Lúc này Ôn Nam đã chuyển sang chế độ miệng nhanh hơn não, cô bật thốt lên: "Đã nói đừng gọi tôi là đàn chị."

Cô đã hoàn toàn phớt lờ đi sự trêu chọc trong lời nói của anh.

Giọng nói tự nhiên đến mức khiến Hoàng Nguyệt Nguyệt, người luôn đóng vai trò người vô hình ngồi bên cạnh cô cũng không nhịn được mà nói: "Hai người thân thiết như thế từ bao giờ vậy?"

Hỏi đến điểm quan trọng rồi.

Bây giờ Ôn Nam mới phản ứng lại, thời gian đã trôi qua lâu như thế nhưng cô lại quên hỏi một vấn đề quan trọng nhất: Sao Cố Quyết lại biết cô?

Cô đang tính hỏi Cố Quyết, nhưng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, mà cô làm gì nói gì cũng chậm hơn Cố Quyết nửa nhịp hết.

Anh ngẩng mặt lên, nghe thì như đang nói chuyện với Hoàng Nguyệt Nguyệt, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người cô: "Cô hỏi cô ấy đi."

Anh nói nhẹ nhàng, mặt không hề thay đổi chút nào, nhưng Ôn Nam nghe thấy thì đầu óc lại trở nên hoang mang.

"Tôi không biết, tôi cũng tính hỏi cậu đây này, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi sao?"

Nói xong, độ cong trên khóe miệng của Cố Quyết cũng biến mất, trong đáy mắt có một sự u ám.

Có vẻ là thất vọng.

Anh rũ mắt xuống, ngón tay lại lần nữa để lên lon nước, gõ còn mạnh hơn trước đó nữa, phát ra một âm thanh cực kỳ chói tai, cái lon lắc lư trên bàn vài lần rồi mới đứng yên, kèm theo những tiếng vang nho nhỏ.

Cố Quyết cũng nhận thấy sự thất lễ của mình, rút tay về, ngả người ra sau, ánh mắt lại sáng trong như trước kia, không nhanh không chậm mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Xem ra chị không nhớ thật rồi."

"Chị rất muốn biết sao?"

Ôn Nam không nói gì.

Cô cảm thấy nếu Cố Quyết là một nhà biên kịch thì chắc chắn anh sẽ nhận được vô số lời đánh giá không tốt, nói rằng anh đang trì hoãn và cố tình kéo dài thời gian.

"Ừ." Ôn Nam gật đầu.

Cô không tin, chẳng lẽ có chuyện gì đó không thể để lộ ra ngoài nên mới khiến anh cứ dây dưa một hồi lâu cũng không nói được là có chuyện gì xảy ra sao?

Cô thấy Cố Quyết đưa mắt nhìn sang bên cạnh, nhìn Hoàng Nguyệt Nguyệt mấy giây, sau đó lại nhìn sang Ôn Nam, cứ ngập ngừng mãi không nói.

Ôn Nam nghiêm túc nhìn chằm chằm anh mấy giây, sự ngầm hiểu không biết từ đâu đến mà cô hình như hiểu được ý của Cố Quyết.

"Không sao đâu, cậu cứ nói đi, Nguyệt Nguyệt là bạn thân của tôi, không có gì không nghe được cả."

"Được." Cố Quyết ngồi dậy, gật đầu, sau khi suy nghĩ vài giây mới từ từ nói: "Thật ra tôi đã từng gặp chị tận hai lần."

...

Lại còn hai lần nữa, mà cô lại chẳng có ấn tượng gì.

Cố Quyết đưa đôi mắt ẩn ý nhìn cô, như đang ấp ủ một câu chuyện hấp dẫn nào đó.

Ôn Nam nói đùa một câu: "Không sao đâu, cậu biết chuyện gì thì cứ nói đi, tôi có thể chịu đựng được."

Cô cũng không phải thật sự mất trí nhớ, chẳng lẽ cô làm chuyện gì đó khác thường mà bản thân cô cũng không nhớ được sao.

Cô nở một nụ cười chân thành, dáng vẻ thoải mái, nhưng chưa đầy ba mươi giây cô đã hoàn toàn bị đánh bại.

Chỉ vì câu mà Cố Quyết vừa nói ra kia.

"Chị còn nhớ một ngày cuối kỳ của học kỳ trước, ở quảng trường Nam Giang, chị đã đi xe máy của ai đó để trở về trường học không?"

Chỉ một câu đơn giản nhưng đã bao gồm cả thời gian và địa điểm, phương hướng rất rõ ràng, Ôn Nam lập tức nhớ ra rồi.

-

Vào buổi chiều cuối học kỳ.

Ôn Nam đã tham gia một hoạt động từ thiện giúp đỡ những người già neo đơn ở quảng trường Nam Giang, cô đã kiên nhẫn giúp ông lão và bà lão tải một vài ứng dụng trong cuộc sống hàng ngày và dạy họ cách sử dụng chúng.

Cô đã tính toán rất kỹ thời gian để trở về, và cô phải rời đi trước khi hoạt động kết thúc khoảng mười phút để đuổi kịp lớp học tiếp theo.

Cúp tiết ở đại học thật sự không phải chuyện hiếm lạ gì, có giảng viên sẽ không điểm danh, thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả, chỉ là giảng viên dạy tiết này không giống như thế, thỉnh thoảng cô ấy sẽ điểm danh, mà cô đã bị giảng viên này bắt quả tang cúp tiết hai lần, mặc dù cúp tiết cũng chẳng phải ý định của cô, nhưng giảng viên sẽ không nghe những lời giải thích này, chỉ nói cho cô ba lần, nếu còn một lần nữa thì cô sẽ bị trượt môn.(Ứng dụng T Y T)

Thấy đã sắp đến giờ nhưng có một bà lão không muốn cô đi, bà ấy cứ kéo cô lại, khen cô vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, nhất quyết phải cho cô xem ảnh cháu trai mình, muốn gán ghép hai người với nhau.

"Tiểu Ôn này, cháu nhìn đi, cháu bà cũng không tệ đâu, đại học S đấy, bà sẽ chia sẻ Wechat của nó cho cháu, hai đứa đều là người trẻ tuổi, có thể quen làm quen với nhau một chút."

Khóe môi Ôn Nam cứng đờ, lời từ chối đã đến bên môi, nhưng nhìn thấy nụ cười hiền lành của bà lão, cô thật sự không thể nói nên lời.

Bà lão lấy kính lão ra đeo vào, suy nghĩ cả hồi lâu cũng không nói gì nữa, Ôn Nam liếc nhìn đồng hồ, thầm nghĩ nếu không thể đi được thì cô thật sự phải thi lại môn này rồi, lúc đang tính mở miệng nói thì bà lão nhìn cô, nâng kính lên nói: "Tiểu Ôn này, cháu mới vừa dạy bà cách chia sẻ bạn bè với người khác, là chọn cái nào thế? Cháu xem, bà lại quên mất rồi."

Ôn Nam: ...

Cô dùng tốc độ nhanh nhất để nói lại lần nữa với bà lão, lúc cô nói mình phải đi thì bà lão vẫn không buông cô ra, kéo lấy tay áo cô, lại nói điều gì đó về cháu trai mình, lúc này bà ấy chỉ còn thiếu việc kéo hai người đi xem bát tự nữa thôi.

"Bà ơi, cháu có bạn trai rồi, hơn nữa cháu phải đi thật đấy, cháu còn có việc..."

Cô hơi nóng vội, quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy một chiếc mô tô màu đen đang đỗ ở bên ngoài quảng trường.

Mô tô có màu đen tuyền, đường nét vừa sắc bén vừa khoa trương, có một nam sinh đang cúi đầu đứng bên cạnh xe, tóc mái hơi dài, hơn nữa vì khoảng cách hơi xa nên cô không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh.

Trong lòng Ôn Nam bỗng xuất hiện một suy nghĩ, chỉ vào anh rồi nói với bà lão: "Bà ơi, cháu thật sự có bạn trai rồi, anh ấy đang đứng đó kìa, cháu phải trở về lớp học rồi ạ."

Nói xong, cô cũng không để ý đến phản ứng của bà lão, chỉ vẫy vẫy tay với bà rồi quay đầu đi.

Người già có hơi lãng tai, giọng nói của bản thân mình thì có thể không nghe được, nhưng từng câu từng chữ đều rơi vào tai người khác rất rõ ràng.

Ví dụ như bây giờ, Ôn Nam vừa đi được mấy bước, nhưng vẫn nghe được giọng nói của bà lão: "Đứa nhỏ Tiểu Ôn này thật là, một cô gái trong sáng như thế, sao lại thích mấy nam sinh xã hội đen..."

Ôn Nam chỉ cười không nói gì.

Cô nhớ rằng trước kia bà nội của cô cũng từng nói những điều thế này khi nghe thấy tiếng mô tô nổ ầm ầm bên ngoài, trong mắt của người lớn tuổi, những nam sinh thế này đều thuộc dạng thất học, cả ngày lang thang trên đường phố như côn đồ.

Nếu như anh thật sự là bạn trai mình, Ôn Nam có thể sẽ vì anh mà giải thích vài câu, đáng tiếc, anh đối với chỉ là một công cụ hình người mà cô không biết tên.

Ôn Nam bắt đầu chạy, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra gọi taxi, nhưng chờ cô chạy đến ven đường vẫn không có tài xế nào nhận cả.

Lạ thật, bây giờ cũng chẳng phải giờ cao điểm, sao lại không gọi được xe thế.

Phần mềm gọi xe cứ liên tục xoay vòng vòng, Ôn Nam ngẩng đầu nhìn xung quanh, cô muốn xem thử có chiếc taxi nào chạy ngang qua hay không.

Không đến một phút, không có chiếc taxi nào chạy ngang qua cả, nhưng lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên phía bên cạnh.

"Tôi trở về đại học T ngay..."

Anh dường như muốn nói thêm cái gì nữa, nhưng Ôn Nam không có hứng thú, chỉ chú ý đến mấy chữ kia.

Đại học T.

Anh muốn trở về đại học T.

Ôn Nam quay đầu lại nhìn, thấy người kia đang cúi đầu nghe điện thoại, dựa vào xe, đôi chân dài chống trên mặt đất, tư thế đứng hơi buông thả, cả người toát lên dáng vẻ phóng túng không bị trói buộc.

Ôn Nam cũng chẳng để ý đến anh có dáng vẻ gì, thấy anh cúp điện thoại chuẩn bị lên xe, cô đi thẳng đến chỗ anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play