Nửa người của Khấu Túy nằm sấp trên
bàn, hai mắt khép hờ, tư thế lười biếng như thể có thể ngủ bất cứ lúc nào: “Sao
tự nhiên lại muốn ăn cá chua ngọt vậy?”
Thời Tây ngồi trên ghế của Tề Bác,
cũng nửa người nằm sấp như cậu, ngoan ngoãn chớp mắt nói: “Bởi vì tôi là mèo,
tôi muốn ăn cá.”
Khấu Túy cười khẽ, giọng nói êm tai
như lướt trên nước: “Hình như là, không ổn lắm.”
Thời Tây đứng thẳng dậy: “Buổi trưa
mà cậu cũng bận như vậy sao, không có nổi thời gian để cùng nhau ăn bữa cơm à?”
“Ừm.”
“...”
Thời Tây không nhắc nữa, vốn dĩ cũng
chỉ là tùy hứng:“Vậy thì thôi.”
Từ phía sau lấy ra hai quyển sổ, đặt
nó ở trên bàn: “Tặng cậu đó.”
Khấu Túy không nhúc nhích, nhướng
mày hoài nghi.
Thời Tây mở ra cho cậu xem: “Là sổ
tuyển tập các câu hỏi sai của tớ, còn có cả kết luận cho các bài khó trọng
điểm. Vốn dĩ còn có Vật Lý, nhưng đã bị người khác mua mất rồi.”
Con ngươi sâu thẳm của Khấu Túy cứng
đờ hai giây, ánh mắt tối sầm lại: “Bị người ta mua mất rồi?”
“Đúng vậy.” Thời Tây lầm bầm: “Sau
khi tớ thi xong đã bán cho một hiệu sách cũ, lúc tớ đến tìm lại thì đã bị ai đó
mua ngay khi tớ vừa đặt ở quầy thanh toán.”
Thời Tây che mặt nói nhỏ: “Về nhà tớ
đã lén mắng hắn rất nhiều ngày.”
Ánh mắt Khấu Túy cứng lại trong giây
lát, chậm rãi ngồi thẳng lên: “Mắng như thế nào?”
“Không nói cho cậu biết đâu.” Thời
Tây lấy viên kẹo cao su dưa hấu ra ăn: “Nói ra là không có đạo đức.”
Khâu Túy trầm mặc gật đầu, ánh mắt
không rời khỏi cái miệng đang nhai kẹo cao su của cô: “Cho nên, chắc chắn cậu
chửi hắn rất thậm tệ.”
Thời Tây quay đầu nhìn đồng hồ bên
cạnh bảng đen, tiết học sắp bắt đầu, ra vẻ ta đây gõ vào vở rồi dặn dò: “Cậu
xem kỹ đi, không biết thì hỏi tớ, tớ giảng cho cậu.”
Đôi mắt của Thời Tây rất đẹp, rất
tròn, mỗi khi trong đầu cô nảy ra ý tưởng gì, đôi mắt đều sáng lấp lánh, giống
như một tiểu yêu tinh.
Khấu Túy cảm thấy rất thú vị, cằm
hơi nâng lên hỏi: “Có thể từ chối nhận không?”
Đôi mắt Thời Tây lóe lên: “Cậu thực
sự muốn từ chối?”
Không thể tin được.
Nhìn cậu ấy hai giây, cô đột nhiên
bật cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ: “Cửa hàng này không chấp nhận từ chối, nhưng
sẽ cung cấp một tiểu thư phục vụ cho cậu 24/24 sau khi đóng cửa.”
“Như vậy à.” Khấu Túy cười gật đầu:
“Được, cảm ơn tiểu thư.”
Trong tiết hóa học, cạnh bục giảng
có một đống đồ dùng thí nghiệm hóa học, Thời Tây đầu óc ngẩn ngơ, nhìn chiếc
máy bay giấy ném vào cô đang được đặt trên bàn, nhàn rỗi không có việc gì làm
liền mở ra.
Chữ viết của trùm trường đúng là
khác biệt, nét chữ rất lớn, nhìn ra được cậu ấy là người rất cởi mở lạc quan.
Tên là Lâm Gia Hiên, là cái tên rất
trầm lặng.
Phương Diệc Viên nhìn thấy những
động tác của Thời Tây liền lộ ra vẻ tò mò hóng hớt.
Nhân lúc giáo viên hóa đang viết
trên bảng, cô ấy chọc chọc Thời Tây: “Cậu ta là học sinh lớp 12, Lâm Gia Hiên,
thường xuyên trốn học, đã học kém còn chuyên đi bắt nạt người khác.”
Thời Tây gật đầu nhớ lại: “Còn rất
đẹp trai.”
Lúc tan học, Thời Tây quay đầu lại
thấy Khấu Túy vẫn đang ngủ, cô thì muốn đến nhà ăn của trường mua hai túi cà
phê hòa tan.
Nếu cứ ngủ như vậy, Thời Tây sợ cậu
ngủ đến ngu người luôn mất.
Thời Tây nhảy đến cửa hàng, vừa mở
cửa ra đã bị không gian nhỏ bên trong với hàng người xếp hàng đông đúc dọa sợ.
Cô ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).