“Tôi nói cái gì?” Giọng điệu của Cố Quyết hơi mơ hồ, vẻ mặt vô cùng tò mò, giống như thật sự không nhớ gì: “Không phải tôi nói linh tinh cái gì mà bảo chị lấy thân báo đáp chứ?”

Cố Quyết chớp mắt mấy cái, đôi mắt trong veo, lúc nói lời này không thay đổi sắc mặt, hoàn toàn không ngại ngùng.

“Làm gì có.” Ôn Nam không cam lòng yếu thế: “Cậu nói cậu muốn cho tôi một triệu.”

“Được thôi, bây giờ lập tức chuyển tiền cho chị.”

Cố Quyết ngồi dựa vào ghế, không hề có sự do dự và hốt hoảng nào, gần như là lập tức thốt ra.

Ôn Nam: …

Cái này không hề giống cô nghĩ chút nào…

Dáng vẻ của anh trông như thật, rất giống kẻ ngốc có nhiều tiền.

Đúng là tối hôm qua Cố Quyết uống nhiều rượu, ý thức không tỉnh táo, quả thật có mơ màng ngủ thiếp đi.

Anh cũng nằm mơ nhưng giấc mơ không dài, mơ rất nhiều thứ. Anh mơ thấy mình và Ôn Nam ở bên nhau, đang vào lúc nồng nàn, anh dựa vào vai Ôn Nam, cô thì thầm với anh, giọng nói của cô dịu dàng đến tận xương, lúc cánh môi sắp dán lên trán anh, bỗng nhiên cảnh tượng thay đổi, sau đó trong mơ đột nhiên như tăng tốc gấp đôi, không biết sao Ôn Nam muốn chia tay với anh.

Khuôn mặt cô lạnh lùng, cho dù Cố Quyết có cầu xin, ôm ấp, níu kéo cô như thế nào, hoặc là nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào cầu xin cô đừng đi, cô đều không hề dao động. Ôn Nam vẫn lạnh lùng vô tình, xoay người rời đi, không ngoảnh đầu lại một lần nào.

Một lần cũng không.

Cố Quyết ở trong mộng như người mất hồn, như xác chết không hồn biết đi, không còn sức sống nữa. Trong mơ anh còn la hét gọi tên Ôn Nam.

Tình tiết như vậy, cho dù giấc mơ tua nhanh gấp đôi thì vẫn vô cùng giày vò, nhưng may mắn đó chỉ là một giấc mơ, cũng trôi qua rất nhanh.

Cuối cùng hai người đã làm lành trở lại, nhưng không hiểu sao cảnh tượng lại biến thành cảnh bắt đầu, anh dựa vào trên vai Ôn Nam, chỉ thấy lần này biểu cảm của cô không giống trước nữa, lời nói cũng khác.

“Cậu uống nhiều quá…”

Đột nhiên anh không phân biệt được đây là thật hay mơ.

Nếu là mơ thì tại sao cô lại nói với anh như vậy?

Kệ đi, cứ  xem như đây là giấc mơ.

Trong mơ, cái gì anh cũng dám làm, có những lời cứ tự nhiên tuôn ra khỏi miệng.

Hóa ra hôm đó anh đã thực sự nói vậy, thật sự không phải mơ.

Cô đã nghe thấy cả.

Cố Quyết có hơi hối hận, nếu biết trước như vậy thì trước đây nên cố gắng khiến bản thân tỉnh táo hơn, để xem cô nghe vậy thì sẽ có biểu h

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play