Anh Lại Ghen Sao

Chương 13


9 tháng

trướctiếp

Lại là anh.

Vậy mà lại là anh?

Tại sao anh lại ở đây?

Trong lòng Ôn Nam lặp đi lặp lại câu hỏi này nhiều lần, nhưng không hỏi ra thành lời.

Cố Quyết chầm chậm nhìn cô, sau đó còn lộ ra một nụ cười nhàn nhã, giọng điệu lười biếng: "Đã lâu không gặp.”

Một cánh tay anh khoác lên ghế, tay buông xuống, tầm mắt Ôn Nam trượt đến trên tay anh, nhìn ngón tay anh quấn một miếng dán cá nhân, kiểu dáng bình thường nhất, nhưng ở trên ngón tay trắng nõn của anh lại có vẻ rất nổi bật.

Một giây sau, anh đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cái ghế ra, đi về phía cô, cúi đầu thu nhỏ đôi mắt, thân hình cao lớn bao phủ lấy cô, giống như đã quên chuyện gì không vui xảy ra trước đó, giọng điệu lười biếng tự nhiên:

"Vậy nên người vừa mới gọi điện thoại là chị à? Ngại quá đàn chị, tôi còn cúp điện thoại chị một lần."

Trên mặt anh vẫn còn sự đắc ý, ngây thơ đến không chịu nổi, giống như việc cúp điện thoại của cô để có thể chơi tiếp ván game vậy.

Ôn Nam vòng qua anh, nhìn về phía sau, Kỷ Tây Ninh dường như đang ngủ rất sâu trên giường bệnh, tiếng động phía bọn họ cũng không đánh thức cô ấy.

Có một chiếc điện thoại di động được đặt trên tủ bên cạnh…

Ôn Nam thu hồi ánh mắt, nhìn Cố Quyết rồi chỉ chỉ ngoài cửa, ý bảo anh đi ra ngoài với mình.

Lối đi cũng không lớn tiếng ồn ào như trước, Ôn Nam đi thẳng về phía trước, đi đến chỗ rẽ mới dừng lại.

Nơi này có một chiếc cửa sổ lớn đang mở, hơi gió lạnh lẽo thổi vào.

Khuôn mặt của Ôn Nam bình tĩnh, tra hỏi Cố Quyết: "Sao cậu lại ở đây?"

Cố Quyết không nghiêm túc trả lời, cố ý đùa giỡn: "Sao chị cũng ở đây?"

“Cậu là cái máy lặp lại à!”

Ôn Nam không nhịn được mà nâng cao âm lượng, chợt nhận ra mình đang ở trong bệnh viện thì lại hạ giọng xuống.

Cô quá hiểu Kỷ Tây Ninh, biết vòng tròn quan hệ của cô ấy rất nhỏ, cô ấy quen biết ai thì Ôn Nam cũng biết.

Cho dù là người "anh trai" gần đây biết được từ miệng cô ấy.

Cho nên Ôn Nam chỉ có thể nghĩ theo một hướng.

"Cố Quyết, cậu cũng giỏi lắm, làm vua biển cả* rồi bắt cá đến tận chỗ em gái tôi luôn.”

*Vua biển cả: chỉ những người lăng nhăng, bắt cá nhiều tay

Trong lời nói của Ôn Nam còn có phần châm chọc, dường như vang văng vẳng bên tai Cố Quyết.

Anh giật mình, vài giây sau, biểu cảm tràn ngập kinh ngạc, kinh ngạc xong lại hơi bất đắc dĩ, cười một tiếng:

"Em bắt cá tới tận chỗ cô ấy á? Ý chị là em ở đây bởi vì em có ý với cô ấy à?"

Cố Quyết nhìn sắc mặt cực kỳ kém của cô, cảm thấy hơi buồn cười, giọng điệu trở nên tủi tân: "Chị ơi, làm ơn đó, tôi vừa mới từ trên máy bay xuống đã bị anh trai tôi gọi đến đây để giúp chăm sóc bạn gái nhỏ của anh ấy một lúc, chị nghĩ tôi tình nguyện à?”

"Nói chỉ đi một lát mà kết quả cuộc họp lại kéo dài thời gian, đến bây giờ còn chưa quay lại.”

Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.

Cô lấy lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra, mở một tấm ảnh cho Cố Quyết xem:

“Anh trai cậu có phải là người này hay không?”

Cố Quyết nhìn xong gật đầu: "Em biết anh trai em trông như thế nào mà, sao mà có thể nhầm được, có phải chị bị mù mặt không vậy? Người khác đ

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp