“Tôi đã đến thành phố Tô Hà, đi…” Cố Quyết đang nói giữa chừng thì điện thoại của Ôn Nam vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của anh. Ôn Nam nghe điện thoại, nét mặt tỉnh bơ, giọng điệu đều đều, không nói câu nào hoàn chỉnh, chỉ liên tục đáp lại “Ừ, được rồi, hiểu rồi.”
Khao khát muốn nói của Cố Quyết không hề bị cắt ngang trong một phút rưỡi cô nói chuyện điện thoại, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt hơn, anh còn viết ra một bản nháp khi cô đang nghe máy, muốn chia sẻ với cô tất cả những niềm vui nỗi buồn mà anh đã trải qua mấy ngày ở thành phố Tô Hà. Nhưng Ôn Nam đã lên tiếng trước. Cô hất cằm. “Nhà ăn bệnh viện ở đâu?”
Cố Quyết còn chưa kịp mở lời, chủ đề đã bị gián đoạn, anh hít một hơi khí lạnh, không nói một lời nào, trong lòng không được dễ chịu cho lắm. Xem ra cô chỉ tùy tiện hỏi thăm, cũng không thật sự có hứng thú với hành trình của anh, nếu không cô sẽ không cắt ngang câu chuyện anh vừa nói. Trái tim anh như rơi xuống đáy vực thẳm. “Thức ăn trong nhà ăn chắc không ngon lắm đâu, tôi nghĩ em gái chị ăn sẽ không thấy quen, hay mua đồ ăn bên ngoài đi?” Sau khi im lặng vài giây, Cố Quyết điều chỉnh lại trạng thái, hỏi cô. “Đồ ăn trong nhà ăn có thể không ngon, nhưng ít nhất sạch sẽ hơn đồ ăn bên ngoài, đặc biệt lại còn là đồ trong bệnh viện.” Lúc này Ôn Nam mới nói nhiều hơn một chút: “Em ấy vẫn đang trong quá trình hồi phục sức khỏe, ăn món gì nhẹ nhàng hợp vệ sinh sẽ tốt hơn.”
Nhưng Cố Quyết không quen thuộc với nơi này nên anh cũng không rõ nhà ăn ở đâu, anh quay đầu lại và nói với Ôn Nam rằng anh sẽ đi tìm ai đó để hỏi. Ôn Nam nhìn theo bóng anh đi hai ba bước đến chỗ dì dọn vệ sinh, dì chỉ cho anh nên đi như thế nào, sau đó anh còn nói gì đó với dì khiến bà ấy cười toe toét. Ôn Nam đoán anh đang nói lời cảm ơn. Anh quay người lại, chạy từng bước từng bước một đến gần, nụ cười trên khuôn mặt anh lúc đó không giống như sự bất cần đời bình thường của anh, khóe mắt, khuôn miệng và cả lông mày đều tràn đầy niềm vui từ tận đáy lòng, lấp lánh dưới ánh nắng ấm áp của buổi sớm mùa thu. Đột nhiên Ôn Nam cảm thấy không nhìn rõ. Không biết là nhìn không thấu tâm trạng của bản thân, hay là tâm trạng của Cố Quyết. Có lẽ chàng trai mười chín tuổi vốn hay thay đổi. “Tôi hỏi được rồi, đi theo tôi.”
Khi anh nói ra những lời này đều rất chắc chắn, mang đến cho người ta cảm giác an toàn. Suýt chút nữa Ôn Nam đã quên mất rằng cả hai chỉ là đi đến nhà ăn mà thôi. Cũng không phải đi thám hiểm. Cô cười nhẹ: “Được thôi, cậu dẫn đường đi, tôi sẽ đi theo, đừng đi sai nhé.”
Ôn Nam dõi theo từng bước chân của anh, chân trái chân phải giống như kim phút kim giây, mỗi một bước đi đều thay đổi thời gian, khoảng cách cũng ngày càng rút ngắn lại, quan hệ giữa hai người dường như cũng đang mơ hồ biến đổi. Chỉ là, sự thay đổi này càng rõ ràng, Ôn Nam càng muốn tỏ ra bình tĩnh hơn. Có lẽ cô sẽ càng lý trí hơn, cô cần một quá trình để xác định cảm giác tươi mới này sẽ kéo dài được bao lâu. Một ngày, nửa tháng, một tháng hoặc lâu hơn? … Đang đi được nửa đường, bước chân của Cố Quyết đột nhiên chậm lại, lui về phía sau ngang với cô, nhưng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên. Ôn Nam nghĩ tới một vấn đề. “Đúng ra cứ đến giờ ăn là sẽ có người đẩy xe đồ ăn trên hành lang bệnh viện để bán cơm đó.”
Cố Quyết mỉm cười: “Vậy sao? Tôi không biết.”
Đồ ăn trong nhà ăn bệnh viện rất bình thường, không có dầu mỡ, trông hơi nhạt nhẽo, chắc là để phục vụ cho khẩu vị của các bệnh nhân. Dù như vậy thì cũng không có món gì đề lựa chọn, mà chọn cái gì cũng không thấy hấp dẫn. Ôn Nam xắn tay áo đi một vòng cẩn thận lựa chọn trong các món ăn. Cuối cùng, cô chọn món súp rau và canh đậu phụ, nhờ đầu bếp gói lại kỹ càng. Cố Quyết không nhìn ra ý định đằng sau hai món ăn mà cô đã lựa rất lâu. Dường như Ôn Nam nhìn ra anh đang thắc mắc, bèn chủ động nói: “Tây Ninh rất kén ăn, không thích nhiều thứ lắm.” “Ồ.”
Cố Quyết cảm thấy mỗi khi Ôn Nam nói về những điều liên quan đến Kỷ Tây Ninh, giọng điệu không khỏi dịu dàng hơn, ít nhất, loại dịu dàng này chưa bao giờ cô thể hiện với Cố Quyết. Cố Quyết tự cười nhạo bản thân đã suy nghĩ nhiều. Vốn dĩ không thể so sánh như thế được. “Có một người chị gái thật tốt.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play