Năm đó, khi Ôn Nam đã chấp nhận sự thay đổi trong cuộc sống, đồng thời cảm thấy mọi thứ đều đang dần dần tốt lên, cũng là lúc bi kịch bắt đầu.

Sói giả bộ thành dê, cho dù giả bộ giống cũng sẽ có ngày lộ ra sơ hở.

Nghỉ cuối tuần, Ôn Nam luôn cùng Diệp Trầm về nhà. Ngày đó cô nhớ rõ Diệp Trầm rời khỏi trường học trước cô.

Vô cùng kỳ lạ chính là, ngay sau khi cô đẩy cửa vào, mẹ cô không có vẻ mặt tươi cười nghênh đón cô như thường ngày, toàn bộ căn nhà trống trải hơn so với trước kia rất nhiều, không khí trở nên im lặng.

Trong nhà ngoại trừ tiếng bước chân của cô ra, không có bất kỳ âm thanh nào khác của mẹ, của Diệp Minh Huy hay của Diệp Trầm, không có một ai.

Ôn Nam gọi vài tiếng mẹ, không có ai đáp lại.

Cô cảm thấy kì lạ quá mức, đi gõ cửa phòng ngủ của mẹ và Diệp Minh Huy, vẫn không có ai trả lời.

Tay cô không kiềm chế được mà đặt tay lên chốt cửa, theo bản năng mở ra, nhẹ nhàng hé ra một khe hở rồi nhìn vào, bên trong không có ai.

Cuối cùng Ôn Nam đẩy cửa ra, vào lúc bật đèn lên, cô ngây ngẩn cả người.

Trong phòng ngủ của mẹ và chú Diệp là một cảnh tượng hỗn độn, đồ vật trên bàn rơi lả tả đầy đất, chiếc cốc mẹ thích nhất cũng rơi trên mặt đất, vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ, nếu không phải nó đã theo mẹ cô nhiều năm, dáng vẻ của nó đã sớm khắc sâu trong đầu cô, có lẽ cô đã không ghép lại được hình dáng ban đầu của nó nữa.

Chuyện gì đã xảy ra?

Ôn Nam cẩn thận đi vào, lúc cô mở cửa cũng dùng một lực đủ mạnh, không ngờ rằng cô càng đi vào bên trong, vài chi tiết đáng sợ hơn đã không còn che dấu được nữa.

Ví dụ như vết máu khô trên thảm.

Dao rọc giấy để ở chân giường.

Chai thuốc ngủ bị đánh đổ trên tủ đầu giường.

Hết thảy đều quá mức kì lạ, Ôn Nam không nghĩ tới, cũng không dám nghĩ rằng trong phòng này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ôn Nam ngồi xổm xuống nhặt con dao rọc giấy kia lên.

Cũng may, trên dao chỉ có rỉ sét, không có vết máu.

"Nam Nam, sao cháu lại ở đây?"

Là giọng nói của Diệp Minh Huy.

Ông ấy đi không phát ra một tiếng động nào, đáng sợ tới mức tay Ôn Nam run lên, đánh rơi dao trên mặt đất, mũi dao chạm đất, không nghe thấy tiếng vang nhưng Ôn Nam thấy rõ mũi đao lóe ra ánh sáng khá chói mắt.

Chắc là ảo giác của cô.

Cửa sổ phòng ngủ của bọn họ không đóng, bỗng nhiên có gió cuốn vào, cảm giác mát mẻ nhè nhẹ phả lên lưng cô.

Ôn Nam tỏ vẻ bình tĩnh.

"Chú Diệp, mẹ cháu đâu?"

Nụ cười trên mặt Diệp Minh Huy vẫn dịu dàng như trước, nhưng Ôn Nam luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cô còn chưa có kết luận, mẹ đã xuất hiện ở phía sau ông ấy, trên trán bà buộc băng vải, sắc mặt tái nhợt, khi nhìn thấy cô, bà ấy rất dịu dàng, nặn ra một nụ cười yếu ớt.

"Nam Nam đã về rồi à, có muốn ăn gì không?"

Ôn Nam lo lắng hỏi bà ấy bị làm sao. Diệp Minh Huy lại giành trả lời trước rằng bà ấy bị ngã.

Ôn Nam không tin, cô chuyển ánh mắt về phía mẹ, mà mẹ cũng đờ đẫn gật đầu: "Không có gì đâu, mẹ chỉ bị ngã mà thôi."

Không thể nào. Ôn Nam vẫn không tin.

Nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, ch

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play