Không khí của tiết tự học ở lớp học lại còn chán nản hơn so với lớp cấp 3 thông thường, dường như ai cũng nặng trĩu nỗi sợ nếu thi trượt về nhà và bị bố mẹ rầy la suốt đời.

Vào cuối tháng 12, bóng cây xanh của khuôn viên bên ngoài cửa sổ biến thành những cành cây khô giữa mùa đông, lớp 28 đắm chìm trong bầu không khí giống như tự ngược.

Bầu không khí giữa Thời Tây và Khấu Túy ở hàng cuối còn lạnh hơn không khí bên ngoài cửa sổ, còn đông cứng hơn bầu không khí trong lớp.

Khấu Túy không nói gì, ngón tay cậu đặt trên tờ bài thi của Thời Tây, thờ ơ nhìn cô.

Cô không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng tóm lại là tâm trạng cậu ấy không đúng lắm, môi cậu mím chặt, không hề nở nụ cười, vẻ mặt cũng khác lạ.

Thời Tây không nói gì, vừa hoảng sợ vừa lúng túng.

Khả năng quản lý biểu cảm của Khấu Túy quả thực giống như mấy ông trùm kinh doanh giấu dao trong nụ cười, mấy tiểu lâu la như cô không thể nhìn ra nổi, nhìn không giống như đang ghen, cũng như mọi lần, làm tâm trí cô không thể tập trung vào học tập.

Cổ họng của Thời Tây khô khốc, cô hơi hối hận vì mình lỡ miệng.

Cô băn khoăn không biết có nên làm rõ câu nói “Cô thích Đoàn Tự Xuyên.”

Tề Bác đột nhiên quay lại, ngậm nắp bút trong miệng hỏi cô: “Nhân tiện, Thời Tây, cậu đến gặp Thái Nguyên hỏi điểm chưa?”

Bị Tề Bác cắt ngang, bầu không khí kỳ lạ giữa Khấu Túy và Thời Tây tức khắc dịu đi, giống như những bông hoa mùa xuân nở bên mặt hồ bị đóng băng vào mùa đông rồi lại hồi sinh.

Thời Tây lập tức nâng khuôn mặt tươi cười xinh đẹp tiêu biểu của mình lên: “Sau giờ học tớ sẽ hỏi. Bác ca, cậu có câu hỏi nào không biết không, để tớ giảng cho cậu nghe?"

Chắc Tề Bác cũng cảm thấy giữa Khấu Túy và Thời Tây có gì đó không ổn, cậu cố làm dịu bầu không khí, cậu lắc lư cái ghế: “Để tớ đi tìm, cậu hỏi đột ngột như vậy, tớ thật sự không biết nên hỏi cậu chủ đề.”

Nhưng Khấu Túy đột nhiên đưa tay ra, đánh vào sau đầu Tề Bác, đẩy Tề Bác quay lên, bình tĩnh nói: “Câm miệng.”

Hai từ này Khấu Túy rõ ràng là nói Tề Bác, không biết tại sao nhưng đột nhiên Thời Tây cũng run lên vì sợ hãi.

Trong lạnh lùng có bình tĩnh, trong lạnh lùng còn có sương mù.

Khấu Túy nhìn Thời Tây đang rụt cổ, vẻ mặt lúng túng, cậu chậm rãi mỉm cười với cô: “Cậu nói, cậu thích Đoàn Tự Xuyên?”

Mấy tâm tư nhỏ của Thời Tây sắp tuôn ra vì áp lực từ phía cậu mất, thật sự muốn biết liệu cậu có thích nữ sinh như cô không.

Đã đâm lao rồi, phải theo lao thôi!

“Không những thích, còn là rất thích.” Thời Tây nhìn sắc mặt Khấu Túy nói: “Từ nhỏ tớ đã thích những người như vậy, điềm tĩnh, sáng suốt, trầm ổn còn nghiêm túc. Cậu ấy học rất giỏi. Nếu tớ ở cùng cậu ấy lâu ngày, hẳn là sẽ rất sùng bái cậu ấy.”

Thời Tây càng nói tim đập càng nhanh, đến mức sắp bay ra ngoài: “Nhưng tớ biết, cậu đã yêu cầu tớ, lên đại học mới được yêu đương, vì vậy bây giờ tớ mới thích cậu ấy thôi, sẽ không yêu đương, hơn nữa cậu ấy thậm chí còn không biết tên tớ. Coco, cậu đừng mách với bố mẹ tớ.”

Hai người đều ngồi ở bên cửa sổ, có lẽ là bởi vì bên cửa sổ nhận được hơi ấm mặt trời, cũng có thể là bởi vì càng nói càng kích động, mặt Thời Tây càng ngày càng đỏ.

Đỏ đến hằn lên hai vệt ửng hồng rõ ràng, đôi mắt trong veo thẹn thùng đến mức ngấn nước.

Khấu Túy rút cánh tay của mình khỏi bàn Thời Tây, cởi ống tay áo đồng phục học sinh vốn được xắn đến khuỷu tay, che đi những gân xanh hằn rõ trên cánh tay cậu vì kiềm chế.(Ứng dụng TY T)

Cả người cậu cứng lại, khuôn mặt tuấn tú càng trở nên góc

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play