Sau khi mấy lời này được nói ra, Ôn Nam và Hoàng Nguyệt Nguyệt đều ngẩn người, động tác và biểu cảm của hai người ăn ý đến mức không thể ngờ, sau khi hoàn hồn thì đồng loạt nhìn về phía nam sinh kia.

Đặc biệt là Ôn Nam, ánh mắt biến hóa cực kỳ rõ ràng, lúc đầu trong mắt cô chứa đầy sự ngạc nhiên, từ từ lại dâng lên chút tức giận.

Cô khoanh tay trước ngực, ngước cằm lên nhìn người nọ, ánh mắt sắc bén, sau tiếng cười lạnh ngắn ngủi mới từ từ mở miệng, giọng nói chứa đầy sự giễu cợt:

"Đập trúng người khác xong rồi bỏ chạy? Dù gì cậu cũng là người đàn ông đã trưởng thành rồi, chịu trách nhiệm chút đi được không, chẳng qua cậu chỉ vô tình đập trúng đầu tôi thôi mà, cậu cũng chẳng phải gây ra họa lớn gì, tôi còn phải tốn biết bao nhiêu sức lực mới bắt được một người như cậu hả?"

Ôn Nam đang bực bội, nên ngừng một lát rồi mới nói tiếp.

Hình tượng của cô trong mắt người ngoài cũng giống như vẻ bề ngoài, trông rất lạnh lùng, ngay cả khi tức giận cũng là kiểu người không nói nhiều lời hung ác, nếu có thể dùng một câu để giải quyết thì chắc chắn sẽ không nói thêm một chữ.

Nhưng chỉ có Ôn Nam hiểu rõ bản thân mình, cô như vậy, một là bởi vì cô lười phải phí lời với họ, hai là bởi vì cô cảm thấy khả năng tổ chức ngôn ngữ của mình không tốt nên không muốn nói sai.

Nhưng cũng khó tránh khỏi những lúc tức giận không thể kiềm chế được, ví dụ như vào lúc này.

Mà Hoàng Nguyệt Nguyệt vừa mới tỉnh lại sau mấy chục giây hoảng hốt, và suy nghĩ hoàn toàn khác với Ôn Nam.

Dù sao cô ấy cũng chẳng phải người trong cuộc, trong khoảnh khắc ngạc nhiên ngắn ngủi, cô ấy đã bắt đầu tự bổ não ra một bộ phim rồi.

Cái người Cố Quyết này không chỉ giúp đỡ đưa Ôn Nam đến phòng y tế trong trường, sau đó còn giúp cô bắt người "gây tai nạn rồi bỏ trốn", đưa đến trước mặt cô.

Nếu như không có ý tứ với cô ấy mới là lạ đó, cũng không thể nào chỉ đơn thuần giúp đỡ cô ấy vì muốn ăn bữa cơm được đâu nhỉ?

Bản thân Hoàng Nguyệt Nguyệt chính là một người cắm đầu vào học tập, bây giờ có anh chàng đẹp trai ngồi trước mặt mình, làm sao có thể cắm đầu vào học được nữa đúng không?

Cô ấy cũng đã có thể tưởng tượng ra giây tiếp theo, Cố Quyết sẽ ngang ngược ấn đầu nam sinh kia bắt cậu ta phải xin lỗi Ôn Nam, mà cảnh này khiến trái tim khóa chặt nhiều năm của Ôn Nam hoàn toàn bị chiếm đóng, hai người sẽ bắt đầu những ngày tháng yêu thương không biết xấu hổ.

Ôn Nam độc thân suốt cả hai năm đại học, còn không phải vì chất lượng nam sinh theo đuổi cô ấy không cao, nhưng người tên Cố Quyết này, không chỉ có vẻ bề ngoài ưa nhìn, chỉ cần lướt ngang qua đã có thể tiến quân vào giới giải trí, hơn nữa anh còn rất chu đáo, ngay cả cô ấy và Ôn Nam đầu không biết người kia là ai, nhưng anh lại nhớ và đưa người đến đây.

Trường học lớn thế này, không phải anh đã tìm rất lâu chứ?

Ôi trời thật là xứng quá đi mà!

Trong đầu Hoàng Nguyệt Nguyệt vẫn còn đang soạn bản thảo "Đàn em đẹp trai bá đạo của tôi" thì nghe thấy Ôn Nam như một cái đại bác chủ động tấn công trước, nói móc nam sinh kia, giọng nói và nét mặt đừng nói là với người lạ, mà Hoàng Nguyệt Nguyệt ngày ngày ở chung với cô cũng cảm thấy sợ hãi.

Cô ấy liếc mắt nhìn Cố Quyết đang ngồi đối diện, quả nhiên, anh cũng đang nhíu chặt chân mày, đáy mắt còn hơi ngạc nhiên, như thể chuyện này phát triển theo hướng hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của anh.

Hoàng Nguyệt Nguyệt cảm thấy chắc chắn Cố Quyết cũng nghĩ giống như mình, cho nên cô ấy quyết định giúp anh, để anh có cảm giác tồn tại trước mặt Ôn Nam, tăng mức hảo cảm của anh trong lòng Ôn Nam.(Ứng dụng T Y T)

Cô ấy liếc nhìn Ôn Nam, vẻ mặt cô vẫn rất lạnh lùng, môi khẽ động, Hoàng Nguyệt Nguyệt thoáng nhìn qua một cái đã biết cô chắc muốn tăng thêm sức lực nên vội vàng cướp lời mắng chửi của cô trước khi được phát ra khỏi miệng, rồi dùng cùi chỏ chọc vào người cô.

Quả nhiên Ôn Nam ngừng lại, quay đầu nhìn cô, Hoàng Nguyệt Nguyệt đưa tay chống cằm, bàn tay vuốt mặt, cố gắng ngăn cản bản thân mình, dùng sức nháy mắt cho Ôn Nam.

Ý của cô là "Cậu đừng nói nữa, cho Cố Quyết cơ hội đi."

Cô ấy còn tưởng mình quen biết Ôn Nam lâu thế rồi, dù gì hai người cũng sẽ khá ăn ý đi, ai ngờ Ôn Nam chớp chớp mắt, rồi bỗng nhiên nói một câu:

"Mắt cậu sao thế? Kính áp tròng của cậu bị tuột sao?"

Hoàng Nguyệt Nguyệt: ...

Ăn ý đâu nào? Chẳng lẽ cô ấy còn chưa thể hiện rõ ràng sao?

Nhưng sự bận rộn của cô ấy cũng không vô ích, cô ấy đã nỗ lực cắt ngang những gì Ôn Nam muốn nói rồi, cô nhìn sang nam sinh bên cạnh, những lời tính nói khi nãy như thoáng qua rồi lại biến mất, lúc bốn mắt nhìn nhau, tình cảnh cực kỳ xấu hổ.

Cô chẳng còn cách nào khác đành thu hồi ánh mắt, rót cho mình một tách trà rồi nhấp một ngụm, cố gắng hóa giải sự lúng túng xấu hổ này.

Trong thời gian này Cố Quyết vẫn luôn dựa lưng vào ghế, hơi hếch cằm, đường nét gương mặt vẫn sắc bén như trước, nhưng bởi vì khóe môi hơi cong lên nên đã dịu dàng hơn rất nhiều.

Ngay dưới sự chăm chú của mọi người, Ôn Nam đã uống xong một ly trà, ly trà kia có thể nói là quá nhỏ, đến mức nếu không nóng là cô có thể dùng một hớp uống cho xong, bây giờ cô vẫn đang rất khát, ánh mắt đảo qua lon nước ngọt cho bữa ăn kia.

Cũng keo kiệt thật đó, chỉ một lon làm sao đủ cho bốn người dùng?

Cô chuẩn bị chờ phục vụ đi ngang qua để nhờ cầm thêm mấy lon tới cho cô.

Ánh mắt cô còn chưa kịp rời đi, giây tiếp theo cô đã nhìn thấy một bàn tay đang đặt trên lon nước ngọt.

Bàn tay anh trắng nõn, dưới ánh đèn ấm áp gần như bàn tay ấy được tráng thêm một lớp men, nhưng nhìn qua lại chẳng thấy yếu ớt, trái ngược với các khớp xương nhô lên hiện rõ loại cảm giác mạnh mẽ lạnh thấu xương..

Ngón trỏ thon dài sạch sẽ của anh nằm lấy nắp lon nước ngọt, dùng một lực nhẹ, đường gân trên mu bàn tay nổi lên, cái nắp đã được kéo ra, bọt nước bắn tung tóe, văng lên tay anh.

Cố Quyết bình tĩnh đẩy lon nước đến trước mặt cô, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, rút khăn giấy ra, nhìn cô rồi không nhanh không chậm lau tay của mình.

Nửa đường, anh còn nghiêng đầu, nhìn người kia mà hất cằm, chỉ một động tác nho nhỏ nhưng cảm giác áp bức sắp tràn ra ngoài rồi.

Giọng của anh cũng hạ thấp xuống.

"Còn đứng đó làm gì? Đi xin lỗi người ta đi."

Sự chú ý của Ôn Nam vẫn luôn tập trung vào lon nước ngọt, cô luôn cảm thấy hành động mở lon nước ngọt rồi đẩy đến trước mặt cô nhìn như thế nào cũng quá mức tự nhiên.

Nghe thấy anh mở miệng nói chuyện, cô mới ngước mắt lên, ánh mắt lơ lửng trên người anh, đột nhiên sững người.

Anh duỗi đôi chân dài của mình lên, đút hai tay vào túi áo hoodie, vai áo vốn rộng thùng thình bị anh kéo lên một chút, khi thấy cô nhìn mình, sự lạnh lùng giữa đôi chân mày của anh cũng thay bằng nụ cười khẽ.

Nhưng lại bắt mắt đến không thể giải thích được.

Ôn Nam vội vàng thu tầm mắt mình lại, nhìn nam sinh đang đứng bên cạnh kia.

Nam sinh ngại ngùng gãi đầu một cái, không dám nhìn thẳng vào Ôn Nam, nhưng cũng không dám trái ý Cố Quyết, mấp máy môi cả chục giây nhưng không nói lên được lời nào, cuối cùng đột nhiên cúi đầu thật sâu với Ôn Nam, đầu cũng dán sát đến gần đùi, khom người thành một chiếc điện thoại nắp gập.

"Cậu làm gì thế..."

Ôn Nam bị cảnh tượng này làm cho trợn mắt há miệng, đây là nơi công cộng, khoa trương như thế còn khiến người ta nghĩ cô bắt nạt người khác đấy.

Mà người kia vì cúi đầu quá lâu nên khi đứng dậy cơ thể hơi run rẩy, đi mấy bước mới đứng vững được, sắc mặt đỏ bừng, vừa mở miệng đã như bị sét đánh trúng.

"Chị dâu, tôi thật sự biết lỗi của mình rồi, khi đó tôi thật sự hồ đồ, không khiến đầu óc chị gặp vấn đề gì chứ?"

Cậu ta vội vàng xin lỗi, nói xong cậu ta mới nhận ra lời nói này của mình nghe có vẻ không đúng, bỗng nhiên vỗ đầu mình một cái.

"Không phải, chị dâu, tôi không có ý đó, thực xin lỗi vì đã làm chị bị thương, tôi không nên chạy trốn, tôi sẽ trả phí chữa bệnh cho chị..."

Ôn Nam sững người tại chỗ.

Thật ra là, sau khi cậu ta nói xong hai chữ đầu tiên, cô đã chẳng còn nghe được lời xin lỗi sau đó của cậu ta nữa rồi.

Trong đầu cứ quanh đi quẩn lại hai chữ đó.

"Ai là chị dâu của cậu?"

Lời này được nói ra từ trong miệng của Ôn Nam.

Vành môi cô thẳng băng, vẻ mặt trông hơi lạnh lùng, giống như đang tức giận.

Nam sinh kia bị nhìn chằm chằm có hơi hoảng sợ, chớp chớp mắt, run rẩy mở miệng:

"Không... Không phải chị dâu sao?"

Nam sinh đập bóng vào đầu cô này là Tạ Tiểu Đông, đương nhiên cậu ta quen biết Cố Quyết, không chỉ có thế, Cố Quyết là nam sinh nổi tiếng nhất trong đám nam sinh bọn họ, là người rất nóng tính, khí thế trên người không thuộc về độ tuổi này của anh.

Giống như bây giờ, anh ngồi buông thả trên ghế, hơi nhướng mày, dáng vẻ phản nghịch, nhưng thật ra nếu nhìn kỹ vào đôi mắt của anh, thì luôn có cảm giác giây tiếp theo sẽ có một hàng dao sắc bén bay ra từ trong ánh mắt anh, chặt câu ta thành tám khối.

Theo như cậu ta biết, Cố Quyết không phải kiểu người hay xen vào chuyện của người khác, nếu vì một cô gái mà bị kéo ra ngoài, cậu ta lại gọi anh là anh, thì đây chính là... Chị dâu của mình rồi.

"Xin lỗi xong rồi chứ?"

Một giọng nói trầm thấp phát ra từ phía đối diện.

Trực tiếp tránh khỏi câu hỏi về "Chị dâu" này.

Cố Quyết đứng dậy, lấy bàn tay đang để trong túi ra, khớp ngón tay hơi co lại, nhẹ nhàng đặt trên bàn, trên mu bàn tay hiện ra một màu trắng trong suốt, lạnh lẽo, dưới làn da hiện lên đường gân xanh mờ ảo.

Đầu ngón tay anh thỉnh thoảng gõ nhẹ lên mặt bàn, liếc mắt nhìn Tạ Tiểu Đông, ánh mắt lạnh đến mức có thể khiến cậu ta đông lạnh thành một khối băng đẩy đến trước nhà hàng Nhật này để giữ nguyên liệu tươi ngon hơn.

"Em... Em nói xong rồi."

"Xin lỗi xong rồi thì đi nhanh đi."

Cố Quyết nhẹ nhàng nói một câu, thậm chí cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên liếc nhìn cái nào, Tạ Tiểu Đông liên tục gật đầu, lúc đang xoay người muốn đi thì bị Cố Quyết gọi lại.

Cậu ta lại thấy căng thẳng.

Khó khăn lắm mới để cậu ta đi, sao lại gọi về rồi, còn cửa ải nào chờ cậu ta xông đến sao?

"Anh... Có chuyện gì sao?"

Cố Quyết lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, xoay đầu lại nhìn Ôn Nam.

Vốn dĩ trong nhà hàng có hơi nóng, trên bàn còn có một nồi sukiyaki, hơi nóng đang từ từ bay ra, giữa hai người như có một tầng sương mù ngăn cách, làn sương mỏng manh bao phủ khuôn mặt cô, mái tóc đen thả rũ xuống xương quai xanh, tất cả các giác quan giống như bị tầng sương mù này làm ướt, càng lộ ra dáng vẻ lười biếng hơn.

Lớp sương mù này hòa với ngọn đèn vàng ấm áp trên đầu cô, cô đắm chìm trong đó, sự mát mẻ những ngày qua đã bị lột đi rất nhiều.

Lần đầu tiên Cố Quyết gặp cô, cảm thấy khí chất của cô như trăng sáng, còn có thêm loại lạnh lùng bẩm sinh.

Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là đừng mở miệng.

Nếu như trước đó cô như trăng khuyết trong hồ, hai đầu đều ngọn khiến người khác khó đến gần.

Thì bây giờ cô như trăng tròn, vừa lạnh lùng vừa sạch sẽ, đồng thời cũng ấm áp hơn nhiều.

Bỗng nhiên Cố Quyết cảm thấy mình có hơi khát, yết hầu trên cổ cứ lăn lên lộn xuống, Ôn Nam ở phía đối diện bỗng như có một sự ăn ý ngầm với anh, cũng cầm lon nước ngọt kia lên.

Móng tay cô được sơn màu nude, sáng bóng mờ mờ, đầu ngón tay cô đặt lên lon nước ngọt, thay vì uống ngay thì cô lại lẩm bẩm một câu

"Không có ống hút."

Giây tiếp theo, cô rót nước ngọt vào một cái ly không, thuận tiện rót cho Hoàng Nguyệt Nguyệt bên cạnh thêm một ly.

Mà trong lúc này, có một người phục vụ đi ngang qua, Ôn Nam gọi cô ấy lại, nói cô ấy lấy thêm hai lon nước đến.

Mà trong suốt quá trình này, Cố Thần ngồi nhìn, ánh mắt vẫn cứ rơi xuống chiếc ly của cô.

Trên miệng ly có in dấu son môi của cô, rất nhạt, cô vừa mới lắc ly nên bọt nước cũng nhảy lên một chút, sau khi bọt nước lắng xuống thì sự nôn nóng của anh cũng bớt đi rất nhiều, lúc này mới nhớ đến bên cạnh còn có người dư thừa đang đứng đấy, là Tạ Tiểu Đông.

Tạ Tiểu Đông thấy Cố Quyết không nói gì nên cậu ta cũng không dám lên tiếng, cứ làm một cái cọc đứng yên bên cạnh.

Cố Quyết lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, khẽ hất cằm về hướng Ôn Nam.

"Cậu nói muốn trả tiền thuốc cho người ta mà, bây giờ thanh toán luôn đi, đừng lề mề."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play