Ôn Nam không ngờ khởi đầu vui vẻ lại biến thành kết thúc
không mấy vui vẻ.
Rất nhiều cảm xúc cảm xúc đạt đến đỉnh điểm trong nháy mắt,
Ôn Nam cũng không ngoại lệ, nhưng khi cô trở về ký túc xá một mình và bình tĩnh
lại thì thấy hơi hối hận.
Sao phải vậy chứ?
Cũng chỉ là một người mới gặp mà thôi, còn không trò chuyện
trên Wechat, sao phải tức giận như vậy?
Phản ứng càng lớn, càng có vẻ như cô rất để ý.
Tầm mắt Ôn Nam lóe lên, dừng lại trên cốc Americano kia. Vừa
nãy trong quán cà phê Cố Quyết gọi giúp cô, cô chưa uống xong nên tiện tay cầm
về, bây giờ đá trong cốc đã tan, màu sắc của cà phê như bị pha loãng ra rất
nhiều, giống như nước thêm chất tẩy rửa.
Ôn Nam nhìn mà phiền lòng, đứng dậy cầm nó vứt đi.
Mấy ngày sau, Cố Quyết đã gửi tin nhắn Wechat xin lỗi cô, Ôn
Nam cũng không phải không đáp lại, chỉ là trả lời rất nghiêm túc.
Có lẽ Cố Quyết cảm thấy không thú vị nên cũng không tiếp tục
gửi tin nhắn cho cô nữa.
Anh cũng không đăng lên vòng bạn bè, hoặc có thể là thiết
lập một mình cô không thấy. Tóm lại, anh giống như một người qua đường biến mất
khỏi thế giới của cô.
Như vậy cũng tốt.
Hôm nay khoa của bọn họ tổ chức một hoạt động tuyên truyền
giảng dạy, địa điểm ở sân thể dục. Sau khi Ôn Nam nghe được ba chữ này thì giữa
hai hàng chân mày nhảy dựng lên, một số kỷ niệm cũng nhân cơ hội này tuôn trào.
“Tớ không đi được không? Cậu điểm danh giúp tớ với.”
Ôn Nam vuốt ngực thầm nói cô không muốn đi tuyệt đối không
phải vì Cố Quyết, cô luôn không thích tham gia loại hoạt động này, đi cũng chả
để làm gì, lãng phí h ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).