cẩn thận
đánh giá, giống như một kẻ đê tiện sau khi dùng xong thì từ bỏ mọi thứ và hy
vọng dùng tiền để giải quyết mọi việc.
Ôn Nam ơi
Ôn Nam, sao IQ có thể thấp đến trình độ này chứ?
Lúc cô
ngước mắt lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Cố Quyết, anh đang nhìn cô, ánh mắt
đầy thăm dò, vào khoảnh khắc ấy, hai người đột nhiên có một sự ăn ý ngầm.
Ôn Nam
nhìn ra anh cũng nhớ rõ chuyện ngày đó, nhưng khi cô không nói gì, anh cũng im
lặng.
Còn biết
làm một người biết suy nghĩ cho người khác.
Ôn Nam
thầm nghĩ, đến cuối cùng cô vẫn phải cảm ơn anh.
“Lần thứ
hai thì sao?”
Người hỏi
không phải Ôn Nam mà là Hoàng Nguyệt Nguyệt, vòng xoáy ký ức vừa rồi khiến Ôn
Nam quên mất hai người họ còn chạm mặt lần thứ hai.
“Đúng
vậy, lần thứ hai thì sao?”
Ôn Nam
hỏi để khuấy động bầu không khí.
Cố Quyết
chậm rãi vòng tay qua, nhìn Ôn Nam và bắt gặp sự nghi ngờ trong mắt của cô.
Cô quên
thật rồi.
Anh bỗng
nhiên muốn giở trò, muốn “trừng phạt” chị gái có trí nhớ kém này một chút.
Anh hơi
nhướng mày, đôi môi nhẹ mỉm cười, vẻ du côn được biểu hiện ra rất tinh tế, ung
dung nói hai chữ.
“Bí mật.”
Bí mật,
Ôn Nam nhịn không được mà muốn đánh người, liên tục nhắc nhở bản thân rằng đây
là người đã giúp cô, phải lịch sự và nhẹ nhàng.
“Được.”
Ôn Nam không hề mắc mưu, làm ra vẻ không có hứng thú: “Bí mật cũng rất tốt.”
Cố Quyết
không trả lời, trên môi mang theo nụ cười hờ hững, hứng thú dần dần tăng lên.
Người chị
này có vẻ càng ngày càng thú vị.