Bạch Đầu Muốn Gặp Giang Nam

CHƯƠNG 4: TIÊN ĐỘNG XUÂN THÂM TRƯỞNG BỆ LA


9 tháng

trướctiếp

*Câu thơ trích trong bài thơ Ẩm hứng đạo quan hữu cảm ngũ thủ kỳ 1 của Phương Hồi

Dịch nghĩa: Động tiên độ xuân về mọc um tùm bệ lệ và cỏ nữ la (hay còn gọi là trầu cổ và hoa tóc tiên: là hai loại cây leo mọc hoang trong rừng hoặc trên bờ tường).

Thoáng chốc hoàng hôn đã qua, đèn đuốc được mở sáng rực. Hi Đạo Mậu tỉnh giấc ngồi trên giường, ngoài cửa sổ đã sớm tối mịt. Nam Gia tiến vào bẩm báo rằng Hi Khôi vừa hồi phủ, Hi Đạo Mậu ngây ngốc gật đầu, còn chút buồn ngủ.

Nam Gia đỡ Hi Đạo Mậu dậy mặc áo khoác ngoài, ngồi trước gương trang điểm, nàng lại ngẩn người suy nghĩ vu vơ.

“Tiểu thư, phu nhân đến rồi.” Yên Yên ngoài cửa tiến vào bẩm báo.

Hi Đạo Mậu còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy tiếng bước chân của Thái Thị lớn dần từ ngoài điện.

“Ca ca con thật không thể khiến người khác bớt lo mà, đã mang một thân đầy mùi rượu quay về còn ồn ào than đau đầu.”

Thái Thị nhìn Hi Đạo Mậu đang ngồi chải tóc trước gương trang điểm, bản thân bèn ngồi xuống đôn trống* bên cạnh. Bà nhìn Yên Yên và Nam Gia tuần tự bày biện bữa tối xong xuôi, liền vung tay đuổi hết người hầu ra khỏi phòng.

*đôn trống: một loại ghế truyền thống của Trung Quốc, có mặt ghế tròn, chân cong tạo thành hình chiếc trống.

Hi Đạo Mậu lập tức đứng dậy, đỡ Thái Thị ngồi xuống bàn hoa mai*. Nàng cầm lấy thìa sứ, múc nửa chén cháo gạo tẻ cho Thái Thị.

*bộ bàn ghế đôn trống hoa mai

“May mà trước khi đi, ta đã lưu lại một tiểu đồng, nếu không, chẳng biết ca ca con sẽ quay về thế nào.”

Hi Đạo Mậu cùng Thái Thị rửa tay trong nước cúc vạn thọ bên bàn, nhìn thấy Thái Thị bắt đầu nhấc đũa bạc lên, nàng mới nhấc đũa theo.

“Hôm nay, mẫu thân nhờ con nghe ngóng ý tứ của Xán Nhi, con đã hỏi rõ ràng chưa?”

Đây mới thật sự là điều Thái Thị muốn hỏi.

Hi Đạo Mậu nghe thấy những lời này, trong lòng đột nhiên vang tiếng lộp bộp. Nàng còn chưa kịp cho người nghe ngóng về nam nhân có gia cảnh nghèo khó trong lòng tỷ ấy, mẫu thân đã đến hỏi trước rồi.

Hi Đạo Mậu nâng chén sứ trước mặt, húp lấy một ngụm cháo rồi trả lời:

“Mẫu thân, hôm nay đông người quá, Chiêu Chiêu lại ở bên cạnh, con còn chưa kịp hỏi.”

Thái Thị gật đầu: “Hôm nay quả thật không phải là ngày tốt.”

“Mẫu thân, con nghĩ chi bằng lựa ngày khác mời Xán Nhi và Uẩn tỷ tỷ cùng đi Tử Vân Quan dâng hương. Uẩn tỷ tỷ vừa định xong hôn sự, có lẽ sẽ muốn đi tạ lễ.”

Hi Đạo Mậu gắp một đũa măng tươi xé sợi cho Thái Thị.

Thái Thị lập tức hiểu ý, nói: “Các con chỉ là ba tiểu cô nương gia, mẫu thân không yên tâm để các con ra ngoài một mình. Hay là đợi đại ca con rảnh rỗi rồi đưa các con đi.”

“Vẫn là mẫu thân chu toàn.” Nàng và mẫu thân nhìn nhau cười.

Nói đến Tạ gia, Hi Đạo Mậu không khỏi nghĩ đến ánh mắt tịch mịch của Tạ Đạo Uẩn hôm nay. Nàng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi:

“Mẫu thân, hôn sự của Uẩn tỷ tỷ và nhị biểu ca cứ vậy đã định xong rồi sao?”

Thái Thị ngẩng đầu nhìn Hi Đạo Mậu, trong lòng sao lại không biết nàng đang nghĩ gì. Thế là bà hạ đũa bạc xuống, nhìn nàng nói:

“Có phải con nghĩ rằng Uẩn tỷ con tài sắc vẹn toàn, kết duyên cùng nhị biểu ca con, tuy hắn chưa thể gọi là nhân tài không được trọng dụng nhưng cũng không xứng đôi, đúng không?

Những lời này của Thái Thị cũng xem như uyển chuyển.

“Không chỉ con nghĩ như vậy, mà cả Hội Kê Thành, cả Hoàng tộc, có ai không nghĩ như vậy sao?”

Hiếm khi vẻ mặt Thái Thị nghiêm túc như lúc này, khiến Hi Đạo Mậu có chút hốt hoảng. Thái Thị có thể quản lý toàn bộ nội trạch, không chỉ dựa vào việc chi tiêu hào phóng, mà còn dựa vào cái nhìn nhạy bén của bà với giới quý tộc.

“Nhưng nàng là trưởng nữ Tạ gia, sinh ra đã định trước sẽ kết hôn với thiếu gia Vương gia. Trưởng tử của cô mẫu con, Bá Viễn, chết yểu từ sớm, hiện tại có thể xứng đôi với trưởng nữ Tạ gia chỉ có thế tử Vương Ngưng Chi. Vì sao Uẩn tỷ con trì hoãn đến tận hôm nay mới xuất giá, con cho rằng nàng chưa từng đấu tranh vì bản thân sao? Đây là số mệnh của nàng, là định mệnh của quý nữ thế gia. Nàng không thể trốn thoát, mọi nữ tử thế gia đều không thể trốn thoát.”

Sắc mặt Thái Thị chợt lạnh đi, nói xong liền thở dài, chấm dứt chủ đề này.

Hi Đạo Mậu trầm mặc. Nữ tử thế gia, khuê mật của nàng, có ai không phải là quý nữ thế gia trong lời Thái Thị. Chiêu Chiêu là nữ tử Dữu gia, nàng là nữ tử Hi gia, đến cả Hoàn Khanh và hai tiểu thư Ôn gia mới gặp hôm nay ở yến tiệc, tất cả các nàng đều mang trên mình trách nhiệm của nữ tử thế gia. Thông hôn giữa các thế gia là điều không thể tránh khỏi, bởi bọn họ không cho phép dòng máu cao quý của mình bị vấy bẩn. Tạ Đạo Uẩn tài giỏi như thế, cuối cùng vẫn ngậm ngùi chấp nhận. Vậy Xán Nhi và nam tử gia thế nghèo khó kia sẽ ra sao đây?

Nghĩ vậy, Hi Đạo Mậu không còn một chút khẩu vị nào để thưởng thức đồ ăn nữa. Nhìn Thái Thị nâng đũa bạc lên lần nữa, bản thân nàng lại chậm chạp không nhúc nhích.

Thái Thị nhìn thấy những thay đổi của con gái qua khóe mắt, nhưng bà cũng không biết nên làm gì.

Những lời bà vừa nói, không chỉ nói về Tạ Đạo Uẩn, mà còn đang nhắc nhở nàng dẹp bỏ những mộng tưởng thiếu nữ kia đi. Thân phận của nàng không cho phép tồn tại những mộng tưởng đó.

“Bây giờ con đã hiểu vì sao mẫu thân muốn con đi hỏi ý tứ của Xán Nhi chưa?”

Thái Thị nhìn Hi Đạo Mậu xuất thần, không nhịn được bèn lên tiếng kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ.

“Hôn nhân giữa các thế gia không có tự do, nhưng mẫu thân vẫn hy vọng có thể chăm lo cho hai con hết sức có thể. Hôn nhân đại sự là chuyện cả đời, nếu chọn sai sẽ thành kiếp nạn của cả một đời người.”

Thái Thị nghĩ đến Hi Đàm.

Bà cũng là nữ nhân mù hôn câm gả* vào Hi gia, vào khoảnh khắc vén khăn tân nương, đó là lần đầu tiên bà gặp phu quân của mình.

*mù hôn câm gả (盲婚哑嫁: manh hôn ách giá): cưới nhau thông qua mai mối, ý chỉ hôn nhân sắp đặt)

Hi Đàm không thể gọi là phong tư xuất chúng*, nhưng cũng xem như nho nhã thanh cao. Có lẽ ông không yêu bà, nhưng vẫn đối xử với bà tương kính như tân* theo lẽ phu thê nên có. Hơn nữa nhiều năm qua, bà sinh con cái không nhiều, một nam một nữ, không tính là vinh tông diệu tổ*, nhưng ông cũng không nạp thêm thê thiếp.

*phong tư xuất chúng (风姿出众): tướng mạo hơn người

*tương kính như tân (相敬如宾): tôn trọng lẫn nhau

*vinh tông diệu tổ (光耀门庭/光宗耀祖: quang diệu môn đình/ quang tông diệu tổ): làm rạng rỡ tổ tông, mang lại vinh quang cho dòng họ.

Nếu nói đời bà bất hạnh, vậy thì không đúng. Con cái quanh quần, trượng phu yêu quý. Nhưng nếu nói bà hạnh phúc, bản thân bà sẽ cảm thấy hoài nghi. Một đời này của bà hoàn toàn nghe theo chỉ điểm của gia tộc, nào có lựa chọn của chính mình?

Bà không muốn con cái phải đi theo con đường cũ của bà. Đặc biệt là Hi Đạo Mậu, bà hy vọng có thể giúp nàng có được một mối lưỡng tình tương duyệt.

Ngọn nến trên bệ cửa bùng cháy, chim vàng anh ngoài cửa kêu lên hai tiếng, vài chiếc lá đào rơi xuống.

Hi Đạo Mậu viết một tấm thiệp gửi đến Tạ gia, hẹn năm ngày sau cùng đi Tử Vân Quan dâng hương. Những ngày này, nàng đặc biệt ngưng thịt cá, ngày trước hôm đi, nàng còn tắm rửa cẩn thận.

Y phục được khảm ngọc màu mộc sơn tử* được xông Kiến Ninh Cung Trung Hương*, mà trang sức phức tạp cài trên đầu Hi Đạo Mậu cũng được tháo xuống, thay bằng chiếc trâm hồ điệp làm từ ngọc Lam Điền.

*mộc sơn tử (暮山紫): màu tím chạng vạng

*Kiến Ninh Cung Trung Hương (tên đầy đủ: 汉建宁宫中香:  Hán Kiến Ninh Cung Trung Hương): loại hương tổng hợp sớm nhất của Trung Quốc. Được làm từ hỗn hợp hương liệu quý trong hoàng cung như gỗ trầm hương, đinh hương, linh lăng, đàn hương, hương nhu, bạch chỉ, thì là, nhũ hương.

Vào ngày đi dâng hương, Hi Đạo Mậu thức dậy từ sớm, Nam Gia vẽ cho nàng đôi mày cánh én, giữa mày điểm thêm một chấm nhỏ màu vàng tơ.

“Không cần dùng son phấn, đi dâng hương thì giản dị chút vẫn tốt hơn.”

Hi Đạo Mậu đẩy bàn tay cầm hộp phấn của Nam Gia, quay đầu đi ra sau thay y phục.

Nam Gia cẩn thận đậy hộp phấn, quay người đến giúp Yên Yên cầm y phục của Hi Đạo Mậu.

“Tiểu thư, y phục này thật thơm.” Yên Yên vừa hầu hạ Hi Đạo Mậu mặc y phục, vừa cảm thán nói.

Hi Đạo Mậu cười với nàng, rồi đưa mắt tìm Trần Tống Thị.

“Tống ma ma đâu?”

Đảo mắt một vòng vẫn không thấy người, Hi Đạo Mậu hỏi Nam Gia.

“Tống ma ma đã đi gọi người đánh xe giúp tiểu thư rồi ạ.”

Nam Gia giúp Hi Đạo Mậu đeo thắt lưng, ngọc bội hoa mai rũ bên hông.

“Trăn Trăn, ngươi đi báo với ma ma, nói ta muốn tìm bà ấy có việc gấp.”

Hi Đạo Mậu vung tay, Trăn Trăn đứng ngoài cửa lập tức khuỵu gối nhận lệnh.

“Tiểu thư sao vậy, có chỗ nào không ổn sao?”

Nam Gia theo bản năng bắt đầu nhớ lại liệu bản thân có bỏ sót điều gì không.

Hi Đạo Mậu cười rồi vỗ nhẹ lên tay nàng: “Mọi chuyện đều do ngươi sắp xếp, có thể xảy ra chuyện không hay sao? Chỉ là ta đột nhiên nhớ ra một việc muốn hỏi Tống ma ma.”

Nam Gia thở phào nhẹ nhõm, giúp Hi Đạo Mậu vén tóc ra sau.

Lúc Hi Đạo Mậu bước đến cửa mới phát hiện không thấy Hi Khôi. Nàng nghi hoặc nhìn tiểu đồng ngoài cửa, tiểu đồng chỉ bất lực gãi đầu: “Thiếu gia vừa cưỡi ngựa ra ngoài, sai tiểu nhân báo lại với tiểu thư rằng thiếu gia có việc gấp, buổi chiều sẽ đến Tử Vân Quan đón người sau.”

Hi Đạo Mậu lập tức cúi mặt, nắm chặt bàn tay trong tay áo.

Tiểu đồng đó nhìn thấy sắc mặt nàng không đúng, vội vàng nói thêm:

“Thiếu gia còn nói Lâm gia ở thành Nam vừa mở bán bánh hoa đào, buổi chiều quay về sẽ mua cho tiểu thư.”

Thần sắc Hi Đạo Mậu vẫn không dịu đi.

Tiểu đồng có chút hoảng sợ, mắt thấy chân hắn run cầm cập, Nam Gia vội vàng từ phía sau lên tiếng hòa giải: “Tiểu thư, chúng ta sắp đến giờ hẹn với Tạ gia rồi, nếu bây giờ không đi e là sẽ không đến kịp.”

Hi Đạo Mậu bấy giờ mới nhấc chân, để Nam Gia đỡ lên xe.

Thái Thị trong viện cũng đã hay tin. Lúc này, tất cả gia nhân trong viện đều tập hợp lại, Lưu ma ma đặt một chiếc ghế ở hiên nhà. Cây hòe trong đình xanh mơn mởn, chúng gia nhân quỳ bên gốc cây, không dám nói một lời.

“Hôm nay không tra ra ai báo tin cho thiếu gia, tất cả các ngươi quỳ hết ở đây đến tối cho ta.”

Người phía dưới nhỏ giọng bàn tán, nhưng không ai dám tiến lên trả lời.

Hi Đạo Mậu không biết chuyện đang xảy ra trong nhà, lúc này đang ngồi trên xe, cảm thấy phiền muộn.

Nàng tính tới tính lui, nhưng không nghĩ đến việc ca ca nàng có thể không chịu hợp tác như vậy? Khi về nhà, nàng phải nói sao với mẫu thân đây? Hi Đạo Mậu nghĩ ngợi, vô thức vặn chiếc khăn trong tay.

Tử Vân Quan nằm dưới chân núi Hội Kê Sơn, là đạo quan có người nhiều người đến dâng hương nhất Hội Kê.

Khi Hi Đạo Mậu xuống xe, nhanh chóng đội đấu lạp lên, nhìn người đánh xe treo đèn lồng có chữ “Tạ” cách đó không xa, lập tức nhận ra.

“Uẩn tỷ tỷ, Xán Nhi, thật xin lỗi, ta đến trễ rồi.”

Hi Đạo Mậu nhanh chân bước đến chỗ hai người cũng đang đội đấu lạp.

“Không sao, bọn ta cũng vừa đến thôi.”

Tạ Đạo Uẩn sau màn che khẽ gật đầu chào Hi Đạo Mậu, còn Xán nhi thân mật ôm lấy cánh tay Hi Đạo Mậu: “Hôm nay thật náo nhiệt, cũng lâu rồi ta chưa ra ngoài.”

“Còn phải nói sao? Ta bị mẫu thân bắt ở nhà luyện chữ mấy ngày trời, nhưng tỷ cũng biết chữ viết tay của ta không thể cứu nổi mà.”

Hi Đạo Mậu và Tạ Đạo Xán khoác tay nhau đi lên bậc thang.

Tạ Đạo Uẩn đi trước hai người, hai tay nâng vạt váy, váy hoa nhí màu xanh khói thanh tao.

Hôm nay Tạ Đạo Xán cũng ăn mặc giản dị, y phục lam nhạt phảng phất hương ngọc lan.

Tạ Đạo Uẩn nghe hai tiểu cô nương phía sau nói cười rôm rả, nàng không nói gì, chỉ cười nhạt, bước vào đại điện từ bên phải, cởi mũ trúc xuống, ba lễ chín lạy ba vị Tam Thanh.

Tạ Đạo Xán và Hi Đạo Mậu một trái một phải lần lượt quỳ sau lưng Tạ Đạo Uẩn.

Tạ Đạo Uẩn châm ba nén nhang dài ngang nhau, cúi đầu trước tượng Phật, cắm nén nhang thứ nhất bằng ngón cái và ngón giữa, cắm nén nhang thứ hai bằng ngón cái và ngón áp út, cuối cùng cắm nén nhang thứ ba bằng ngón trỏ.

Nhìn thấy Tạ Đạo Uẩn thắp nhang xong, Tạ Đạo Xán và Hi Đạo Mậu mới lần lượt cắm nhang của mình.(Ứng dụng T Y T)

Sau khi vái lạy Tam Thanh, Tạ Đạo Xán quay đầu nói với Hi Đạo Mậu: “Lúc trưởng tỷ đến đây lần trước, đã hứa với Nguyên Minh thiên sư sẽ chép tay toàn bộ “Đạo Đức Kinh”, hôm nay vừa hay để tỷ đi chép Kinh Thư.”

Hi Đạo Mậu nhất thời hiểu ý, gật đầu nói với Tạ Đạo Xán: “Nên như vậy, vậy các tỷ đi đi, ta nghe nói ngọn núi phía sau có Linh Sơn Tuyền, ta muốn đi lấy hai bình về pha trà.”

“Vậy muội cẩn thận nhé, chút nữa bọn ta sẽ ở đại điện đợi muội”

Tạ Đạo Xán vỗ nhẹ lên tay Hi Đạo Mậu, sau đó đi theo Tạ Đạo Uẩn.

Hi Đạo Mậu nhìn các nàng rời khỏi, bản thân cũng vung tay gọi Nam Gia.

Trên núi yên tĩnh thanh nhàn, hai cây tùng mọc lên đối diện nhau, cây đồng mới nhú, tiếng nước róc rách từ xa vang đến.

“Tiểu thư, Linh Sơn Tuyền nằm ở đâu vậy?”

Nam Gia cẩn thận nhìn xung quanh, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy cùng tiếng ve. Đừng nói đến nước suối, ngay cả dòng suối cũng không thấy tung tích.

“Nếu nơi nào cũng có thể tìm thấy Linh Sơn Tuyền, vậy thì gọi gì là linh nữa!”

Hi Đạo Mậu men theo tiếng nước chảy mà tiến sâu hơn, rừng trúc ngày càng xanh ngắt, bóng người thưa thớt, có chút tĩnh lặng.

Ngay khi do dự có nên bước tiếp hay không, Hi Đạo Mẫu bỗng nghe thấy tiếng cười chói tai truyền đến từ phía trước, sau đó là tiếng của một nữ tử, ngữ khí lãnh đạm nhưng những lời nói ra lại cay nghiệt vô cùng:

“Ngươi cho rằng trốn ở đây có thể kê cao gối ngủ* sao?

*kê cao gối ngủ (高枕无忧: cao chẩm vô ưu): sống yên bình không có ưu phiền.

Điều kì lạ là không có tiếng nói nào đáp lời nàng ta.

Hi Đạo Mậu và Nam Gia nhìn nhau, dừng chân lại.

Sau đó, nữ tử kia lại nói tiếp: “Ôi chao, đáng thương cho ngươi, đáng lí có thể nói chuyện bình thường, bây giờ chỉ có thể phát ra mấy tiếng ngu xuẩn.”

Hi Đạo Mậu có chút ấn tượng với âm thanh này, cảm thấy bản thấy dường như đã từng nghe qua. Nàng không khỏi nhíu mày, nàng không thể nhớ ra rốt cuộc đã nghe qua ở đâu.

Nam Gia bên cạnh có chút khẩn trương, nói với Hi Đạo Mậu:

“Tiểu thư, hay là chúng ta quay về trước đi!”

Sau tất cả, vô duyên vô cớ bắt gặp chuyện như thế này đều không thể nói rõ ràng.

Hi Đạo Mậu cũng cảm thấy như vậy, liền gật đầu muốn rời khỏi nơi này. Nhưng đúng lúc này, nàng nghe thấy tiếng bước chân từ xa tiến đến đây, mà nữ tử vừa nói chuyện khi nãy, lúc này đã hướng giọng về phía nàng.

“Ngươi là kẻ nào, tại sao lại ở đây?”

Hi Đạo Mậu cam chịu thở dài, quay đầu lại liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

“Là ngươi?”

Nữ tử kia cũng ngạc nhiên một hồi, sau đó đảo mắt lên tiếng: “Ngươi là người của Cao Bình Hi gia? Sao ngươi lại ở đây?”

Hi Đạo Mậu lúc này mới hiểu vì sao bản thân luôn cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc. Nữ tử này chính là người nàng vừa gặp qua ở yến tiệc Tạ gia vài ngày trước, tiểu thư Hoàn gia, Hoàn Khanh. Không ngờ nàng không chỉ xu nịnh Tạ gia, còn luôn xem thường người khác như vậy.

Hi Đạo Mậu quan sát thấy phía sau nàng ta là một nam tử mặc đồ đạo sĩ, khoảng chừng mười sáu tuổi, đạo bào màu xanh trúc. Hắn đứng sau lưng Hoàn Khanh, dáng người cao thẳng, phong thái vừa phóng khoáng vừa thanh nhã. Nhưng giữa lông mày lại ẩn hiện nét giận dữ, dường như có liên quan đến những lời ban nãy của Hoàn Khanh.

Tại sao tiểu đạo sĩ này lại nảy ra xung đột với Hoàn Khanh?

Hi Đạo Mậu nhất thời cảm thấy hiếu kỳ. Nàng thoáng nhìn tiểu đạo sĩ, rồi lại đưa mắt nhìn Hoàn Khanh.

Lúc này, giọng nói của Hoàn Khanh lớn thêm mấy phần vì chột dạ, nàng ta nhìn Hi Đạo Mậu, ánh mắt đầy phòng bị: “Ta đang hỏi ngươi đấy? Tại sao không trả lời?”

Hi Đạo Mậu nghe giọng điệu kiêu ngạo của nàng ta, thầm nói không biết gia đình ra sao mới có thể dạy ra cô nương ngỗ nghịch như nàng ta. 

Thế là nàng nhướng mày, đáp: “Ta nhàn rỗi tản bộ đến đây, nghe nói ở đây có Linh Sơn Tuyền, muốn lấy một bình về pha trà uống.”

Hoàn Khanh nghe xong, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi ngược lại rất biết hưởng thụ. Chẳng qua thân một là tiểu thư của thế gia, có ai lại chạy loạn rồi trốn ở đây nghe trộm người khác nói chuyện như ngươi.”

Hi Đạo Mậu thấy nàng bắt đầu nói năng lỗ mãng, cũng không định tha thứ, thuận miệng đáp: “Ồ? Vậy tiểu thư Hoàn gia tới đây làm gì vậy?”

“Ngươi đang chất vấn ta?”

“Ta nào dám chứ.” Hi Đạo Mậu cười nhẹ.

“Không biết Hoàn tiểu thư ở nơi này, đã tìm thấy Linh Sơn Tuyền chưa?”

“Linh Sơn Tuyền gì, chưa từng nghe qua.”

Hoàn Khanh không biết vì sao nàng lại nhắc đến Linh Sơn Tuyền, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.

“Chính là vậy đấy.” Hi Đạo Mậu bỗng gật đầu đáp.

“Là sao?” Hoàn Khanh không hiểu.

“Ta nghe nói Linh Sơn Tuyền có linh khí, người không có tuệ căn* sẽ không thể nào tìm thấy.”

*tuệ căn (慧根): lĩnh ngộ được chân lý nhà Phật, chỉ sự thông minh sáng suốt.

Hi Đạo Mậu nói xong, Nam Gia bên cạnh không nhịn được mà bật cười.

“Ngươi nói ai hả?” Hoàn Khanh tức giận, hét lớn chỉ vào mặt Hi Đạo Mậu.

Âm thanh vừa vang lên, chim trong rừng tán loạn bay đi.

Hi Đạo Mậu chớp chớp mắt, khuôn mặt vô tội nhìn nàng ta nói: “Sao Hoàn tiểu thư lại tức giận như vậy? Ta chỉ là kể chút chuyện xưa về Linh Sơn Tuyền với Hoàn tiểu thư thôi mà. Nào có chọc giận Hoàn tiểu thư chuyện gì?”

 “Ngươi đừng có ở đây giả vờ không hiểu.”

Hoàn Khanh lúc này hoàn toàn thoát khỏi ràng buộc, chỉ tay vào Hi Đạo Mậu nói: “Ngươi cho rằng ta không biết ngươi và Dữu Chiêu kia, còn có Tạ Đạo Xán, các ngươi ngày ngày ra ngoài cùng nhau, không chừng đã nói xấu ta điều gì đó?”

“Đang yên đang lành, ta nói xấu Hoàn tiểu thư làm gì?”

Ngụ ý là ngươi còn không xứng để ta nhắc đến.

Hoàn Khanh thấy dù cãi nữa cũng không thể cãi thắng, giận dữ phất tay áo, đi lướt qua Hi Đạo Mậu, rời khỏi núi.

Nam Gia nhìn chủ tử của mình chiến thắng áp đảo, ở phía sau cười tươi rói.

Lúc này, Hi Đạo Mậu mới chú ý đến tiểu đạo sĩ luôn đứng sau Hoàn Khanh lúc nãy, hắn nhìn Hi Đạo Mậu, cảm kích gật đầu cảm tạ.

“Thiên sư không cần khách khí.”

Nhưng sau khi tiểu đạo sĩ gật đầu, lại không lập tức rời đi, ngược lại chỉ vào cây ngân hạnh không xa, ném cho Hi Đạo Mậu một ánh mắt.

“Chỗ kia, có gì sao?” Hi Đạo Mậu không hiểu.

Tiểu đạo sĩ đi trước, Hi Đạo Mậu nhìn Nam Gia, rồi cũng đi theo sau.

Có lẽ cây ngân hạnh này đã được mấy trăm tuổi, cành lá xum xuê đan xen nhau, tạo thành bóng râm rộng lớn. Ngọn núi sau điện xa xôi hẻo lánh, lúc này đứng dưới gốc cây, nàng còn có chút se se lạnh.

Tiểu đạo sĩ đẩy bụi gai phía sau cây ngân hạnh sang hai bên, tiếng nước róc rách phát ra sau bụi gai. Tiếng nước trong vắt, nghe thấy liền có cảm giác nước suối ngọt thanh.

“Đây chính là, Linh Sơn Tuyền?”

Trong mắt Hi Đạo Mậu lộ ra vài phần kinh ngạc. Thật ra lúc đầu nàng nói đi tìm Linh Sơn Tuyền chỉ là nói đùa, không ngờ thật sự có thể tìm thấy.

Tiểu đạo sĩ cười một tiếng, đầu gật mạnh hai cái.

Nam Gia đứng sau lấy ra hai chiếc bình đã chuẩn bị từ trước, lấy đầy nước vào hai chiếc bình, rồi đậy lại.

Hi Đạo Mậu nhìn tiểu đạo sĩ với vẻ mặt cảm kích, nàng nhớ đến bộ dạng làm khó hắn lúc nãy của Hoàn Khanh, thuận miệng hỏi: “Vì sao tiểu thư Hoàn gia vừa nãy lại gây khó dễ cho ngươi?”

Tiểu đạo sĩ ấy chỉ vào cổ họng của mình, lắc lắc đầu.

“Ôi, thật xin lỗi.” Hi Đạo Mậu quên mất hắn không thể nói chuyện.

“Vậy ngươi có biết chữ không?”

Tiểu đạo sĩ nghe xong, không lắc đầu, ngược lại hắn ngồi xổm xuống, nhặt lấy một cành cây khô, viết gì đó.

“Viễn? Đây là, pháp danh của ngươi?” 

Hi Đạo Mậu nhìn chữ “Viễn” trên đất, hỏi. Nhưng tiểu đạo sĩ lại lắc đầu.

“Vậy là, tên của ngươi?” Nàng tiếp tục hỏi.

Cuối cùng tiểu đạo sĩ cũng gật đầu.

“Viễn?” Hi Đạo Mậu nhẩm lại lần nữa.

“Vậy họ của ngươi là gì?” Nàng tò mò hỏi.

Tiểu đạo sĩ tiếp tục lắc đầu.

“Vậy ta không hỏi nữa. Chẳng qua ta thấy cổ họng của ngươi, tựa hồ cũng không phải bẩm sinh không nói được.”

Nàng nói, từ thắt lưng lấy ra một hầu bao, không mở ra mà đưa toàn bộ cho tiểu đạo sĩ.

“Ta có biết Thẩm đại phu của Nhân Hòa Đường ở Thành Tây, y thuật cao minh, hơn nữa thường bắt bệnh cho thường dân. Trong hầu bao nay có một ít vàng vụn, ngươi cầm lấy mà dùng, không chừng hắn ta có thể giúp ngươi chữa trị cổ họng.”

Trên hầu bao Hi Đạo Mậu đưa hắn thêu một cành hoa đào.

Tiểu đạo sĩ có ý từ chối, nhưng Hi Đạo Mậu cố chấp nhét hầu bao vào tay hắn.

“Đây là thù lao ngươi giúp ta tìm Linh Sơn Tuyền. Ta là người không thích nợ ân tình người khác. Xin thiên sư nhận cho.”

Tiểu đạo sĩ nhìn hầu bao trước mặt, lại nhìn Hi Đạo Mậu, cuối cùng cũng nắm chặt hầu bao trong tay.

“Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên quay về thôi.”

Câu này của Hi Đạo Mậu là nói với Nam Gia.

Tiểu đạo sĩ nhìn bóng người Hi Đạo Mậu xa dần, bản thân lại cúi đầu nhìn hầu bao trong tay. Bên trong cồm cộm, sờ vào liền biết mệnh giá không hề nhỏ.

Gió nam nổi lên, chữ “Viễn” trên đất bị thổi bay.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp