Editor: Trinh Nguyễn.
Bạn cùng bàn!
Thời Tây hưng phấn đến mức nắm lấy
cánh tay Khấu Túy lắc lắc: "Anh trai anh trai! Tớ sẽ ngồi cùng bàn với cậu
đó!”
Khấu Túy đứng dựa vào cửa sổ, mỉm
cười nhìn dáng vẻ vui vẻ cao hứng của Thời Tây, cánh tay cậu sắp bị cô lắc đến
gãy luôn rồi.
Toàn bộ việc không vui vì Đoàn Tự
Xuyên biến mất hoàn toàn, ngoài ý muốn thu hoạch được tin tốt trở thành bạn
cùng bàn với cô, giữa hai hàng lông mày cậu cũng hiện ra ý cười dịu dàng.
Dáng vẻ Thời Tây cười rộ làm cả thế
giới đều sáng lên, ánh mắt trong suốt đều là cậu.
Khấu Túy mặc cho móng vuốt nhỏ hưng
phấn của cô nắm lấy cánh tay cậu lắc lư, đối với cậu mà nói chuyện vui vẻ nhất
chính là nhìn thấy người cậu thích cười vui vẻ như vậy.
Khấu Túy nhớ rõ vừa rồi Thời Tây vì
Quý Sơ Lê mà không vui, cười khẽ hỏi: "Bé xinh đẹp, cậu rất vui sao?”
“Vui chứ!” Thời Tây cười như sao.
"Tại sao vui như vậy?"
"Bởi vì được trở thành bạn cùng
bàn với cậu!"
Khấu Túy đặt một xấp bài thi lên bệ
cửa sổ, nghiêng người đến gần cô, nhướng ánh mắt quyến rũ hỏi: "Bé xinh
đẹp, vì sao ngồi cùng bàn với tớ lại vui vẻ như vậy?”
Thời Tây bị cậu đột nhiên tới gần mà
phát ngốc, sao cậu lại hỏi vậy? Cậu nghi ngờ sao?
"Thì, rất vui vẻ thôi."
Cậu cách cô quá gần, Thời Tây ngửa đầu ra sau.
Khấu Túy không nói gì, cô ngửa ra
sau né tránh, cậu liền càng đến gần cô, cười tủm tỉm nhìn cô.
Thời Tây bị cậu nhìn chằm chằm vừa
xấu hổ vừa thích thú, không biết nên nói gì, sao đôi mắt cậu lại đẹp như vậy
chứ, Thời Tây bỗng nhiên thẹn quá hóa giận vỗ đầu cậu: "Sao cậu lại phiền
phức như vậy! Tớ vui vẻ không được sao!”
Một cái tát này của Thời Tây đánh
rất mạnh, trán Khấu túy bị cô đánh ra vết đỏ nhàn nhạt.
Cậu ôm đầu cười đứng dậy: "Dùng
sức mạnh như vậy, làm đau anh trai rồi.”
“......”
Thời Tây không muốn nghe cậu không
đứng đắn, lướt qua cậu đi lấy bài thi trên bệ cửa sổ.
Khấu Túy đột nhiên trở tay nắm lấy
tay cô, năm ngón tay vừa vặn vươn vào kẽ ngón tay cô, lòng bàn tay hai người kề
sát vào nhau, mười ngón tay nắm chặt.
Hành lang ngoài lớp không có người
khác, chỉ có hai người mặc đồng phục, cùng với từng luồng ánh sáng, chiếu vào
mặt, bả vai hai người, mười ngón tay đan xen vào nhau.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều trở
nên yên tĩnh, thời gian như ngừng lại, ánh nắng mặt trời cũng đứng yên.
Tim Thời Tây càng đập càng mạnh, hai
gò má dần dần trở nên diễm lệ hơn cả ánh nắng ngoài cửa sổ, lúc này không hiểu
sao cô lại cảm giác được Khấu Túy thích cô.
Cậu ấy dường như… thích cô.
Khấu Túy cười khẽ nắm lấy tay cô,
thanh âm ôn nhu vang lên bên tai, cũng đang nói nhỏ: "Tớ cũng rất vui.”
"Vui vì được ngồi cùng bàn với
Tây Bảo."
Thời Tây và Khấu Túy trở về lớp đổi
chỗ ngồi, cả lớp đều quay đầu nhìn hai người bọn họ, giống như đang xem tin tức
thế kỷ.
Tất cả bọn họ đều nhìn ra được, Thái
Nguyên một mực cản trở hai người, dù sao ngay cả khi Lương Duệ chuyển đến lớp
này, Thái Nguyên cũng không sắp xếp cho Thời Tây ngồi cùng bàn với Khấu Tuý.
Bây giờ đột nhiên được ngồi cùng
bàn, âm thanh bàn tán sôi nổi trong lớp dần dần trở nên to hơn.
Tề Bác đúng lúc học không vào, nhìn
Khấu Túy di chuyển đồ đạc qua lại, dẫn đầu hỏi: "Vì sao vậy? Sao Thái
Nguyên để hai người ngồi cùng bàn thật?”
"Bởi vì cậu ấy thi được
550." Thời Tây ôm gối ôm nghỉ trưa đưa cho Khấu Tuý, hưng phấn nói:
"Thầy chủ nhiệm đã đồng ý với tớ.”(Ứng dụng TY
T)
Động tác chuyển sách của Khấu Túy
dừng lại.
Cô bé đang hưng phấn trước mặt này
nói gì vậy?
Cậu nhớ rõ lý do lúc trước Thời Tây
bảo cậu cố gắng thi cử, là do Thái Nguyên muốn chuyển cô đến lớp ba.
Cho nên, Thời Tây và Thái Nguyên ước
định, nếu cậu thi được 550, Thời Tây có thể ngồi cùng bàn với cậu.
Bé xinh đẹp này, chắc hẳn cả trái
tim đều hy vọng ngồi cùng bàn với cậu.
Khấu Túy chuyển xong toàn bộ đồ đạc,
ngồi xuống bên cạnh Thời Tây, câu đầu tiên nói khi chính thức trở thành bạn
cùng bàn của Thời Tây là: "Bạn cùng bàn thân mến, có phải cậu có chuyện gì
còn chưa thẳng thắn gi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.