Giọng nói của Cố Quyết khiến chóp mũi Ôn Nam
hơi chua xót.
Cô vòng tay ra phía sau ôm eo Cố Quyết, lắc lư
vài giây, sau đó vỗ nhẹ vào lưng anh, dịu dàng đáp lại anh: "Sao cậu lại
muốn nói xin lỗi?"
Cố Quyết giống như đã cạn kiệt sức lực, lực
khi đè lên người cô cũng hơi nặng một chút, giọng nói từ trầm thấp run rẩy
chuyển sang khàn khàn, mệt mỏi: “Chị có nghe thấy gì không... Những điều Diệp
Trầm nói đó, tôi không có cố ý đâu, Ôn Nam, thật sự không phải đâu."
Những ngón tay Ôn Nam áp vào lưng anh khẽ run
lên.
Thật ra cô đã nghe thấy tất cả.
Lúc ấy, cô thật sự đã đến hiện trường được một
lúc, khi cô đến thì đã có một đám người đang hỗn loạn rồi, chẳng qua cô vẫn
luôn trốn sau một chiếc xe đậu ở bên đường, cách hai người rất gần, nhưng không
ai chú ý đến cô cả.
Cô không biết tại sao mình lại trốn đi, gần
như là một hành động theo bản năng, ngay cả chính bản thân cô cũng không giải
thích được nguyên nhân.
Chỉ biết, khi cô nghe được Diệp Trầm nói những
lời này thì đã tức giận đến toàn thân run rẩy.
Mãi cho đến giờ phút này, cô mới nhận ra rằng,
sự vô liêm sỉ của Diệp Trầm mãi mãi không có giới hạn cao nhất, cậu ta sẽ hết
lần này đến lần khác phá vỡ tưởng tượng của cô.
Ở giờ phút đó, những kí ức của Ôn Nam bị đánh
thức, cô chậm rãi nắm chặt tay, nhấc chân muốn đi ra ngoài, ngay lúc ấy, cô lại
nghe được Diệp Trầm nói thêm một câu nữa: "Anh nói xem, nếu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.