Khấu Túy đưa Thời Tây ra bờ biển hóng gió, từ bờ nhìn cảnh biển thật bao la, trời và biển dường như hòa làm một, sóng biển cuồn cuộn đánh vào bờ.

Từng đàn chim biển bay lượn trên bầu trời, những tia nắng chiếu xuống mặt biển tạo nên sợi nước lấp lánh như kim cương trôi dạt vào bãi cát màu vàng.

Thời Tây ngồi sau xe đạp của Khấu Túy, cô quay mặt ra biển, mái tóc cũng nhẹ nhàng bay theo gió, nắng biển chói chang làm cô phải nheo mắt lại.

Một tay ôm lấy eo Khấu Túy, tay còn lại tạo thành hình vòng tròn rồi để lên mắt, ngửa đầu nhìn rõ bầu trời trong xanh.

Khấu Túy quay đầu nhìn lướt qua cô, giọng nói rất thoải mái: “Biển đẹp.”

Thời Tây: “Cái gì?”

Khấu Túy không đứng đắn mà cười nói: “Hay là anh trai đẹp?”

Thời Tây: “…..”

Lại trêu cô nữa rồi.

Thời Tây cam chịu nói: “Thỉ Thỉ mới đẹp nhất.”

Khi Thời Tây nói hai từ “Thỉ Thỉ” thì vừa có chút buồn bực lẫn tức giận, nhưng sau khi nói ra ba chữ “mới đẹp nhất” lại ngẩng đầu hiện rõ hai phần kiêu căng.

Khấu Túy nghe vậy thì cười khẽ, bỗng đạp xe nhanh hơn, cố ý làm cho cô ôm cậu chặt hơn: “Được rồi, Thỉ Thỉ mới đẹp nhất, trên toàn thế này chỉ Thỉ Thỉ là đẹp nhất.”

Thời Tây: “…..”

Từng cơn gió biển thổi đến, không khí cũng mang theo một chút hương biển ẩm ướt, nơi này có các cặp tình nhân đang nắm tay nhau, chân trần đứng trên bãi biển sau khi thủy triều đã rút.

Mặt trời mùa hè thật rực rỡ, ở giữa trời có hai chiếc tàu lượn vút qua, nhóm trẻ con thổi không biết bao nhiêu là bong bóng đầy màu sắc, chúng bay lên khắp nơi.

Thời Tây không cầm lòng được: “coco.”

“Ừ.”

“Cậu nói lại cho tớ nghe phương trình hóa học của việc điều chế brom từ nước biển đi.”

“.….”

Sau khi Thời Tây nói thì gió trên biển dường như ngừng thổi.

Một lúc sau, Khấu Túy khẽ cười một tiếng: “Cậu bị bệnh hả học bá?”

“Không có bệnh.” Thời Tây càu nhàu: “Cậu mới có bệnh.”

Khấu Túy cười nhưng tiếng cười lần này rất ngắn, cậu bỗng dừng xe lại.

Chân sau chống xuống đất, lưng cậu như bị kéo căng, nhấn ba tiếng chuông xe.

Ba âm thanh chậm rãi vang lên, ting, ting, ting.

“Không phải.” Thời Tây nói nhỏ: “Cậu không vui à, chỉ cần dùng khí clo oxi hóa brom trong nước biển thì ion brom sẽ chuyển thành brom tinh khiết…..”

“Khấu Túy.” Phía trước truyền đến giọng nói ổn trọng của Thai Mặc: “Tôi đang tìm Thời Tây.”

Ồ?

Thời Tây từ sau cơ thể đang căng cứng của Khấu Túy nhìn về phía trước, cô thấy Thai Mặc đang đứng đó, tay cầm chiếc dù màu đen, cậu trông cao lớn chững chạc, ánh mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn cô.

Thời Tây cảm thấy có chút lạ, không muốn xuống xe, với đầu ra hỏi cậu: “Có chuyện gì không lớp trưởng?”

Thai Mặc lộ ra chút ý cười, nhẹ nghiêng đầu: “Thời Tây, tớ có hai câu muốn nói với cậu.”

Đúng lúc Thời Tây cũng có chuyện muốn nói, cô vịn vào yên sau chuẩn bị xuống xe.

Đúng lúc này Khấu Túy bất ngờ di chuyển xe đạp, đẩy cô về phía trước cho đến khi chạm vào vai Thai Mặc thì dừng lại.

Cậu với đôi chân dài chống xuống đất, Khấu Túy gạt cần chuông xe kèm theo giọng nói có chút lười biếng mà kiên định: “Nói ở đây đi, chân của Thời Tây không tiện leo lên leo xuống.”

Biển nổi gió kéo theo tóc của cả ba bị thổi tung lên.

Trên bờ biển vang lên tiếng rao bán bắp cùng ốc biển cứ vậy mà nhẹ nhàng đánh vỡ yên tĩnh xung quanh.

Gương mặt trắng nõn của Thời Tây bị ánh nắng hắt đỏ, Thai Mặc đưa chiếc dù màu đen sang che đi mặt trời trên đầu Thời Tây.

Chiếc dù cũng vô tình che một nửa mặt của Khấu Túy, tạo nên một cái bóng nửa sáng nửa tối.

K

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play