Sau khi Ôn Nam nói xong câu đó, cô cảm thấy
bản thân quá ích kỷ.
Cô không hỏi “Anh có thể đừng rời bỏ em
không?”, mà lại dùng giọng điệu gần như là yêu cầu anh đừng rời bỏ mình.
Bây giờ cô quá sợ hãi phải mất đi.
Trước kia cô luôn có dáng vẻ cái gì cũng không
đáng kể, cô ngụy trang bản thân rất khá, đến mức còn lừa được chính mình. Mãi
cho đến khi Diệp Trầm xuất hiện và một lần nữa công phá phòng tuyến cuối cùng,
cô mới phát hiện thì ra bản thân vẫn không chịu nổi một đòn như vậy.
“Đừng rời bỏ em...”
Ôn Nam nói những lời này gần như là theo bản
năng, âm thanh cuối cùng vỡ vụn, giống như đang khẩn cầu.
Cố Quyết nhẹ nhàng đặt tay sau gáy cô, dịu
dàng vuốt ve, âm thanh cực kỳ chậm rãi: “Anh sẽ không rời bỏ em, cho dù là bây
giờ hay về sau. Anh sẽ luôn luôn ở cùng em.”
Một giây sau, anh ôm chặt lấy cô. Không cần
nhiều lời hơn nữa, đây là một sự hứa hẹn trong yên lặng.
Ôn Nam cũng không cần hỏi lại, cô tin tưởng Cố
Quyết vô điều kiện, trên thế giới này ngoại trừ cha mẹ thì cô cũng chỉ tin mình
Cố Quyết.
Cô kìm nén những giọt nước mắt, chậm rãi buông
Cố Quyết ra, ngẩng đầu nhìn anh. Đường nét khuôn mặt anh vẫn rõ ràng như vậy,
làn da trắng sáng như cũ, vệt đỏ ở chỗ đuôi mắt càng thêm nổi bật hơn, mi mắt
cũng hơi run.
Anh đang đau lòng vì cô.
Mặt dịu dàng nhất của anh luôn được thể hiện
toàn bộ trước mặt cô, không giữ lại chút nào.
Ôn Nam cũng muốn thể hiện bản thân mình cho
anh xem.
Cô kéo tay Cố Quyết, kể lại toàn bộ quá trình
hồn bay phách lạc của cô từ khi tới sân tập đến sau khi ngồi xuống, không thiếu
một chữ nào.
Đây là điểm yếu của cô, những ngày này đã
chứng minh được rằng cô không hề chuyển biến tốt đẹp hơn, và tình hình của cô
kém hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
“Cố Quyết, có phải em sẽ không tốt lên được
không?” Ôn Nam hỏi anh.
Cô đã khôi phục lại sự bình tĩnh như trước, so
với hỏi thì càng giống như trần thuật hơn.
Chóp mũi Cố Quyết chua xót, anh cúi thấp đầu,
nói xin lỗi với Ôn Nam từng lần một, giọng mũi dày đặc: “Thật xin lỗi, Nam Nam,
là do anh không suy xét chu đáo, anh không nên để em tới đây.”
Anh luôn như vậy, quen với việc ôm tất cả sai
lầm vào người mình, từ trước đến nay đều không nỡ nặng lời với cô một câu nào.
Ôn Nam sụt sịt cái mũi, cọ vào lồng ngực của
anh, an ủi anh: “Anh có lỗi gì chứ, anh chỉ muốn giúp em đi ra ngoài thôi mà.”
Không có người nào hoàn mỹ cả. Một cậu con
trai hai mươi tuổi, bản thân vốn chưa đủ thành thục nhưng phải luôn suy xét cho
cảm nhận của cô, thực sự là làm khó anh rồi.
Cô vươn tay ra nắm lấy tay Cố Quyết, ngẩng đầu
cười dịu dàng với anh: “Đi lấy quần áo trước đi, đừng để bị cảm lạnh.”
“Sau đó đi về nhà.”
“Cố Quyết, hôm nay em muốn ăn cá kho, còn có
sườn xào chua ngọt.”
Cố Q ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.