Bữa ăn
này có quá nhiều tình tiết, Ôn Nam không cảm nhận được mùi vị ăn uống, ngược
lại cô uống rất nhiều nước có ga, một lúc sau cảm thấy đầu óc tràn đầy bong
bóng vị cam, ục ục liên hồi.
Ba người
cùng nhau trở lại trường học, nhưng khi đến cổng trường, Hoàng Nguyệt Nguyệt đã
kiếm cớ lẻn đi trước, bỏ lại hai người họ.
Tối nay
bóng đêm vô cùng dịu dàng, ánh trăng chiếu xuống từ trên cành cây, làm mềm mại
đường nét của anh.
Một tay
anh đút túi, khóe môi cong lên, tâm trạng có vẻ rất tốt, nâng cằm nhìn về phía
cô: “Tôi đưa chị về ký túc xá nhé?.”
Suy nghĩ
vài giây, Ôn Nam vẫn đồng ý.
Đúng lúc
cô cũng muốn nói lời cảm ơn với anh.
Bầu không
khí mùa thu về đêm dày đặc hơn, ban ngày mặt trời vẫn chiếu sáng trên cao, buổi
tối có cơn gió thổi có thể là có thể nhìn thấy tro bụi trôi nổi trên mặt đất.
Không có
ai quét sân trường này từ lâu rồi.
Ôn Nam
ngẩn người, nhìn đường lên xuống theo vòng tròn, cô không lên tiếng.
“Hôm nay
chị đỡ hơn chưa?”
Cố Quyết
ở bên cạnh đột nhiên hỏi. (Ứng dụng T Y T)
Cô lấy
lại bình tĩnh rồi lắc đầu: “Cũng ổn rồi, không có vấn đề gì lớn.”
Cô đá
viên sỏi dưới chân, rồi nói tiếp: “Còn phải cảm ơn cậu vì đã giúp tôi ở bãi
tập, hôm nay cũng cảm ơn cậu rất nhiều vì đã giúp tôi đưa người đó đến, thật sự
cảm ơn cậu.”
Ôn Nam
vừa nói vừa đá một viên sỏi khác.
Viên sỏi
cọ xát với đường vân của mặt đất và xoay tròn, tình cờ lăn đến bên chân Cố
Quyết.
Cố Quyết
khẽ nhếch môi, bắt chước cô, anh đá viên sỏi nhỏ đi, lộc cộc lăn đi xa và sự
xấu hổ khó thấy giữa hai người dường như bị nó cuốn đi.
Bóng đêm
mơ hồ, tạo thành một loại mập mờ khó hiểu, Cố Quyết quay đầu nhìn Ôn Nam.
Ánh trăng
cũng làm cho gò má của cô dịu dàng hơn ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).