Anh Lại Ghen Sao

Chương 17


9 tháng

trướctiếp

Mặc dù biết anh đang nói đùa, nhưng Ôn Nam vẫn bị lời nói này của anh làm cho rung động, động tác trên tay cũng mạnh hơn, trực tiếp đặt bông gòn lên vết thương của Cố Quyết.

"Đau đau đau..."

Ôn Nam vội vàng chuyển bông gòn đi, ngại ngùng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý đâu, cậu đau lắm sao?"

Cố Quyết híp mắt lại ngồi liệt trên ghế, chau mày lại, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm, trông có vẻ rất đau đớn.

Anh lặng lẽ chừa ra chút khe hở, lén liếc nhìn Ôn Nam một cái, muốn nhìn thấy phản ứng của cô nhiều một chút.

Quả nhiên Ôn Nam rất dễ gạt, kỹ thuật diễn xuất vụng về của anh cũng lừa được cô đến mức tay chân luống cuống, vẫn luôn miệng hỏi anh có đỡ hơn chút nào không, thậm chí còn muốn gọi bác sĩ đến giúp Cố Quyết.

Cố Quyết không nhịn được mà cười thành tiếng.

Với vết xước nhỏ này, nếu như không phải Ôn Nam kéo anh đến gặp bác sĩ, thì có thể anh cũng chẳng thèm quan tâm mà để nó tự khép miệng lại.

Thấy Cố Quyết cười, khoảnh khắc đó Ôn Nam biết đã xảy ra chuyện gì, giận đến nỗi nghiến răng, nhịn anh nhiều lần rồi, cuối cùng thì Ôn Nam cũng không nhịn nổi nữa, đưa tay nhéo anh một cái.

"Ai kêu cậu lừa gạt tôi, tôi giết chết cậu."

Anh cảm giác được Ôn Nam không có dùng sức thật, phảng phất giống như mèo cào, hơi ngứa một chút.

"Chẳng đau chút nào, tôi biết chị không thể nào ác được mà."

Không biết có phải do ánh đèn trong phòng không, Cố Quyết ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi mắt ướt át, giống như mắt của con chó nhỏ nhìn chằm chằm cô, hay có thể là chó lớn, ra ngoài thì rất oai phong nhưng khi đứng trước mặt chủ của mình thì lại biến thành vẻ nhõng nhẽo.

Hừ.

Chủ nhân gì chứ.

Ôn Nam vội vàng ngăn cản cái ý tưởng kỳ lạ trong đầu mình lại,  tiếp tục giúp Cố Quyết thoa thuốc lần nữa, nhưng ngoài miệng vẫn muốn tranh cãi với anh: "Đã nói đừng gọi tôi là chị mà."

"Muốn kêu thì kêu thôi, chị chị chị..."

Đúng là chó thật mà.

Ngây thơ muốn chết.

Hai người lề mề ở phòng khám một lúc, thời gian tính từ khi ra khỏi quán bar đã rất lâu rồi, cô gọi điện lại hỏi thử một chút, Bạch Mộng và cha mẹ cô ấy mới vừa bị công an đưa về đồn, còn nhóm người Hoàng Nguyệt Nguyệt cũng không về ký túc xá được, đặt một nhà trọ, ngủ tạm một đêm.

"Trễ thế này rồi, chúng tớ không thể đặt gần đó được, có hơi xa một chút, cậu đợi lát nữa rồi nói Cố Quyết đưa cậu đến nhé."

"Cậu cũng không cần vội về thế đâu, cậu và Cố Quyết đi dạo bên ngoài một chút, giao lưu tình cảm đi, dù sao tụi tớ cũng ngủ trễ, cậu chơi một lát rồi về."

Ôn Nam: …

Đây thật sự là bạn tốt của cô à?

"À, nhưng cậu vẫn phải chú ý an toàn, nhớ chia sẻ vị trí cho tớ, nhỡ đâu cậu ấy có ý đồ muốn quấy rối cậu thì tớ sẽ lập tức đến cứu cậu ngay."

"..."

"Cậu mau ngậm miệng lại, đợi lát nữa tớ đến ngay đấy."

Sau khi Ôn Nam cúp máy, đôi mắt xinh đẹp của Cố Quyết cũng nhìn thẳng vào cô, ánh đèn đêm khuya hỗn loạn có hơi mơ hồ, nhưng cặp mắt kia trông ấm áp và sạch sẽ.

"Tôi nghe thấy rồi." Cố Quyết nhướng mày, giọng hơi lười biếng.

"Cái gì?"

Ôn Nam hơi nghi ngờ.

"Tôi nghe thấy bạn của chị nói, sợ chị sẽ có ý đồ muốn quấy rối tôi."

?

?

Ôn Nam vừa tức vừa buồn cười.

Nói lỗ tai anh không tốt, ngay cả người ta nói gì cũng chẳng nghe rõ. Nói lỗ tai anh tốt, anh lại đảo lộn thứ tự nhân vật rồi.

"Cố Quyết, đừng tự luyến thế chứ, cô ấy nói là sợ cậu có ý đồ muốn quấy rối tôi." ......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp