Cuối cùng Ôn Nam cũng không ăn cơm
với bọn họ, Hoàng Nguyệt Nguyệt gọi cô quay về trường.
Lẽ ra vào buổi trưa như thế này sẽ
không có việc gì khẩn cấp khiến cô phải về ngay, nhưng có chuyện không bình
thường. Hoàng Nguyệt Nguyệt nói rằng một người bạn cùng phòng khác của họ, Bạch
Mộng, hình như đã mất tích.
Ôn Nam giải thích với ba người trong
phòng bệnh rằng cô phải về trường vì có chuyện gấp, Cố Thanh Hứa không ép cô ở
lại mà chỉ nói: “Lần sau có dịp, anh sẽ mời em ăn cơm.”
“Tốt xấu gì cũng nên ăn cơm rồi hãy đi, không làm lỡ dở việc của chị đâu.”
Cố Quyết chưa nói xong đã bị Cố Thanh Hứa cắt ngang, anh ta gọi tên Cố Quyết
một cách gay gắt.
“Cố Quyết.”
“Đừng nghịch nữa.”
Dù sao cũng là anh trai, có cưng chiều sự bướng bỉnh của đứa em trai này đến
mấy thì vào lúc quan trọng vẫn phải thể hiện sự răn đe.
Cố Thanh Hứa lớn hơn anh mười tuổi,
khả năng đọc vị ánh mắt và biểu cảm của người khác tốt hơn anh nhiều. Tuy rằng
Ôn Nam không nói cụ thể là có chuyện gì, nhưng anh ta có thể nhìn ra lúc này Ôn
Nam đang rất lo lắng, nếu cứ ép buộc ở lại sẽ chỉ khiến cô thấy phiền thêm. Anh
ta cũng nhìn ra được tâm tư của em trai mình, chàng trai trẻ mười chín tuổi mới
biết yêu thường hay nóng nảy, mà sự nóng nảy này rất dễ gây ra chuyện không
hay.
Dù sao Cố Quyết cũng khá thông minh,
được anh trai chỉ điểm nên hiểu ngay lập tức: “Để tôi đưa chị về.”
“Không cần đâu, cậu chưa ăn cơm trưa mà.”
“Tôi lái xe đưa chị về sẽ nhanh hơn.”
Khi Ôn Nam còn đang do dự thì Cố
Quyết đã đi lấy chìa khóa xe, tiến đến trước mặt cô, nhìn cô cười bất đắc dĩ:
“Đi thôi, tôi không chết đói được đâu.”
Ôn Nam cũng không khách sáo nữa, đi
theo anh ra ngoài.
…
Đây là lần đầu tiên Ôn Nam thấy Cố
Quyết lái xe, cô cảm thấy hơi xấu hổ, bản
thân anh kém cô một tuổi mà có thể lái xe đi trên phố dễ dàng như vậy, trước
cả khi cô kịp thi bằng lái xe.
Nhưng cũng không có gì đáng ngạc
nhiên, con trai luôn có khả năng làm mấy việc này tốt hơn.
Mặc dù Ôn Nam không biết giá cả cụ
thể của chiếc xe anh đang lái, nhưng nhìn vào logo xe, cô biết rõ đây là loại
mà nhiều người dù tích lũy cả đời cũng không mua nổi.
Đây là một chiếc xe hơi sang trọng
dành cho doanh nhân, Cố Quyết lấy chìa khóa xe từ Cố Thanh Hứa nên chắc hẳn đây
là xe của anh ta, dù sao chiếc xe quá mức trưởng thành này cũng không phải là
thứ mà anh sẽ thích ở độ tuổi này.
Xe dừng lại trước đèn đỏ, Ôn Nam nắm
chặt lấy chiếc điện thoại. Cô vừa gửi tin nhắn cho Hoàng Nguyệt Nguyệt để hỏi
han tình hình mới nhất, đang đợi cô ấy trả lời.
Cố Quyết lấy tay gõ nhẹ lên vô lăng,
mắt nhìn vào kính chiếu hậu. Ôn Nam ngồi ở hàng ghế phía sau, cô hơi cau mày,
nét mặt khá nghiêm túc.
“Sao lại căng thẳng thế? Tôi lái xe
không kém mà?”
Trước khi nhận được câu trả lời của Ôn Nam, chuông điện thoại của cô bỗng vang
lên.
“Alo, Nam Nam, cảnh sát vừa đến hỏi
bọn tớ một số thông tin, lát nữa chờ cậu đến thì chúng ta chia nhau đi tìm.”
“Chúng tớ đã hỏi bên phía đại học S rồi, hai ngày này không có thi tiếng Anh,
chắc Bạch Mộng không đến đại học S đâu.”
Ôn Nam cau mày: “Người nhà của cô ấy
nói sao, cậu đã liên lạc chưa?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT