Bạch Đầu Muốn Gặp Giang Nam

PHẦN ĐỆM + CHƯƠNG 1: ĐỘC TẢ XƯƠNG BỒ DIỆP TRÚC BÔI


9 tháng

trướctiếp

Ta cùng chàng thiếu niên của đời mình gặp nhau vào năm 5 tuổi.

Năm đó, ta trèo lên cây hái hoa đào, nhưng lúc trèo lên đến nơi lại vô cùng sợ hãi. Vừa quay đầu ta đã nhìn thấy chàng, một thân đạo bào trắng như những đám mây trên đỉnh núi, phóng khoáng ưu nhã đứng dưới tán cây. Chàng ôm ta xuống dưới, trước khi từ biệt, chàng đưa cho ta một nhành hoa đào.

Ta biết, chàng là con trai út của cô mẫu*, Vương Hiến Chi. Quanh năm suốt tháng, chàng đều ở bên ngoài đi du ngoạn học hỏi, chẳng mấy khi về thăm nhà. Bởi vậy trong ký ức của mười lăm năm trước, ta chỉ gặp chàng vỏn vẹn ba lần. Một lần là vào lễ hội đèn lồng ngày Tết Nguyên Tiêu. Chàng giành được chiếc đèn lồng đẹp nhất rồi đứng trước mặt tất cả mọi người, tặng chiếc đèn lồng ấy cho ta.

*Cô mẫu ở đây chỉ chị hoặc em gái của cha ruột, là cô của nữ chính

“Dung Nương, con búp bê trên chiếc đèn lồng này thật giống người.”

Lúc chàng nói câu này, cũng đã mười một tuổi rồi. Vóc dáng cũng dần dần nảy nở, lam nhan kiêu ngạo sáng ngời. Lúc chàng nhìn về phía ta, trong mắt chứa đầy những vì sao lấp lánh. 

Còn có một lần, vào mùa xuân năm mười bốn tuổi. Năm đó, hoa đào nở rất muộn, nhưng có một ngày, ta đứng ở ngoại viện nhìn thấy một cây anh đào tuyệt đẹp. Chàng đang ôm cây hoa đào đứng trước Thuỳ Hoa Môn, gió xuân nhẹ lướt qua, cánh hoa tựa những hạt mưa rơi tán loạn, có vài cánh còn lướt qua đôi má ta. Nhưng lần đó, chàng đến để nói lời cáo biệt với ta. Đệ tử thế gia nhập triều làm quan. Chàng rời nhà phụng chỉ triều Thanh phải đi Kiến Khang làm tuần phủ.

“Khi nào nàng đến tuổi cập kê, ta nhất định sẽ quay trở về." 

Chàng đặt nhành hoa đào vào lòng ta, lúc rời đi, chàng lưu luyến quay đầu nhìn về phía ta. Hai năm cứ thế trôi qua, ta cẩn thận đếm từng cánh hoa rơi xuống, cuối cùng cũng đợi ngày ta đến tuổi cập kê. 

Ta biết, chàng nhất định sẽ trở về. Chàng ấy vừa quay về, Vương gia bên kia ngay lập tức viết thư cầu thân gửi cho thúc phụ ta. Cô phụ vì thúc đẩy hôn sự của ta và chàng, thậm chí cả tập thơ Lan Tình Tự Tập cất giấu kĩ từ lâu cũng tặng phụ thân ta. 

Chính vào năm cập kê đó, ta đã gả cho chàng, đệ nhất thế gia tử ở Hội Kê khi ấy, Vương Hiến Chi.

Chú thích:

1. Dao Quang: Ý chỉ Bắc Đẩu thất tinh, có hình cái đầu (gầu múc nước) nằm ở phía Nam, nhân gian đang vào hạ. Tác giả muốn nói đến thời điểm hiện tại của mạch truyện.

2. Thái Bạch tiến vào Đông Kinh: “Thái Bạch hung tinh, Đông Tỉnh Tần phân, sẽ có bạo binh nổi dậy ở kinh đô.” Năm đó, bạo quân Phù Sinh bị Phù Kiên giết chết. Ý chỉ châm ngôn của người đời về cuộc chiến năm đó.

3. Hạ Tinh: Ứng Thiệu, 1 học giả Đông Hán đã phân ra “tam cấp lục tinh”, hạ cấp thượng tinh là quan, hạ tinh là bách tính dân chúng. Có câu nói: “ Tam cấp yên ổn, thiên hạ thái bình, tam cấp bất ổn, dân chúng bất an." Đang nói về các cấp quan lại trong triều đó, những vị quan của tiền triều sau khi đổi chủ thì bị phân chia lại giai cấp. Tam tỉnh lục bộ là một quan chế từng được các triều đại phong kiến Trung Quốc sử dụng. Tam cấp lục tinh có nghĩa là 3 bộ 6 cấp: 3 bộ gồm thượng cấp là triều đình quan lại, trung cấp là thế gia, hạ cấp là dân chúng bách tính và 6 cấp là Lại bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Công bộ; Mỗi bộ đều chia làm 4 ty, tổng cộng 24 ty.

Bảng nhân vật trong “Bạc đầu nhớ Giang Nam”:

-Lang Da Vương Thị:

+Lão gia: Vương Hi Chi (thê: Hi Tuyền)

+Trưởng tử: Vương Huyền Chi, tự Bá Viễn (chết yểu)

+Nhị tử: Vương Ngưng Chi, tự Thúc Bình (thê: Tạ Đạo Uẩn)

+Tam tử: Vương Hoán Chi

+Tứ tử: Vương Tố Chi, tự Ấu Cung

+Ngũ tử: Vương Huy Chi, tự Tử Du

+Lục tử: Vương Thao Chi, tự Tử Trọng

+Thất tử: Vương Hiến Chi, tự Tử Kính ( thê: Hi Đạo Mậu)

+Nữ: Vương Mạnh Khương (út nữ)

-Trần Lưu Tạ Thị:

+Đại lão gia: Tạ An

+Nhị lão gia: Tạ Dịch (An Tây tướng quân)

+Trưởng nữ: Tạ Đạo Mậu

+Thất tử: Tạ Huyền

+Tam nữ: Tạ Đạo Xán

-Dĩnh Xuyên Dữu Thị:

+Lão tổ tông: Dữu Lượng (Chinh Tây tướng quân)

+Thái cô nãi nãi: Dữu Văn Quân (Hoàng Hậu Minh Mục)

+Đại lão gia: Dữu Hi

+Trưởng tử: Dữu Giai

+Ấu nữ: Dữu Chiêu

-Tiểu Quốc Long Kháng Hoàn Thị:

+Chi trưởng Đại lão gia: Hoàn Ôn (thê: Nam Khang Trưởng Công Chúa)

+Trưởng tử: Hoàn Hi

+Thứ tử: Hoàn Tế (Nguyên phối: Tư Mã Đạo Phúc)

+Tam tử: Hoàn Huyền ( con vợ lẽ, con riêng với công chúa vong quốc)

+Nhị lão gia: Hoàn Xung

+Tam Lão gia: Hoàn Bí

-Cao Bình Kim Hương Hi Thị:

+Lão tổ tông: Hi Giám

+Đại lão gia chi trưởng: Hi Âm

+Lão gia chi thứ hai: Hi Đàm

+Trưởng tử chi thứ hai: Hi Khôi

+Trưởng nữ chi thứ hai: Hi Đạo Mậu

+Đại cô nãi nãi: Hi Toàn

-Hoàng thất Tư Mã thị: 

+Giản Văn Đế: Tư Mã Dục

+Giản Văn Thuận Hoàng Hậu: Vương Giản Cơ

+Con trai trưởng: Tư Thế Tử (Tư Mã Đạo Sinh)

+Trưởng nữ: Vũ Xương công chúa

+Thứ nữ: Bà Dương công chúa

+Tam nữ: Dư Diêu công chúa (Tư Mã Đạo Phúc)

CHƯƠNG 1: Độc tả xương bồ diệp trúc bôi*

*Độc tả xương bồ diệp trúc bôi: Là vế đầu của câu thơ 独写菖蒲竹叶杯,莲城芳草踏初回, thuộc bài Ngọ nhật Xử Châu cấm cạnh độ của Thang Hiển Tổ.

Dịch nghĩa: Một mình viết chén trúc diệp xương bồ, đạp lên cỏ thơm Liên Thành quay về chốn cũ.

 “Tiểu thư, người đã dậy chưa?”

Thanh âm dò hỏi vang lên trước mặt đã đánh thức đôi mi đang "đánh trận" của Yên Yên. Nàng nhìn ánh nắng ngoài sân đã rơi lên cây đào. Chú chim vàng anh trên cành khẽ gật gù hai cái theo chiếc lá. Mà nha hoàn thiếp thân của tiểu thư, Nam Gia, đang bưng bát nước lệ chi* còn toả hơi nóng, sắc mặt nghiêm nghị nhìn nàng.

*nước lệ chi (荔枝膏水: lệ chi cao thủy): là loại nước uống làm từ các loại dược liệu như ô mai, sa nhân, quế, gừng tươi, đinh hương,... khi kết hợp lại tạo ra vị giống lệ chi (vải), có tác dụng giải nhiệt, cấp nước.

Yên Yên lập tức lắc đầu hai cái rồi ngồi dậy: “ Chưa đâu, Nam Gia tỷ.”

“Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, nếu lúc này tiểu thư còn không dậy, thì lát nữa Chiêu tiểu thư nhà Dữu gia sẽ đợi không nổi mà tới thúc giục mất!" Nam Gia vừa nói, vừa đem bát nước mình đang cầm trong tay đưa cho Yên Yên, còn mình nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

Bước chân của nàng rất nhẹ, đi tới trước giường Hi Đạo Mậu mà không phát ra một chút âm thanh nào. 

Nhưng ngay giây tiếp theo, Nam Gia liền dứt khoát vén màn trướng lên. Ánh mặt trời lập tức chiếu thẳng vào mặt Hi Đạo Mậu.

Người trên giường bất mãn hừ một tiếng, ngay sau đó trở mình hướng về phía không có nắng và quay mặt tiếp tục ngủ.

Nam Gia khẽ đẩy Hi Đạo Mậu hai cái: “Tiểu thư! Người nên dậy rồi!" 

Hi Đạo Mậu ôm chăn gấm dệt từ lụa Hàng Châu, không chịu buông tay: "Chờ một chút nữa, ngủ một chút nữa thôi!" 

Nam Gia kiên nhẫn cướp lấy chăn gấm trong tay Hi Đạo Mậu: "Chiêu tiểu thư của Dữu gia đã ở trong viện uống xong hai chén trà rồi, tiểu thư còn không dậy nữa, đoán chừng Chiêu cô nương sẽ vào thúc giục đó." 

Nghe lời này, Hi Đạo Mậu như một con cá chép giãy nảy từ trên giường ngồi dậy: "Chiêu Chiêu tới rồi?" 

Nam Gia vừa nói vừa vén nốt một bên màn trướng còn lại lên. Ánh mặt trời không chút thương xót chiếu lên mí mắt Hi Đạo Mậu khiến nàng nhất thời không mở mắt ra được: "Còn không phải sao." 

"Đoán chừng một hồi nữa, Chiêu tiểu thư cũng đã dạy bảo xong con chim vàng anh kia cách mắng chửi người mất!" 

Hi Đạo Mậu dụi mắt, nhanh chóng ngồi ở mép giường. Nam Gia thấy đã đạt được mục đích của mình, phất tay một cái, một nhóm tiểu nha đầu đang đứng chờ ngoài cửa nãy giờ lập tức bưng đồ rửa mặt nối đuôi nhau đi vào. 

Đợi Hi Đạo Mậu chải tóc xong xuôi ngồi ở trước bàn hoa mai, nàng mới biết được rằng mình bị Nam Gia lừa rồi. Hi Đạo Mậu cam chịu số phận chỉnh lại mấy cọng tóc lòa xòa trước trán, đôi mắt hạnh híp lại, trên khuôn mặt trái xoan không có một chút tỳ vết nào. Hôm nay nàng mặc một chiếc đối khâm tay ngắn* thêu hoa hạnh nhân màu vàng cúc kim tiền, bên dưới là váy dài chấm đất hoạ tiết hoa sen đi cùng một đôi giày thêu bằng gấm màu trắng. Tóc nàng được búi theo kiểu lăng vân kế*, chính giữa cài một chiếc kim quan* gắn thạch anh hồng và trâm thanh loan uốn bằng vàng, còn hai bên tóc cài kim thoa ngô đồng* đối xứng nhau. Trên tai đeo một đôi bông tai điêu khắc đoá phù dung, còn cổ đeo chuỗi ngọc thanh thoát có kích thước tương đồng. Mẫu thân luôn nói, nữ hài tử thì phải ăn mặc như vậy, rõ ràng đang ở trong thời điểm xinh đẹp nhất, lại vẫn cứ mặc những thứ mộc mạc thuần khiết như thế thật uổng phí, nên mặc những bộ y phục xinh đẹp màu sắc rực rỡ đa dạng như vậy, mới làm tôn lên khí sắc xinh đẹp của nữ nhi.

*hình minh họa đối khâm tay ngắn cùng váy dài:

*hình minh họa tóc búi kiểu lăng vân kế, có cài kim quan, kim thoa

*Cây ngô đồng 

 

Nam Gia lĩnh hội được sâu sắc những điều phu nhân nói. Nhìn dung nhan không cần son phấn mà vẫn đẹp đến mỹ lệ động lòng người của tiểu thư nhà mình, nàng cảm thấy vô cùng tự hào, không khỏi gật đầu một cái rồi vẫy tay kêu Yên Yên cùng Trăn Trăn bưng thức ăn vào.

"Hôm nay có canh anh đào mà tiểu thư thích, rau dền xào chay, một đĩa bánh táo gai trộn lê vụn và bánh rán trong tết Đoan Ngọ. Nô tỳ nghĩ rằng Tạ gia thiết yến vào buổi trưa sẽ không tránh khỏi việc phải phân góc ngồi, nên không có chuẩn bị cho tiểu thư."

Nam Gia nhìn Trăn Trăn đang đứng trước bình mai trên cửa sổ cắm hoa. Thạch lựu, hướng dương, xương bồ, ngải cứu, dành dành* được cắm ngay ngắn vào bình, rồi đặt về lại bệ cửa sổ.

*Tập tục Tết Đoan Ngọ: cắm năm loại hoa: thạch lựu, hướng dương, xương bồ, ngải cứu, dành dành, gọi là Ngũ Thụy (năm điều may mắn)

Hi Đạo Mậu vừa mới tỉnh dậy, còn hơi buồn ngủ, lúc này nàng thấy Trăn Trăn cắm hoa, không khỏi có chút thất thần.

"Tiểu thư?" Nam Gia nhìn Hi Đạo Mậu lại đang ngẩn người, không nhịn được kêu lên:" Hàng năm đều phải cắm Ngũ Thụy để cầu phúc, vì sao tiểu thư lại giống như chưa từng thấy qua vậy."

Hi Đạo Mậu lúc này mới thu hồi suy nghĩ, thuận miệng trả lời một câu: "Ôi, một năm này trôi qua thật nhanh quá, lại đến Đoan Ngọ rồi."

"Còn không phải sao, lang quân sớm đã gửi đến một chiếc đoàn phiến* vẽ hình Ngũ Độc*, sợ tiểu thư nhìn thấy những độc vật kia sẽ sợ hãi nên lang quân đã vẽ con cóc kia gần giống con ếch." 

*Đoàn phiến hay cung phiến: quạt tròn, ngày xưa thường dùng để che gió thổi vào mặt.

*Ngũ độc chỉ năm con vật gồm: rắn, bọ cạp, rết, cóc, tắc kè. Theo phong tục Trung Quốc, vào Tết Đoan Ngọ người ta sẽ dán trước cửa Ngũ Độc để xua đuổi tà ma bệnh tật, đồng thời cầu bình an.

Nam Gia cười rồi mang chiếc đoàn phiến Hi Khôi đưa đến hôm qua cho Hi Đạo Mậu. Lúc đó, nàng đang uống canh anh đào, nhìn bức tranh Ngũ Độc của Hi Khôi vẽ cảm thấy rất khôi hài liền bật ra tiếng cười giòn vang: "Vị hoạ sĩ ca ca này, tay nghề ngày càng tiến bộ nha!"

Không chờ Nam Gia tiếp lời, ngoài cửa liền truyền tới một tiếng trả lời: "Bây giờ mới là sáng sớm, muội lại tính bày trò ồn ào gì hả?"

Hi Đạo Mậu không cần nhìn cũng biết là Hi Khôi tới, lập tức thu liễm thần sắc, nhìn hắn nói: "Ca ca thức dậy sớm như vậy."(Ứng dụng T Y T)

"Ta ở ngoài cửa luyện kiếm một hồi lâu, con trùng nhỏ lười biếng như ngươi mới rời giường." ngược lại Hi Khôi cũng không khách khí, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hi Đạo Mậu.

"Một lát nữa sẽ xuất phát đi Tạ gia, mẫu thân bên kia đã sớm thu xếp xong, phái ta tới kêu ngươi, ai ngờ đến giờ ngươi mới bắt đầu ăn đồ ăn sáng." Hi Khôi nhìn Hi Đạo Mậu thong thả mà uống canh anh đào, bản thân cũng tự nhiên lấy một chén.

"Huynh chưa ăn?" Hi Đạo Mậu nhìn hắn với vẻ mặt 'sao huynh lại ăn đồ ăn của muội'.

"Mới vừa luyện kiếm, luyện đến nỗi đói rồi." Hi Khôi nói khoác mà không biết ngượng lại cầm một khối bánh lên ăn.

Hi Đạo Mậu không có biện pháp với hắn, huynh muội hai người ngồi đối diện cùng nhau ăn.

Dù sao có ca ca ở trước mặt gánh vác, mẫu thân làm sao cũng nói không tới trên đầu mình. Hi Đạo Mậu suy nghĩ những thứ này, ánh mắt cười cong hơn chút.

Hi Khôi bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, sờ cái bụng vừa mới ăn no của mình, bây giờ lại ăn một bữa nữa, quả thực có chút ăn không nổi.

Phụng bồi Hi Đạo Mậu chậm rãi ăn xong bữa sáng, Hi Khôi cùng nàng đi tới tiền viện. Phụ thân hôm nay ở quan trường xã giao, mà Tạ gia trước mấy ngày đã đưa thiệp mời Tết Đoan Ngọ, còn Hi gia cũng đã an bài xong cho Tết Đoan Ngọ.

Mẫu thân Thái thị vốn là đích nữ của Trần Lưu Thái Gia. Tuy nói dòng họ Trần Lưu Thái Thị là thế gia mới nổi của Đông Tấn, nhưng có thể cùng Tạ gia tạo ra con đường phát tài ở Trần Lưu không chỉ dựa vào chính trị vận hành, mà còn có tài lực không thể khinh thường của Thái thị. Khí chất giàu có và mạnh mẽ này được di truyền đến trên người mẫu thân, thậm chí là còn xuất sắc hơn.

Hi Đạo Mậu nhìn xa xăm, chỉ thấy Thái thị toàn thân ăn vận phục trang màu sắc lấp lánh rực rỡ. Trên đầu là kim quan hoa sen tường vân, phối với bốn kim thoa mẫu đơn, trên tai là viên phỉ thuý to bằng hạt đậu tương, mỗi một hạt châu đều sáng rõ trong suốt không thấy được tạp chất. Lại nhìn chiếc nhẫn đính hồng ngọc trên tay, Hi Đạo Mậu nhớ ra trước đây không lâu mẫu thân mới vừa làm cho mình một bộ trang sức cài tóc bằng hồng ngọc giống như vậy.

Nhưng mà nàng năm nay chỉ mới mười bốn tuổi, đeo đi ra ngoài trông thật già nua!

Thái thị lúc ấy nhìn khuôn mặt chưa từng trải sự đời của nàng, không nhịn được mà trợn tròn mắt nhìn nàng: "Những món trang sức này đặt ở chỗ con lại không chiếm nhiều diện tích, chờ đến lúc con muốn đeo mà không có, lúc ấy đi đánh có thể là không kịp."

Một ngày nào đó của sau này, Hi Đạo Mậu rốt cuộc cảm nhận được quyết định mẫu thân đại nhân chính xác bao nhiêu.

Hôm nay Thái thị nhìn Hi Khôi dẫn theo Hi Đạo Mậu không nhanh không chậm đi về phía mình, không cần suy nghĩ cũng biết là Hi Khôi không chịu thúc giục muội muội, cứng rắn phụng bồi nàng cho tới bây giờ. 

Chẳng qua là Tết Đoan Ngọ mắng hài tử ngụ ý không tốt, Thái thị suy nghĩ một chút, vẫn là nuốt những lời trên đầu môi xuống.

"Đi thôi!" Hi Đạo Mậu cũng nhận thức được mình tới chậm, liền biết thân biết phận chân chó đỡ tay Thái thị lên xe ngựa. Còn Hi Khôi một thân khôi bào tuấn dật tiêu sái cưỡi ngựa đi ở phía trước. 

Trên xe Thái thị nhắm mắt dưỡng thần, nhưng lỗ tai rõ ràng nghe được âm thanh ma sát sột soạt của Hi Đạo Mậu. 

"Mùa đông năm nay Xán Nhi sẽ đến tuổi cập kê nhỉ?" Thái thị nghe âm thanh náo nhiệt của đường phố ngoài cửa sổ, mắt không có mở ra, bỗng nhiên nói.

Xán Nhi trong miệng Thái thị, chính là khuê mật của Hi Đạo Mậu. Tam nữ nhi của Tạ gia An Tây tướng quân Tạ Dịch, Tạ Đạo Xán.

Nàng và Tạ Đạo Xán, Dữu Chiêu cùng nhau lớn lên, mẫu thân cho tới bây giờ không quản chuyện kết giao bằng hữu của mình, sao hôm nay đột nhiên lại hỏi tới sinh thần cập kê của Tạ Đạo Xán?

Hi Đạo Mậu đáp một tiếng: "Vâng, mười lăm tháng chạp, chính là cập kê rồi."

Thái thị nhẹ gật gật đầu, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy được. Hi Đạo Mậu vòng vo đảo nhãn cầu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, gọi Thái thị một tiếng: "Mẫu thân?"

Thái thị không có mở mắt, nhưng vẫn biết nét mặt nàng bây giờ có bao nhiêu giật mình.

"Làm sao?" Bà giả bộ không biết, hỏi ngược lại.

"Người không phải là muốn để cho Xán Nhi cùng đại ca...?" Hi Đạo Mậu lời còn chưa dứt, nhưng hai người đều rõ ràng.

Thái thị lúc này mới mở mắt ra, nắm lấy tay Hi Đạo Mậu rồi đánh nhẹ vào mu bàn tay nàng.

"Tiểu cô nương gia, mới bao lớn mà đã nghĩ tới những chuyện này."

Hi Đạo Mậu mặt đầy uất ức: "Mẫu thân, đây không phải là người nói trước sao?"

"Mẫu thân là người lớn, con mới bao lớn?" Thái thị trong mắt mang nụ cười, nhưng vẻ mặt cáu giận vẫn là rất giống như thật.

Hi Đạo Mậu lập tức đổi thành nụ cười giống hầu tử, sấn tới bên cạnh Thái thị nói: "Mẫu thân, người nếu đã lén lộ cho con tin tức này, liền nói thêm một chút nữa đi!"

"Nói cái gì mà nói, con tiểu hầu tử ranh ma này, nói cho con thì đến ngày mai cả Hội Kê không phải đều sẽ biết hết sao?"

"Con nào có tuỳ miệng như vậy!" Hi Đạo Mậu phản bác.

Thái thị ấn trán nàng: "Con thì có thể không tuỳ miệng như vậy, nhưng tỷ muội tốt của con, Chiêu tiểu thư Dữu gia, quý nữ nổi danh trong giới quý tộc là không biết che giấu, chuyện lớn như vậy để nàng biết, có thể không đi nói khắp nơi?"

"Mẫu thân, Chiêu Chiêu đâu có nghiêm trọng như người nói." Hi Đạo Mậu không nhịn được vì nàng biện bạch một câu.

"Ta sở dĩ nói cho con, là muốn con đơn độc thăm dò một chút suy nghĩ của Xán Nhi, đứa nhỏ Xán Nhi này cũng là mẫu thân nhìn nó lớn lên, đoan chính nhã nhặn, quan trọng nhất là có thể quản ca ca con. Nếu nàng có ý, như vậy cửa hôn sự này cũng không đến nỗi đường đột." Thái thị nhìn đôi mắt xoay chuyển của tiểu nữ nhi bên cạnh, trong lòng biết mục đích đã đạt được.

"Cứ giao cho con!" Hi Đạo Mậu sảng khoái đáp ứng.

Thái thị vén mớ tóc loà xoà trước trán nàng, đem cây trâm chuẩn bị rơi ra ngoài cài lại giúp nàng.

"Con cũng sắp cập kê rồi, cả ngày chỉ biết nhảy nhót, không có ý tứ một chút nào." Thái thị trong miệng quở trách, nhưng trên mặt lại không có một chút tức giận, ngược lại ánh mắt cong cong dịu dàng nhìn nữ nhi mình, cảm thấy nàng làm gì cũng tốt.

"Mẫu thân, còn sớm mà!"

"Còn có hai năm, sớm cái gì mà sớm." Thái thị giọng tăng nhanh chút: "Con đến lúc đó nếu vẫn nhảy nhót lung tung như vậy, quý tộc có lang quân nhà nào nguyện ý cưới con!"

"Mẫu thân~" Hi Đạo Mậu lắc lắc cánh tay Thái thị: "Nữ nhi của người trời sinh đã xinh đẹp như vậy, duyên dáng yêu kiều, người lại buồn lo không gả ra ngoài được!”

Thái thị bị cái ngôn luận này của nàng cười không thể thẳng lưng: 

"Con tự luyến như vậy rốt cuộc là giống ai?"

"Hehe~" Hi Đạo Mậu cười hai tiếng, xe ngựa vững vàng dừng ở trước cửa Tạ gia.

"Mẫu thân, tiểu muội, đến rồi." Âm thanh của Hi Khôi từ ngoài xe truyền tới, Hi Đạo Mậu đi ra ngoài vén rèm lên trước rồi đỡ Thái thị xuống xe ngựa.

Biển hiệu dát vàng cùng người hầu đứng canh nghiêm túc ngoài cửa, mắt nhìn vào trong sân không khỏi nhìn ra đại khí chất của Đông Tấn Tạ gia. Vang danh kinh đô từ Tể tướng Tạ An, cho tới bây giờ An Tây tướng quân Tạ Dịch, Tạ gia đang dần dần lan truyền đến từng ngóc ngách trong triều đại này.

Mặc dù Hi Đạo Mậu đã tới rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đứng ở Tạ gia, vẫn sẽ từ trong thâm tâm khen ngợi cái môn đình này mang cho người ta cái cảm giác một đời kiêu ngạo.

Một đường xuyên qua hành lang, tường vi cùng mộc hương hoa tùy ý đua sắc trên một đoạn hành lang dài. Bóng cây liễu ở đình đài chiếu xuống mặt hồ, chấn song được lau chùi sáng bóng, liếc qua có thể thấy được cây ngải cùng cây xương bồ treo ngay ngắn ở cạnh cửa.

Mới vừa tới hậu viện, Hi Đạo Mậu liền nghe được một tiếng kêu nghe như rất kích động ở phía trước: "Dung Nương!"

Thái thị lúc này đã di chuyển ngồi bàn trà cùng các vị phu nhân, còn Hi Đạo Mậu mới vừa duỗi ngực ra, liền tiếp nhận một thân ảnh đỏ rực.

"Chiêu Chiêu, ngươi lại mập lên rồi!" Đây là câu nói đầu tiên trên cương vị là một tỷ muội tốt của nàng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp