Anh Lại Ghen Sao

Chương 18


9 tháng

trướctiếp

Ngày hôm sau khi Ôn Nam tỉnh lại, nhìn thấy thuốc lá và bật lửa cô để trên bàn, sau khoảng thời gian mất trí nhớ ngắn ngủi, mới nhớ ra tối hôm qua cô đã làm chuyện gì.

Dù sao cô cũng không phải bị ngốc, chỉ là say thôi, nói gì làm gì cũng ý thức được cả, cũng biết hành động lúc ấy của mình có hơi vượt quá suy tính, nhưng quả thật khi đấy cô không thể khống chế được bản thân.

Bên cạnh thuốc lá và bật lửa còn có nửa chai nước suối, nếu như Ôn Nam nhớ không lầm, khi cô bị khói thuốc làm sặc, không thể nào mở mắt nổi thì Cố Quyết đã đưa nước cho cô.

Bây giờ Ôn Nam nhớ đến dáng vẻ chật vật khi đó của mình, cảm giác lúng túng lại xông đến, lúc ấy đầu óc không được tỉnh táo nên không có cảm giác gì, bây giờ nhớ lại thì lại muốn uống thuốc hối hận.

Không biết hút thì hút làm gì.

Đây thật sự là lần đầu tiên cô hút thuốc, cô không biết lúc đó mình nghĩ gì, cảm thấy cả ngày bị dày vò nhiều như thế, chút rượu đó cũng chẳng xua tan được mệt mỏi của cô nên cô mới muốn tìm một thứ để phát tiết cảm xúc.

Lúc chuẩn bị lên lầu, cô bỗng nghĩ đến một bộ phim nào đó mà cô đã từng xem qua, trong phim diễn vai chính rất ngầu, khi gặp phải chuyện gì phiền lòng cũng chưa từng bực bội hay ôm đầu khóc, chỉ lặng lẽ hút điếu thuốc, ở một mình trong chốc lát, chờ sau khi khói thuốc tan đi, cả người cô ấy lại tỏa sáng như trước, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Cô ấy trong thành thạo như thế, còn ngầu nữa, thuốc lá trên tay cô ấy giống như có phép, dễ hút đến mức khiến cô nghĩ rằng mình cũng có thể tự học được.

Ai ngờ cuối cùng lại quậy thành một trò cười như thế.

"Ôn Nam, tụi tớ rửa mặt xong rồi, cậu mặc quần áo đàng hoàng rồi mau đi rửa mặt đi, tụi mình phải về trường học, buổi chiều còn có lớp nữa."

Ôn Nam nghe thấy Hoàng Nguyệt Nguyệt hối thúc thì mới nhớ ra, cầm lấy điện thoại nhìn, bây giờ đã sắp mười hai giờ trưa rồi, ngủ một giấc thôi mà lâu vậy sao.

Trên Wechat vẫn còn hiển thị hai tin nhắn chưa đọc, đều được gửi bởi Cố Quyết.

[Cố Quyết: Ngủ ngon.]

[Cố Quyết: Chào buổi sáng.]

Tin nhắn chào buổi sáng kia được gửi đến lúc tám giờ.

Hoàng Nguyệt Nguyệt lại hối Ôn Nam lần nữa, cô không còn cách nào khác đành vội vã gửi một tin "Chào buổi trưa", sau đó quăng điện thoại xuống, đi rửa mặt.

Chờ khi cô trở về, Cố Quyết lại gửi đến mấy tin nhắn đến.

[Cố Quyết: Ăn trưa chưa?]

[Cố Quyết: Hay là chị vừa mới tỉnh?]

[Cố Quyết: Cũng đúng, tối hôm qua uống rượu, trở về cũng muộn, ngủ thêm một chút cũng đúng.]

Ôn Nam: ...

Sao lại có cảm giác anh đang tự nói chuyện một mình thế này.

[Ôn Nam: Quả thật là tôi mới tỉnh, nhưng không phải bởi vì uống nhiều rượu đâu, có một chai thôi mà, không đến mức đấy, tôi chỉ đơn thuần buồn ngủ thôi.]

Ôn Nam cũng không biết cô đang cố gắng giải thích như thế làm gì, có thể tối hôm qua cô làm hành động đó thì bản thân cô trong lòng anh đã giống như người điên cuồng uống rượu rồi.

[Cố Quyết: Chị thế mà còn nói mình vẫn không say à? Có phải chị không nhớ tối qua mình đã nói gì không?]

Đầu ngón tay Ôn Nam cứng đờ, ngón tay đang muốn ấn vào bàn phím đột nhiên dừng lại giữa không trung, nhớ về tối hôm qua một lần nữa.

Cô thật sự chẳng nói gì quá đáng hết mà, cô không đến mức uống một chai rượu đã chẳng còn nhớ gì nữa như thế chứ.

Ngoại trừ chuyện hút thuốc lá ra, cô tin chắc mình không nói gì cả.

Thấy cô mãi không trả lời lại, Cố Quyết trả lời trước cô một bước.

[Cố Quyết: Không phải chuyện hút thuốc kia đâu.]

Dường như Cố Quyết đã khám phá được nội tâm của cô, nên muốn hỏi cô.

[Cố Quyết: Chị gọi tôi là anh đấy, chị quên rồi à?]

Ôn Nam: …

Tuyệt đối không thể nào.

[Ôn Nam: Không thể nào, cậu đừng có bịa đặt bậy bạ, tôi nói gì tôi nhớ hết đấy, tôi gọi cậu là anh khi nào.]

[Cố Quyết: À, là tôi nhớ nhầm, hình như tôi nghe thấy trong mơ.]

Ôn Nam nhìn thấy câu nói kia, càng nghĩ càng kỳ lạ, nói như thể anh ngủ còn mơ thấy cô vậy, đây là muốn tiết lộ tin tức gì cho cô à?

"Ôn Nam, sao cậu còn chưa thay đồ nữa, tớ đặt xe ngay đấy."

Ôn Nam chọn một icon trông cực kỳ quy củ rồi gửi đi, vội vã thu dọn đồ của mình, bao gồm cả chai nước và bao thuốc lá kia, đi theo Hoàng Nguyệt Nguyệt và Trần Mộng Đình ra ngoài.

"Tớ nói này, cậu cầm chai nước này làm gì thế, không thấy phiền hả, trở về là có nước uống rồi mà."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp