"Hả?" Tạ Tiểu Đông xoa xoa đầu, có hơi ngạc nhiên,
mấy giây sau mới phản ứng lại, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở giao diện
quét mã đưa đến trước mặt Ôn Nam, nở nụ cười xem như lấy lòng.
"Chị, chị cho tôi xin mã thanh toán của chị đi, tôi
quét chị."
Phải rồi, lúc này không gọi chị dâu, phải đổi thành chị.
Ôn Nam cũng nghĩ như thế, đánh trúng người ta phải bồi
thường là lẽ dĩ nhiên, huống chi cô cũng không bị thương nghiêm trọng gì lắm,
chỉ là lúc té xuống thì trên tay và đùi có hơi bị trầy da, không tốn bao nhiêu
tiền.
Cô đưa cho Tạ Tiểu Đông xem hóa đơn thanh toán ngày hôm qua,
sau đó mở mã thanh toán lên, so với khi công kích Tạ Tiểu Đông vừa rồi, lúc này
cô đã bình tĩnh hơn nhiều, hờ hững lên tiếng: "Được rồi, quét mã đi."
"À à, được."
Tay cầm điện thoại của Tạ Tiểu Đông vẫn còn đang run run,
không biết do sợ Ôn Nam hay sợ Cố Quyết ở đối diện.
Cũng có thể là sợ cả hai người.
Tiếng "Tinh" vang lên, màn hình điện thoại của Ôn
Nam thông báo nhận được một khoản tiền, cô đưa mắt liếc nhìn màn hình, từ từ
lấy điện thoại về.
"Thế tôi đi trước nhé, không làm phiền mọi người
nữa."
Mặc dù Tạ Tiểu Đông hơi lo sợ, nhưng cũng rất biết cách nhìn
ánh mắt người khác, nhìn thấy trên bàn này không ai thích cậu ta nên lòng bàn
chân giống như bôi dầu, chạy cực kỳ nhanh.
"Đáng sợ như thế sao..."
Ôn Nam đành cười bất đắc dĩ, bưng đĩa thịt bò lên, vốn chỉ
tính ăn phân nửa, nhưng thoáng cái đã bỏ hết cả đĩa bò to vào trong nồi rồi, vì
lúc rơi xuống nhanh quá nên làm chút nước súp văng ra ngoài.
Ôn Nam theo bản năng tránh ra, cho nên không văng trúng
người cô, nhưng lúc cô chuẩn bị bỏ cái đĩa xuống thì nghe phía đối diện truyền
đến một tiếng "A".
Cô thuận theo âm thanh kia mà nhìn sang, thấy Cố Quyết đang
cúi thấp đầu, mắt cúi xuống nhìn mu bàn tay.
Vốn dĩ lúc đầu nước súp chỉ có một màu nâu nhạt trong suốt,
nhưng khi rơi xuống trên mu bàn tay trắng của anh lại vô cùng nổi bật, vùng da
xung quanh chỗ bị bỏng dần đỏ lên.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không chú ý..."
Ánh mắt hai người chạm nhau, Ôn Nam nhanh chóng phản ứng
lại, vội vàng rút khăn giấy ra rồi trực tiếp phủ lên mu bàn tay anh, lấy giấy
lau sạch đi vết nước bắn tung tóe lên mu bàn tay.
Thật ra thì độ nóng của giọt nước súp kia đã sớm tiêu tan
hết rồi.
Nhưng khoảnh khắc Ôn Nam buông tay anh ra, nhiệt độ kia
giống như đã chuyển lên mặt của cô rồi.
Lúc này cô mới chậm trễ biết được là.
Hành động mới vừa nãy của hai người không tránh khỏi chút
mập mờ.
Lúc lo lắng không để ý được nhiều như thế, sau khi dừng lại
thì xúc cảm từ đầu ngón tay anh vô tình lướt qua mu bàn tay cô vẫn như còn
nguyên đấy, càng lúc càng nóng hơn.
Ôn Nam chưa từng đỏ mặt, ý trên mặt chữ luôn, uống nhiều
hoặc nóng quá, thậm chí là xấu hổ thì sắc mặt cô vẫn không có bất cứ sự thay
đổi nào, vẫn là gương mặt lạnh lùng đó, đây cũng là nguyên nhân khiến người
khác thường hay nói cô lạnh lùng kiêu ngạo.
Nhưng không đỏ mặt không có nghĩa là nhiệt độ trên mặt không
tăng, bây giờ cô cảm giác mặt mình giống như bánh bao mới vừa ra lò, bên ngoài
trắng trẻo mềm mại, nhưng bên trong nóng hổi.
Cô như có như không mà xoa xoa mặt, an ủi chính mình, nói
thế nào đi nữa cô cũng chỉ là một người bình thường, cũng chẳng có gì lạ nếu có
phản ứng này khi đang tiếp xúc với một nam sinh xuất sắc như thế.
Nhiệt độ trên mặt từ từ biến mất, cô ngẩng đầu lên, hỏi Cố
Quyết: "Xin lỗi, cậu còn thấy nóng không? Có vấn đề gì không, hay là tôi
đi mua thuốc trị bỏng nhé?"
Ôn Nam nhìn mu bàn tay anh, vòng tròn màu đỏ khi nãy hiện
lên rất lâu vẫn chưa nhạt bớt, giống như xăm hình, rơi xuống trên da thịt của
anh.
"Không cần."
Chỉ hai chữ đơn giản, nghe không rõ cảm xúc gì cả.
"Hay là tôi nói với phục vụ cầm túi chườm đá đến..."
Đương nhiên trong lòng Ôn Nam cảm thấy áy náy, mới vừa nãy
nước súp sôi như thế, chính là lúc nóng nhất, nhỡ đâu để lại sẹo trên bàn tay
như tác phẩm nghệ thuật này thì sao cô gánh nổi trách nhiệm đây.
"Không cần đâu."
Ôn Nam nghe tiếng thì ngẩng đầu lên.
Anh như nhìn thấu nội tâm của cô, giọng anh trầm thấp, ba
chữ đơn giản được anh nói ra cũng trở nên lười biếng, lưu manh, anh từ từ xoay
cổ tay, ánh mắt như có như không nhìn dấu vết kia rồi đột nhiên đưa mắt nhìn
cô.
Ánh mắt của Ôn Nam đối diện trực tiếp với ánh mắt của anh,
chính vào lúc này, hơi nóng trong nồi từ từ bay lên, hiện một tầng sương mù,
làm ngũ quan của anh trông hơi mơ hồ, nhưng Ôn Nam vẫn thấy được anh phía sau
lớp sương mù che phủ, đôi môi anh khẽ nhếch lên thành nụ cười, giọng nói lười nhác:
"Quan tâm tôi thế sao?"
"...”
Nghe anh nói như thế, bỗng nhiên Ôn Nam không thể nói tiếp
được nữa.
Vậy mà anh còn cứ nhướng mày nhìn cô, sau khi sương mù tan
đi, ánh đèn làm đường nét gương mặt của anh càng rõ nét hơn.(Ứng dụng T Y T)
Bốn mắt chạm nhau, anh khẽ nâng cằm lên, đôi mắt đen nhánh
không nhìn thấy suy nghĩ, như đang mong đợi cũng giống như đang nghiền ngẫm.
Không khí xung quanh bỗng nhiên trùng xuống, Ôn Nam thở dài
một hơi, đang chuẩn bị lấp liếm cho qua chuyện thì bên cạnh truyền đến tiếng
“Cộp".
Là âm thanh từ Hoàng Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh, hai người
đồng loạt quay đầu nhìn cô ấy.
Hoàng Nguyệt Nguyệt thật sự muốn đập chết chính mình.
Đã ăn đường thì sao lại không cầm cho chắc điện thoại chứ,
không phải làm phiền đến hai người đang vui vẻ rồi sao?
Cô ấy vội vàng xua tay: "Không có gì, hai người tiếp
tục nói đi, tớ bỏ thức ăn vào..."
Thức ăn đặt phía bên Ôn Nam, Hoàng Nguyệt Nguyệt đưa tay
muốn lấy, nhưng lại bị Ôn Nam cướp mất.
"Ngồi đó đi, tớ làm là được rồi."
Ôn Nam cầm đũa lên bỏ đồ ăn vào nồi, lần này cô rất cẩn
thận, chuẩn bị cho từng thứ từng thứ vào bên trong nồi.
Nhưng cô còn chưa bắt đầu, đã bị người khác lấy mất cái
đĩa..
Ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy Cố Quyết tự nhiên nhận lấy cái
đĩa từ tay cô, đặt trên bàn trước, rồi tháo nút áo ở cánh tay, vén tay áo lên
một đoạn, lộ ra khớp xương cổ tay cực kỳ rõ ràng, trên da thịt còn hiện một vài
mạch máu màu xanh nhạt, khớp xương lộ ra làm cho cậu trai mười chín tuổi này có
thêm chút sức hút của sự trưởng thành.
Lúc cúi đầu, trên lông mi hiện ra ánh sáng ấm áp, ánh đèn
chiếu sáng ngũ quan của anh, cực kỳ rõ ràng, Ôn Nam nhìn cẩn thận, thật ra nhìn
như thế sẽ thấy được vẻ ngoài của anh vẫn còn mấy phần trẻ trung và sạch sẽ của
thiếu niên, mà động tác bỏ thức ăn vào trong nồi lại rất nghiêm túc.
Mà điểm này thường bị che lấp bởi vẻ ngoài lười biếng và
mạnh mẽ của anh, sẽ khiến người ta nghĩ rằng anh có bản lĩnh vượt xa độ tuổi
mười chín này, chỉ trong lúc vô tình mới có thể nhìn thấy được một vẻ mặt khác
thôi.
Những đặc điểm riêng biệt này đặt nó cùng một chỗ với nhau
lại chẳng hề có mâu thuẫn nào, trái lại là rất hòa hợp.
Ôn Nam nhìn chằm chằm anh, thất thần.
"Còn cần bỏ thức ăn gì nữa không?"
Trong nhà hàng tiếng người ồn ào nhưng không che được tiếng
cười trầm thấp của anh, tiếng cười này rơi thẳng vào tai cô, cô ngừng một chút,
rồi từ từ lấy lại bình tĩnh, muốn lấy đĩa thịt viên.
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt lại bị anh cướp lấy.
Anh khéo léo cho thức ăn vào trong nồi, những viên thịt viên
lộn một vòng rồi rơi xuống nồi.
"Chuyện bỏ thức ăn vào nồi này vẫn nên giao cho tôi thì
tốt hơn." Cố Quyết dựa lưng vào ghế, híp mắt lại, giọng nói còn mang theo
vẻ không đứng đắn: "Tránh để bị bỏng rồi lại khiến người nào đó lo lắng
cho tôi."
...
Ai lo lắng cho anh chứ.
Là đang lo sẽ bị mất tiền bồi thường đó có được không.
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Ôn Noãn nhẹ giọng nói, rồi
cầm đũa mời họ ăn cơm.
Vừa rồi vẫn bị phân tâm bởi những thứ khác, không quan tâm
lắm đến việc ăn uống, miếng thịt bò béo bở được bỏ đợt đầu không còn được mềm
và ngon nữa.
"Ăn nhanh đi."
Ôn Nam bỏ miếng thịt vào trong miệng mình, hơi nóng, cô nhấp
một ngụm nước uống rồi nuốt xuống, đưa mắt nhìn Cố Quyết vẫn mãi không động
đũa, đang dựa vào ghế khoanh tay nhìn cô, đôi mắt đen láy đó như bao vây lấy
cô, trên môi thì nở một nụ cười nhạt.
Ôn Nam bị anh nhìn nên không được tự nhiên, hắng giọng một
cái, tùy tiện tìm một chủ đề để dời đi sự chú ý của anh: "Người vừa nãy
sao lại sợ cậu thế?"
"Ai?"
Cố Quyết nhếch mày hỏi ngược lại một câu.
Ôn Nam: ...
Quên người vừa rồi nhanh như vậy sao?
"Thì cái người vừa nãy đó, cái người đập trúng tôi đó,
Tạ Tiểu Đông."
"À." Cố Quyết cười cười, ngồi dậy, tay miễn cưỡng
chống chằm, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, khoảng cách giữa hai
người lập tức bị kéo gần lại, ánh sáng chiếu xuống làm đáy mắt anh cũng trở nên
rõ ràng hơn.
Giọng điệu vẫn không đứng đắn như cũ, nở một nụ cười khẽ:
"Chị chưa từng nghe nói qua sao, trùm trường đại học T, Cố Quyết, chính là
tôi đó."
Nói xong, anh lại ngửa người ra sau lần nữa, từ từ khoanh
tay lại, nụ cười trên môi càng sâu hơn, thậm chí còn có một chút kiêu ngạo.
Trong đầu Ôn Nam từ từ hiện ra ba dấu chấm hỏi.
Trùm trường...? Trong đại học còn có trùm trường sao? Sao
nghe giống học cấp hai thế.
Ôn Nam cười thầm, trong lòng cô nghĩ chênh lệch có một tuổi
mà cũng có khoảng cách thế hệ sao, từ trùm trường này từ khi cô học trung học
cũng đã rất hiếm khi nghe thấy rồi.
"Thật à..." Ôn Nam tùy ý phụ họa một tiếng, bưng
ly lên chuẩn bị uống nước.
"Đương nhiên không phải, tôi chọc chị đấy."
Nghe thấy lời này, tay Ôn Nam như mất thăng bằng, chiếc ly
lắc lư, miệng ly vô tình chạm nhẹ vào hàm trên của cô, mặc dù không đau nhưng
vẫn khiến cô oán thầm trong lòng.
Sao lại trêu cô chứ, thật là trẻ con.
Trên khóe môi Cố Quyết còn mang theo nụ cười chưa tắt, anh
trầm thấp nói: "Chị tin thật sao?"
"Thật ra trùm trường chỉ là một con mèo thôi."
"Sao lại dễ gạt thế chứ?"
Trong lời nói của anh ẩn chứa rất nhiều sự mỉa mai, để tay
trong túi áo rồi ngước mắt lên nhìn cô.
Điều này đã khơi dậy ham muốn chiến thắng của Ôn Nam.
"Ai tin cậu? Ai mà không biết lũ mèo trong trường là
trùm trường chứ, đàn anh hay gì đó..."
Lúc đang nói, Ôn Nam dừng lại.
Việc gì phải tranh luận vấn đề này với anh chứ.
Cô đảo mắt nhìn thấy trước mặt Cố Quyết không có đĩa nước
chấm, vì thế cô ngăn một người phục vụ lại, gọi một phần cho anh.
"Sao lại không ăn đi? Thịt này chấm với nước chấm này
ăn ngon lắm..."
Bữa cơm này vốn là để mời anh, nhưng sao anh chỉ nhìn nhưng
không ăn thế.
Dường như Cố Quyết hiểu ý của cô, ngón tay cầm đũa vừa thon
dài vừa sạch sẽ, từ từ gắp một miếng thịt, nhúng vào nước chấm sau đó đưa lên
miệng, người đàn ông ăn cái gì cũng tùy tiện lười biếng, yết hầu lăn một vòng
rồi nuốt xuống, chân mày cũng nhíu lại.
Chưa đầy một phút sau, hai má bắt đầu đỏ lên, thậm chí còn
có khuynh hướng lan đến vành tai.
Lúc bình thường gương mặt này trông lạnh lùng, bây giờ lại
tăng lên một tầng đỏ bừng, nhìn cực kỳ phản cảm. Ôn Nam nhìn anh cầm ly nước
lên ngẩng đầu uống một ngụm, uống nước mà như đang uống rượu, yết hầu trên cổ
không ngừng lăn lộn lên xuống.
Anh uống xong đặt lon lên bàn, Ôn Nam nghe thấy một âm thanh
chói tai, không giống tiếng lon nước ngọt va chạm vào mặt bàn.
Anh bạn này, cay đến mức làm anh ấy uống hết một lon luôn
sao.
Sao lại đáng yêu như thế nhỉ.
Khi cô nhìn anh lần nữa, màu đỏ trên mặt anh đã nhạt đi rất
nhiều, nhưng màu đỏ trên vành tai anh vẫn không có dấu hiệu giảm đi, trái lại
thì càng ngày càng đậm hơn.
Ôn Nam buồn cười, nhưng sợ cười sẽ làm tổn thương lòng tự
trọng của anh, chỉ cúi đầu cười khẽ, cười một hồi mới lấy lại tinh thần, bình
tĩnh nói: "Nếu như đã không ăn được cay thì không cần miễn cưỡng bản thân
đâu."
Ngón tay Cố Quyết tùy ý để lên lon nước rỗng, tùy ý gõ nhẹ,
khóe môi từ từ nhếch lên, đôi mắt sâu thăm thẳm, giọng nói trầm thấp, mang theo
chút vui đùa.
"Gia vị đàn chị chuẩn bị cho tôi, tôi có thể không ăn
được sao."