*Câu thơ trích trong bài thơ Phóng ngôn kỳ 1 của Bạch Cư Dị
Dịch nghĩa: Đom đóm phát ra ánh sáng nhưng rốt cuộc vẫn không phải là ánh lửa.
Dọc theo con đường trong rừng trúc lúc mới đến để quay về chính điện, nàng phát hiện Tạ Đạo Uẩn và Tạ Đạo Xán đã đứng ngoài đại điện, đấu lạp che kín mặt, phải dựa vào y trang để nhận ra họ.
Lúc này, Tạ Đạo Uẩn đang đứng dưới gốc cây tùng, ngón tay miết nhẹ, Hi Đạo Mậu không nhìn rõ đôi mắt đang khuất sau màn che của nàng.
Tạ Đạo Xán là người đầu tiên nhìn thấy bóng dáng Hi Đạo Mậu, vẫy tay về phía nàng, Tạ Đạo Uẩn cũng theo đó nhìn qua.
“Đã để hai tỷ phải đợi lâu.”
Hi Đạo Mậu vừa nói, vừa lấy bình gốm đen trong tay Nam Gia đưa cho Tạ Đạo Xán.
“Ta không ngờ Linh Sơn Tuyền lại khó lấy như vậy, phải tốn chút công sức. Hai tỷ cầm bình này về mà pha trà uống.”
Tạ Đạo Xán cũng không khách khí, thuận tay nhận lấy.
Tạ Đạo Uẩn gật đầu với nàng: “Cảm tạ ý tốt của Hi gia muội muội.”
Ba người cùng nhau ra ngoài, Hi Đạo Mậu nhìn xa xăm, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hi Khôi đâu. Ngược lại, bên đường núi phía tây nam, một nam nhân mặc trường bào đen tuyền, tóc cài trâm ngọc, dáng vẻ uy nghiêm như cây tùng ngược gió, cưỡi trên hồng mã vừa hay dừng lại trước mặt ba người.
“Thất ca!”
Tạ Đạo Xán hô lên một tiếng kinh hỷ. Nam nhân trên ngựa cũng gật đầu với nàng, xoay người xuống ngựa.
“Trưởng tỷ, tiểu muội.”
Người đến là đích trưởng tử Tạ gia, đệ đệ của Tạ Đạo Uẩn, Tạ Huyền.
Hi Đạo Mậu hiếm khi gặp mặt Tạ Huyền, nhất thời không nhận ra, nghe tiếng kinh hô của Tạ Đạo Xán, nàng mới cúi người hành lễ.
Tạ Huyền cũng chào hỏi nàng: “Chào Hi biểu muội.”
“Chào biểu ca.”
Hi Đạo Mậu đưa mắt nhìn ba người, biết mình không nên lưu lại đây nữa, bèn nói với ba người: “Muội thiết nghĩ chúng ta ra ngoài quá lâu sẽ khiến người nhà lo lắng, nếu biểu ca đã đến đón, Uẩn tỷ tỷ, Xán Nhi, hai người về trước đi. Ca ca đã nói sẽ đến đón muội, muội sẽ ở đây chờ huynh ấy.
“Được, vậy bọn ta về trước đây.”
Tạ Đạo Xán tiến lên nói đôi câu với Hi Đạo Mậu, sau đó đi theo Tạ Đạo Uẩn.
Hi Đạo Mậu đứng trên bậc thang, nhìn Tạ Huyền cẩn thận đỡ Tạ Đạo Uẩn và Tạ Đạo Xán lên xe, sau đó tự mình lên ngựa, trước khi rời đi không quên gật đầu chào nàng, xem như cáo biệt.
Hi Đạo Mậu cúi người đáp lễ, trông theo ngưu xa đang khuất dần.
Lại đợi thêm một lúc, nàng mới nhìn thấy Hi Khôi cưỡi hắc mã từ xa chậm rãi đi về phía này.
Hi Đạo Mậu lập tức phồng má nhỏ, trừng mắt nhìn Hi Khôi đến gần, không tiến lên.
Hi Khôi biết mình đuối lý, xoa xoa mũi, xuống ngựa bước đến chỗ Hi Đạo Mậu.
Bên dưới đấu lạp, sắc mặt Hi Đạo Mậu lạnh lùng, quyết mặc kệ hắn.
“Là ai đã chọc giận tiểu Dung Nương nhà ta? Nói cho ca ca biết, ca ca nhất định khiến hắn đẹp mặt!”
Hi Khôi cười toe toét đứng bên Hi Đạo Mậu, cầm một túi điểm tâm bọc trong giấy dầu đung đưa trước mặt Hi Đạo Mậu.
Lần này, Hi Đạo Mậu nổi giận thật rồi, lập tức ngoảnh mặt đi.
Hi Khôi vội vàng đi qua, rồi nói: “Còn không phải vì vi huynh muốn mua bánh hoa đào cho muội sao? Ai ngờ cửa tiệm Lâm gia đông người như vậy, phải chờ rất lâu mới đến lượt huynh.”
Hi Đạo Mậu liếc hắn một cái, nói: “Cả Thành Nam này có ai không biết huynh là Hi Khôi, cửa tiệm nhà nào dám để huynh xếp hàng?”
Hi Khôi vén tóc ra sau, ngẩng đầu nói: “Tuy vi huynh cũng có thể coi là mày rồng mắt phượng, tư chất trời ban. Nhưng chúng ta là con cháu thế gia, không được làm điều trái đạo lý. Muội nói có phải vậy không?”
Hi Đạo Mậu càng thêm tức giận, cất bước đi về phía ngưu xa.
Hi Khôi nhìn thấy muội muội không quan tâm mình, vội vã đuổi theo. Lần này, ngựa cũng không cưỡi nữa, sau khi đỡ Hi Đạo Mậu lên xe, hắn cũng ngồi vào ngưu xa.
Hi Đạo Mậu cởi đấu lạp xuống, nhìn chằm chằm hắn, khiến Hi Khôi bị nhìn đến phát hoảng.
“Dung Nương ngoan, là đại ca không tốt.”
Hi Khôi nói xong, lại đột nhiên thở dài một tiếng: “Huynh biết, mẫu thân muốn huynh sớm gặp mặt tam cô nương của Tạ gia, sợ nàng không hợp ý huynh, không thể làm lưỡng phối.”
Lúc này, người kinh ngạc đã đổi thành Hi Đạo Mậu.
“Quả nhiên ca ca đã biết, vậy tại sao còn cự tuyệt?”
Hi Khôi trầm mặc, đặt bánh hoa đào lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh Hi Đạo Mậu:
“Từ xưa đến nay, hôn sự giữa các thế gia luôn là như vậy. Nếu huynh không đồng ý, phụ mẫu sẽ vì huynh mà đổi ý sao?”
Thế gia, lại là thế gia. Mấy ngày này, từ Hi Đạo Mậu nghe nhiều nhất chính là hai chữ thế gia này.
Tại sao những việc cưỡng ép người khác đều thành lẽ đương nhiên khi họ mang thêm cái danh thế gia chứ?
Nàng cảm thấy hơi khó thở, mắt nhìn chằm chằm vạt áo, không nói nên lời.
Hi Khôi thấy muội muội trầm mặc, cho rằng nàng đang xúc động, bèn đổi lời: “Dung nương yên tâm, có ca ca ở đây, nhất định sẽ không để muội chịu ấm ức. Hôn sự của muội sau này, ca ca nhất định nghe theo tâm nguyện của muội. Nếu phụ mẫu không đồng ý, ca ca chắc chắn vẫn sẽ giúp muội.”
Hi Đạo Mậu cười khổ, Hi Khôi còn không thể làm chủ hôn sự của mình. Nói chi đến nàng, không biết sẽ rơi vào cảnh ngộ gì?
“Ca ca, muội không lo lắng chuyện này.”
“Dung Nương.”
Hi Khôi đột nhiên cất đi vẻ mặt cười đùa cợt nhả ban nãy, trịnh trọng nhìn nàng nói: “Vi huynh biết từ nhỏ muội đã lớn lên cùng tiểu cô nương Tạ gia, muội lo lắng cho hôn sự của ca ca, cũng lo lắng cho nàng.”
“Nhưng vi huynh có thể đảm bảo với muội, đợi khi tam cô nương Tạ gia vào cổng, huynh nhất định sẽ tôn trọng nàng, yêu thương nàng, không làm chuyện gì có lỗi với nàng.”
Hi Khôi giơ tay phải lên đảm bảo với Hi Đạo Mậu.
Hi Đạo Mậu đột nhiên cảm thấy bất lực, nàng chậm rãi tựa mình bên cửa sổ, khẽ ngửi hương hoa hòe thoang thoảng bên ngoài, lại cảm thấy trời tháng năm lạnh đến thấu xương.
Tôn trọng? Lẽ nào một đời này của nữ nhân đều dựa vào tôn trọng nhau mà sống? Những người như Thái thị đều là mù cưới câm gả, vì lời nguyền môn đăng hộ đối mà bất đắc dĩ phải đi vào cái lồng này.
Còn yêu thì sao? Tình cảm là thứ gì? Lẽ nào ý định ban đầu của hôn nhân chỉ là một cuộc giao dịch?
Hi Đạo Mậu không nói gì, tâm trí rơi vào trầm tư.
Hi Khôi nhìn sắc mặt muội muội ngày càng nghiêm trọng, trong lòng vô cùng hối hận. Những lời lúc nãy có trầm trọng đến thế không? Dẫu sao Dung Nương cũng chưa đến tuổi cập kê, khiến nàng đối mặt với những điều này sớm như vậy, nàng chắc chắn không thể chấp nhận được trong một thời gian.
Hi Khôi vội vàng kể lại vài câu chuyện thú vị ở Thành Nam hôm nay, nhưng Hi Đạo Mậu lại không thể cười nổi.
Trở về phủ, không hiểu vì sao Hi Khôi lại cảm thấy không khí trong phủ hơi ngột ngạt. Hắn nhìn Hi Đạo Mậu chán nản quay về viện tử, vừa quay đầu liền nhìn thấy Lưu ma ma hầu bên mẫu thân đã lâu.
“Lão nô đi tìm đại thiếu gia đã lâu.”
Lưu ma ma cười, cúi người hành lễ với Hi Khôi, nhưng hắn lại vô cớ cảm thấy toàn thân sởn gai ốc.
“Lẽ nào mẫu thân có việc muốn tìm ta?”
Hi Khôi có linh cảm không lành.
“Phu nhân đợi ngài ở đại sảnh đã lâu, xin đại thiếu gia mau chóng đi theo lão nô!”
Lưu ma ma nói rồi tiến lên một bước, làm động tác mời Hi Khôi.
Hi Khôi nhìn ngọn cây đào nhô cao trong viện tử của Hi Đạo Mậu, có chút hoài niệm.
Lưu ma ma luôn đi trước Hi Khôi, mặc cho Hi Khôi chơi bài than sầu kể khổ, bà vẫn không nói một lời, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ.
Cuối cùng, Hi Khôi cũng thấy mệt mỏi, biểu cảm trên mặt biến thành vẻ cam chịu.
Không khí ở đại sảnh càng nặng nề hơn, khiến Hi Khôi cảm thấy khó thở hơn cả khi Hi Đạo Mậu không nói chuyện trên ngưu xa ban nãy. Hắn nhìn Thái thị ngồi trên chính vị, liền nở nụ cười nịnh nọt.
“Mẫu thân.”
Thái thị liếc nhìn hắn: “Quỳ xuống.”
“A! Vâng.”
Hi Khôi nói, lập tức vén đạo bào lên gối, thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Thái thị.
Lần này, Thái thị vô cùng ngạc nhiên. Bà vốn tưởng hắn sẽ tranh cãi một trận, nhưng Hi Khôi đột nhiên ngoan ngoãn như vậy, khiến bà nhất thời không kịp thích ứng.
Nhưng nghĩ đến sự việc xảy ra sáng sớm nay, Thái thị nhanh chóng lấy lại cảm xúc, nhấp một ngụm trà, nói: “Nghe nói Nam Thắng trong viện tử của ta và tiểu đồng Thanh Phong của con là biểu huynh đệ sao?
Hi Khôi liếc mắt nhìn Thanh Phong đang quỳ bên cạnh hắn, thấy vẻ mặt tuyệt vọng của người phía sau, hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra trong nháy mắt.
Trong lòng Hi Khôi lúc này nảy ra vô số phương pháp tẩn Thanh Phong, thầm oán hận bản thân lúc đầu sao lại tin hắn có thể đảm đương tốt công việc chứ?
Thái thị không cho hắn cơ hội tự sám hối, sai vài người hầu kéo Nam Thắng bị nhốt một ngày trời ra, ném xuống cạnh Thanh Phong.
“Biểu ca, biểu ca cứu đệ với.”
Nam Thắng bị giam một ngày, lúc được đưa ra, sức y sớm đã kiệt quệ. Ngay khi nhìn thấy Thanh Phong, y liền xem hắn như cọng rơm cứu mạng, khư khư giữ chặt vạt áo của Thanh Phong.
Thanh Phong muốn giúp y, nhưng nhìn Thái thị ngồi trên chính vị, hắn lặng lẽ rụt tay lại.
“Hôm nay ta đã được mở mang tầm mắt! Ta thật không ngờ, nhi tử ta nuôi dưỡng mười mấy năm qua lại học cách cài nội gián bên cạnh mẫu thân mình?”
Thái thị từ từ đứng dậy, chầm chậm bước đến bên Hi Khôi, chỉ vào Nam Thắng và Thanh Phong đang nằm trên đất, đầu ngón tay có chút run rẩy: “Con nói đi, con muốn biết gì từ ta?”
Thái thị quay người, không nhìn Hi Khôi.
Tim bà lúc này như bị ngàn cây kim đâm vào, những vết thương không thể nào nhìn thấy bằng mắt thường, nỗi đau đớn cũng chỉ có bản thân biết.
Hi Khôi cúi đầu nhìn Thanh Phong đang quỳ bên cạnh, Thanh Phong lập tức quỳ rạp lên phía trước, đầu đập mạnh xuống đất, hồi Thái thị: “Phu nhân, mặc dù Nam Thắng là biểu đệ của tiểu nhân, nhưng ngày thường, tiểu nhân bận rộn chăm sóc thiếu gia, đã rất lâu không gặp mặt hắn. Thiếu gia chưa từng thám thính điều gì, chỉ là, chỉ là… Xin phu nhân khoan thứ!”(Ứng dụng T Y T)
Nói xong, Thanh Phong lại dập đầu hai cái.
“Chỉ có như vậy?”
Thái thị lạnh lùng nói, nhưng vẫn đưa lưng về phía Hi Khôi như cũ.
“Thiếu gia chỉ nghe nói gần đây phu nhân đang sắp xếp hôn sự, nên mới sai tiểu nhân hỏi thăm Nam Thắng một chút. Tiểu nhân chưa từng hỏi qua những việc khác. Nếu phu nhân không tin có thể hỏi Nam Thắng, tiểu nhân thật sự chỉ hỏi về hôn sự của thiếu gia.”
Sau khi Thanh Phong run rẩy trả lời xong, Nam Thắng cũng vội quỳ rạp trên đất, dập đầu ba cái: “Là sự thật ạ, biểu ca thật sự chỉ hỏi tiểu nhân chuyện này. Những việc khác, tiểu nhân chưa từng hé miệng nửa câu.”
“Vậy ý ngươi là, có thể tùy ý nói ra chuyện này? Là ai dạy ngươi quy củ, hạ nhân có thể tùy tiện bàn tán sau lưng chủ tử hả?”
Thái thị xoay người lại, đột nhiên cầm lấy chén trà trên bàn, ném xuống trước mặt Hi Khôi, khiến nó vỡ tan tành.
Chén trà bị vỡ thành bảy mảnh, một trong số chúng bay về phía Hi Khôi, sượt qua tai hắn. Hắn vô thức nhắm mắt lại, né tránh mảnh vỡ.
“Mẫu thân, con biết gần đây người luôn an bài để con và tam cô nương Tạ gia gặp mặt. Con cũng biết bản thân là đích trưởng tử Hi gia, những việc này là trách nhiệm con phải gánh vác. Hôm nay, trên đường trở về, con đã suy nghĩ thông suốt. Cho dù nàng là người tốt hay xấu, con đều sẽ cưới nàng, tôn trọng nàng, cho nàng sự tôn quý mà đích nữ thế gia đáng nhận được.”
Hi Khôi nghe thấy tiếng vỡ dừng lại, liền mở mắt rồi nói với Thái thị.
Bàn tay cầm chén trà kia của Thái thị dừng lại giữa không trung, rất lâu vẫn chưa hạ xuống.
“Con không một mình, sinh ra là người của Hi gia phải gánh vác trách nhiệm của Hi gia. Con hiểu người là muốn tốt cho con. Người hy vọng con có thể tiến tới chung sống cùng nàng, lo lắng những ngày sau chúng con không nâng khay ngang mày*. Mẫu thân yên tâm, từ nay về sau dù có chuyện gì xảy ra, nhi tử cũng tuyệt đối không để Hi gia rơi vào nguy hiểm, tuyệt đối không đánh cược thanh danh của Hi gia. Mẫu thân cảm thấy nàng là người tốt, vậy thì chính là nàng ấy, nhi tử sẽ không lên tiếng dị nghị.”
*nâng khay ngang mày (举案齐眉: cử án tề mi): vợ chồng hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau
Chén trà rơi xuống đất, nhưng chỉ vang lên tiếng lách cách, sau đó là tiếng khóc của Thái thị vang lên từng hồi thê lương.
Bà ngồi thấp xuống, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt cương nghị của Hi Khôi, nước mắt lưng tròng. Thái thị ôm chặt đầu Hi Khôi, không nói nên lời.
Lúc này, Hi Đạo Mậu đang đứng ngoài đại sảnh, nghe rõ tiếng khóc não nề của Thái thị và tiếng nấc kìm nén của Hi Khôi trong phòng. Hắn cắn chặt môi, sợ phát ra tiếng.
Nước mắt nàng rơi xuống tay áo, điểm lên ấn ký hoa đào.
Nàng nghe thấy trong phòng, tiếng Hi Khôi mơ hồ truyền đến: “Mẫu thân, nếu hôn sự của con đã định vậy cứ thế đi, dù sao con cũng là nam tử trưởng thành. Nhưng muội muội là nữ tử, con hy vọng hôn sự của muội ấy có thể làm theo tâm nguyện của nàng.”
Thái thị khóc càng thê lương, bà vội vàng lau đi nước mắt trên mặt mình, sau đó lại lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt Hi Khôi.
“Mẫu thân hiểu rồi, ta chỉ có Dung Nương là hài nữ, chắc chắn sẽ không để con bé bước lên vết xe cũ của ta.
Hi Đạo Mậu chầm chậm trượt mình ngồi ngoài cửa, dùng sức nhéo tay mình, sợ bản thân phát ra tiếng, nhưng nước mắt đã sớm lăn dài trên má.
Đây chính là, thế gia mà vô số thường dân nằm mơ cũng muốn trở thành sao?
Nhưng hiện tại, nàng mới là người khao khát cuộc sống bình thường ấy.
Nghe thấy âm thanh trong phòng nhỏ lại, Hi Đạo Mậu vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng quay về viện tử của mình.
Lúc này trên đường không có ai, nàng cứ thế một đường trở về phòng, Hi Đạo Mậu mới gọi Nam Gia đến: “Nhanh xuống bếp dưới, mang hai quả trứng gà đến đây cho ta.”
“Tiểu thư?”
Nam Gia vừa vào phòng liền nhìn thấy hai mắt sưng đỏ vì khóc của Hi Đạo Mậu.
“Chuyện gì đã xảy ra sao?”
“Ngươi đi đi, lúc trở về lấy cho ta thêm một thau nước sạch.”
Nam Gia vội vàng tuân lệnh. Lúc ra cửa, nàng tiện tay khép cửa phòng lại.
Hi Đạo Mậu ngồi trước gương, nhìn đôi mắt sưng đỏ của mình, đáy mắt tịch mịch.
Không ngờ, nàng chưa đợi được trứng gà của Nam Gia, đã nhận được thiệp mời từ Tạ gia.
“Uẩn tiểu thư gửi đến một thiệp mời, mời người cùng nàng đến thôn trang Tạ gia vừa mua gần đây ở lại ít ngày.”
Hi Đạo Mậu quay lại hỏi Yên Yên:
“Nàng còn mời những ai?”
“Chắc chắn sẽ có Chiêu tiểu thư, ngoài ra còn có Khanh tiểu thư của Hoàn gia, Khương tiểu thư của Vương gia, Đại tiểu thư và Thư tiểu thư của Ôn gia, Vân tiểu thư của Ân gia và Thục tiểu thư của Tuân gia.”
Thái Nguyên Ôn gia, Dĩnh Xuyên Tuân gia , Trần Quân Ân gia và tứ đại thế gia Vương, Tạ, Hoàn, Dữu… Yến tiệc này gần như có sự hiện diện của tất cả thế gia ở Hội Kê Thành. Không những thế, thiệp mời còn do đích thân Tạ Đạo Uẩn gửi đến.
Hi Đạo Mậu nhìn thiệp mời mạ vàng trước mặt, ngón tay vô thức gõ lên bàn ba cái.