Bên này của bức bình phong đang hừng hực khí thế được ngăn cách bởi một con kênh trong vắt cùng với tiếng đàn trước sân. Khúc nhạc “Lưu Thuỷ”* lưu loát vang lên mang ba phần thanh tao, bảy phần vương vấn. 

*Cao sơn Lưu thủy – một trong 10 danh khúc cổ đại của đất nước Trung Hoa, gồm hai ca khúc là Cao sơn (núi cao) và Lưu thủy (nước sâu). Đây chính là khúc nhạc được viết ra để ca ngợi tình bạn giữa Bá Nha và Tử Kỳ. Cũng chính từ điển tích này, câu thành ngữ "Cao sơn lưu thủy, tri kỷ khó tìm" được ra đời. 

"Dao cầm đập nát đau lòng phượng,Đàn vắng Tử Kỳ, đàn với ai?Gió xuân khắp mặt bao bè bạn,Muốn kiếm tri âm, ôi khó thay!"

“Ai đánh đàn vậy?” Hi Đạo Mậu yên lặng lắng nghe, không kiềm lòng được hỏi. Tạ Đạo Xán và Dữu Chiêu cùng lắc đầu. 

Hi Đạo Mậu lại liếc nhìn Tạ Đạo Uẩn, nàng ấy đang ngồi ở bàn chủ quản, nếu có người tìm nàng ấy trò chuyện, nàng ấy sẽ đáp lại từng câu, nhưng phần lớn thời gian nàng ấy chỉ lặng lẽ ngồi đó, nhìn căn phòng đầy y phục, dường như mọi thứ đều như hư vô.

Lúc này Dữu Chiêu mới hiểu được tâm tư của Hi Đạo Mậu, nàng ấy lặng lẽ lay vòng tay của Hi Đạo Mậu, lại nháy mắt với Tạ Đạo Xán. Tạ Đạo Xán trong giây lát liền hiểu ý, đứng dậy đi đến hướng Tạ Đạo Uẩn nói:

"Tỷ tỷ, ta đi cùng Dữu Chiêu và Dung Nương đi dạo trong hoa viên."

"Đi đi." Tạ Đạo Uẩn gật đầu.

Tạ Đạo Xán vui vẻ gật đầu rồi dắt hai người bọn họ lui ra ngoài. Hoàn Khanh ở đối diện trợn to hai mắt nhìn, ngay cả Hi Đạo Mậu cũng không hiểu lần này nàng ta tức giận vì cái gì. Nhưng Dữu Chiêu không thèm nhìn Hoàn Khanh một cái, nàng ấy ra khỏi yến tiệc trước.

Ngồi bên hồ sen, Tạ Đạo Xán cho cá chép ăn từng chút một, Dữu Chiêu sốt ruột, nàng ấy trực tiếp vốc một nắm rải xuống mặt hồ.

“Xán tỷ, Uẩn tỷ hôm nay làm sao vậy?” 

Hóa ra Dữu Chiêu cũng nhìn ra Tạ Đạo Uẩn có gì đó không đúng. Hi Đạo Mậu cũng ngồi ngay ngắn bên cạnh, nàng đang chờ đợi những lời tiếp theo của Tạ Đạo Xán.

"Đại tỷ đính hôn rồi." Nàng ấy nhìn hai người họ, cười gượng nói.

“Với ai?” Hai người ngạc nhiên đồng thanh hỏi.

Tạ Đạo Xán liếc nhìn Hi Đạo Mậu rồi nói:

"Biểu ca của muội, Vương gia Nhị lang, Vương Ngưng Chi."

"Hả?” Hai người họ lại đồng thanh lần nữa.

Sau khi "Hả” xong, Hi Đạo Mậu hơi xấu hổ, vội vàng giải thích:

"Không phải ta cố ý, hai người đều biết mà. Chỉ là.. nhị biểu ca của ta mê muội Mễ Vũ Đạo, bình thường ngay cả những người trong nhà cũng rất ít khi gặp được huynh ấy. Uẩn tỷ có tài năng và ngoại hình như vậy...." 

Hi Đạo Mậu không nói phần còn lại của câu nói, nhưng ba người họ chắc chắn đã hiểu điều đó.

"Thật ra, cha ta có hứng thú với Vương Gia Thất Lang Vương Hiến Chi, nhưng bởi vì chênh lệch tuổi tác quá lớn, nên ông ấy đã quyết định chọn Vương Ngưng Chi." 

Tạ Đạo Xán tiếc nuối kể. Hôn nhân đúng là không thể khiến người ta hạnh phúc. Nhưng nhắc đến Vương Hiến Chi, ấn tượng của Hi Đạo Mậu đối với vị biểu ca này tựa hồ vẫn là khi nàng năm tuổi.

Khi đó, mẫu thân nàng đưa nàng đến Vương thị chơi, trong lúc dùng bữa tối, nàng lẻn ra sân trong lúc mọi người không để ý. Trong sân Vương thị có một cây đào đang nở rộ. Thừa dịp không có ai, Hi Đạo Mậu xắn tay áo trèo lên, nhưng khi nàng đã trèo được nửa đường đến một cành cây, nàng bỗng nhát gan rụt chân không dám trèo tiếp. Đang lúc nàng tiến thoái lưỡng nan, dưới gốc cây lại có một tiếng gọi, đối với Hi Đạo Mậu lúc đó mà nói, âm thanh ấy giống như là âm thanh của đất trời.

"Tiểu muội muội, trên đó nguy hiểm, mau xuống đây đi!"

Hi Đạo Mậu nắm thật chặt thân cây, không dám cúi đầu nhìn, sợ hãi nói:

"Ta, ta không xuống được!"

Bánh bao sữa phía dưới duỗi cánh tay ra nhẹ nhàng khuyên nhủ: 

"Đừng lo, không có gì đâu, muội chậm rãi bò, ta đi theo phía dưới."

Hi Đạo Mậu vẫn nhắm chặt hai mắt, lắc đầu, đột nhiên âm thanh phía dưới biến mất, nàng có luống cuống đến mức vội vàng kêu lên:

"Ngươi đi rồi hả?"

Nhưng giọng nói bỗng gần hơn, như ở bên tai nàng:

"Không, huynh lên đón muội."

Nghe tiếng động, Hi Đạo Mậu chậm rãi mở mắt ra, không biết từ lúc nào, bánh bao sữa phía dưới cũng lặng lẽ bò đến bên cạnh nàng. Lúc này nàng mới chú ý tới sự xuất hiện của bánh bao sữa, một thân áo choàng trắng bóng họa tiết ánh trăng, đầu buộc một dải lụa sa tanh, nam tử mắt không sắc, nhưng lông mày kiếm trần đầy vẻ anh khí.

Lúc này, bánh bao sữa một tay ôm eo Hi Đạo Mậu, một chân giúp nàng dò đường đi xuống. 

“Bước lên đây.” Hắn gật đầu nói.

Hi Đạo Mậu liếc nhanh và bước theo chân của bánh bao sữa. Nàng được bánh bao sữa vừa ôm vừa trèo xuống cây đào từng bước một.

“Đa tạ ca ca.” Đây là câu nói đầu tiên mà Hi Đạo Mậu nói ra.

Vương Hiến Chi dịu dàng vuốt tóc nàng, hỏi:

“Muội là tiểu thư nhà nào, làm sao có thể tự mình trèo cây?"

“Ngươi biết Cao Bình Hi gia không?” Hi Đạo Mậu suy nghĩ một chút rồi hỏi.

Không ngờ, Vương Hiến Chi đột nhiên cười sảng khoái đáp lời nàng:

"Thì ra ngươi chính là biểu tỷ Dung của Hi gia sinh ra trước ta vài tháng!”

Nhũ danh của Hi Đạo Mậu là Dung Nương, vì vậy mọi người từ phụ mẫu đến cô mẫu đều gọi nàng như vậy.

Hi Đạo Mậu ngoan ngoãn gật đầu, hỏi: "Ngươi là Tử Kính?"

Vương Hiến Chi lại vỗ đầu nàng, trêu đùa nói: "Ngươi cũng có thể gọi ta là quan nô."

"Vậy ngươi muốn gọi ta là muội muội à!" Hi Đạo Mậu đột nhiên nhướng mày, tức giận thở ra.

Nhưng nàng không muốn Vương Hiến Chi giở trò, chàng chạy tới gọi nàng: "Dung Nương!"

Hi Đạo Mậu tức giận nhảy dựng lên, nhưng kể từ đó, nàng dường như chưa bao giờ gặp lại người biểu đệ kém nàng vài tháng.

Đã gần mười năm rồi, nàng không biết cái bánh bao sữa đó giờ trông như thế nào?

Ba người ở đây tán gẫu, sân trước cũng không nhàn rỗi, trong đình trúc bên kia, Vương Gia Thất Lang mặc bạch y đang ngồi trên chiếu, uống một hớp “Tây Giang Nguyệt”. Chàng lạnh lùng ngồi ở trên bàn, vô tình mà nhắc nhở người ta:

“Tích thạch như ngọc,

Liệt tùng như thuý

Lang diễm độc tuyệt

Thế vô kì thất.”*

*trích trong bài Bạch thạch lang khúc, bài thơ này vốn dùng để hình dung mĩ nam tử thời xưa:           

 Đá kết như ngọc quý, 

Thân tùng như ngọc xanh.

Vẻ tươi riêng một cõi, 

Thiên hạ chẳng người tranh.

Ngồi bên phải chàng là Vương Huy Chi trong đạo bào màu mây, hắn nhìn rừng trúc phía sau đang được gia nhân chăm sóc.

“Sau ngày trúc tuý*, trồng tre thật là lãng phí!"

*Ngày trúc tuý: 10 tháng 5 là ngày trồng trúc, cây trúc trồng vào ngày này dễ sống hơn.

Tạ Huyền hơi sửng sốt, thấy gia nhân phía sau còn đang bận cúi đầu, vội vàng gọi bọn họ lại đây, nói:

"Các ngươi lui xuống trước đi, những cây trúc mới này bây giờ không cần trồng gấp.” 

Tạ Huyền hôm nay không mặc chiếc áo choàng đen yêu thích của mình mà thay bằng một chiếc áo choàng có màu nắng sau cơn mưa, ngồi đối diện với Vương Hiến Chi.

"Ta còn chưa kịp chúc mừng Thúc Bình (tên tự của Vương Ngưng Chi), ta nghe nói mấy ngày trước ngươi và trưởng nữ của Tạ gia vừa được hứa hôn, năm tới ngươi đã thành thân với tài nữ nổi tiếng nhất của Hội Kê, vậy nên ngày nào đó nhớ chiêu đãi bọn ta một ly!" 

Trong tiếng ồn ào thì ở phía sau, một người thanh niên mặc đạo bào nguyệt trúc đi tới, gió tùng trăng sáng, khi cười lên tựa như nắng xuân lướt qua.

Tạ Huyền ngay lập tức tỏ ra lo lắng, nhưng vì người đến là con trai trưởng của Dữu gia, Dữu Lượng, anh cả của Dữu Chiêu, Tạ Huyền đành nhẫn nhịn lời nói của hắn ta và chỉ chửi thầm dòng họ Dữu gia hết một lượt.

Vương Ngưng Chi mỉm cười rồi uống rượu trong cốc của mình, trong khi các đệ tử của Vương gia cùng nhau uống rượu. Đây là nhóm các lang quân tụ họp với nhau để đàm đạo. Lúc này, không khí buổi yến tiệc của các nữ quyến đang trầm xuống, Thái Thị đã uống quá nhiều rượu, với sự hỗ trợ của Hi Đạo Mậu, bà sai tiểu đồng đến gọi Hi Khôi ở tiền viện.

Hi Khôi đang trò chuyện với Vương Hiến Chi, thì nghe tin mẫu thân và muội muội của mình phải quay về, hắn ta xua tay và bảo tiểu đồng đi trước.

Tiểu đồng thoáng chần chừ rồi lại nói:

"Tiểu thư đã dặn dò tiểu nhân rồi, để tiểu nhân ở lại chăm sóc ngài. Hơn nữa, tiểu thư đã gọi một chiếc xe ngựa đến, đặc biệt đón ngài về."

Vương Hiến Chi ở bên cạnh nghe tiểu đồng trả lời như vậy bèn ngước mắt lên, sau đó lại đưa mắt nhìn bầu rượu, rót cho mình một chén rồi uống cạn: “Vậy ngươi có thể ở chỗ này.” 

Hi Khôi không thể từ chối muội muội của mình, dù sao hắn cũng không có biện pháp nào khác. Để kiềm chế bản thân khỏi uống rượu, muội ấy thực sự đã dùng đủ mọi chiêu trò.(Ứng dụng T Y T)

Vương Hiến Chi lắc đầu sang một bên, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Khi Hi Đạo Mậu trở lại viện của mình, nàng liền gọi nhũ mẫu Trần Tống thị đến. Sau khi đóng cửa chính và cửa sổ, nàng ngồi ở chiếc bàn hoa mai phía sau tấm bình phong, sắp xếp lại các tua của khăn che cung điện.

"Tiểu thư cho gọi lão nô." Trần Tống thị bước vào và chào một cách lịch sự.

"Ta nhớ rằng đệ đệ của nhũ mẫu đang làm việc trong Thái Biện Bộ của phủ lý?"

Trần Tống thị không biết Hi Đạo Mậu định làm gì, nhưng bà ấy vẫn đáp. 

"Vâng, Thuỵ nhi đã làm ở Thái Biện được hai năm rồi.”

"Ngày thường liên lạc với người bên ngoài thì thế nào? Mọi đường cùng ngõ hẻm của Hội Kê đều quen thuộc đúng không?" 

Hi Đạo Mậu tiếp tục hỏi: "Chuyện này ta biết, nếu tiểu thư muốn mua gì, ta sẽ bảo hắn đến trả lời tiểu thư ngay bây giờ." 

Trần Tống thị giơ cánh tay về phía cửa.

"Không phải ta muốn mua cái gì."

Hi Đạo Mậu rốt cục kéo thẳng tua cung thắt lưng rồi nói: "Ta chỉ là muốn hỏi hắn một chuyện."

"Ta sẽ gọi hắn đến ngay bây giờ." 

Trần Tống thị không hỏi Hi Đạo Mậu muốn hỏi gì, mà trực tiếp đồng ý đi gọi Trần Thuỵ. Sự tin tưởng và thiên vị vô điều kiện như vậy khiến khóe mắt của Hi Đạo Mậu hơi đỏ.

“Đa tạ nhũ mẫu.” Hi Đạo Mậu gật đầu với Trần Tống thị.

"Tiểu thư, người đang nói cái gì vậy? Người đang chọc tức lão nô này đấy." 

Dịu dàng khiển trách xong, Trần Tống liền rời đi gọi Trần Thuỵ.

Một lúc sau, một thanh niên mặc áo vải thô, tóc búi cao uy nghiêm đứng trước mặt nàng.

Hi Đạo Mậu nhìn kỹ hơn, Trần Thuỵ và Trần Trống thị trông không giống nhau, nhưng lông mày dễ gần và đôi mắt thì giống hệt nhau. Hắn ở trong phủ đã ba năm, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hi Đạo Mậu. 

Hai tay hắn nắm chặt vào nhau một cách mất tự nhiên, vừa bước vào phòng, ánh mắt hắn như dán xuống đất, căn bản không dám nhìn xung quanh.

Hi Đạo Mậu hài lòng cười cười, nói với hắn. 

"Ngươi tên là gì?"

“Trần Thuỵ.” Thanh niên thanh âm có chút non nớt, còn có thể nghe được có chút run rẩy.

Hi Đạo Mậu cố gắng hết sức để làm cho giọng nói của nàng trở nên dịu dàng, sau đó hỏi: "Ta nghe Tống nhũ mẫu nói rằng ngươi đã làm ở Thái Biện Bộ được hai năm, ngươi cũng rất siêng năng và nghiêm túc trong công việc."

Trần Tống thị đang đứng bên cạnh, nở một nụ cười biết ơn.

"Không dám, đây là nhiệm vụ của ta, sư phụ đối với ta rất tốt, ngày thường cũng nguyện ý dạy ta."

Trần Thuỵ trả lời rất đơn giản, nhưng từ ngữ điệu của hắn có thể nghe ra được rằng hắn ta không nói dối.

"Tốt lắm, vậy ngươi biết rất rõ đường xá của Hội Kê nhỉ?" 

Hi Đạo Mậu, nữ nhân của một gia đình quyền quý không được phép ra khỏi cửa, những người sống như vậy hơn mười năm không biết rõ những điều này.

"Ngày thường cùng sư phụ đi nhiều nơi, đại khái cũng biết."

"Rất tốt." Hi Đạo Mậu tán thưởng gật đầu. 

"Có muốn tới sân của ta làm việc vặt không? Ta có thể cho ngươi gấp đôi tiền lương hàng tháng, nếu như ngươi làm tốt, sẽ có thêm khoản khen thưởng."

Những lời này vừa nói ra, Trần Tống há hốc mồm: "Tiểu thư?"

Trần Thuỵ liếc nhìn Trần Tống thị, sau đó nhìn Hi Đạo Mậu, ngồi phịch xuống, quỳ xuống trước mặt Hi Đạo Mậu. 

“Tiểu nhân nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ tiểu thư.”

“Rất tốt.” Hi Đạo Mậu mỉm cười. 

Ngay cả Trần Tống ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi tiễn Trần Thuỵ đi, Trần Tống đột nhiên lo lắng.

“Tiểu thư định làm gì, chẳng lẽ phu nhân và thiếu gia đều biết sao?”

"Nhũ mẫu yên tâm, ta sẽ không để Trần Thuỵ mất đầu."

“Lão nô không có ý đó.” Trần Tống có chút xấu hổ.

“Ta hiểu rồi.” Hi Đạo Mậu vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Trần Tống thị. 

“Mẫu thân đang lo lắng cho ta, chỉ là bây giờ ta sắp lớn rồi, xung quanh ta không có ai có thể tùy ý ra vào phủ. Mọi chuyện đều trông chờ vào đám người Nam Gia, nhưng dù sao bọn họ cũng là thân thích của nữ nhân, có một số việc vẫn phải có nam nhân ra mặt."

“Tiểu thư muốn làm gì, lão nô tự nhiên sẽ ủng hộ.” 

Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Hi Đạo Mậu, Trần Tống thị đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, nói:

“Ta đi bảo Thuỵ Nhi đừng nói là đi làm việc cho nữ nhi.”

"Trần Thuỵ rất trung thành. Ta tin tưởng cậu ấy, và ta cũng tin tưởng rằng đứa trẻ mà nhũ mẫu dạy dỗ nhất định sẽ không tệ." 

Hi Đạo Mậu trịnh trọng gật đầu với Trần Tống thị.

Đôi mắt của Trần Tống ngay lập tức tràn đầy nước mắt, bà nắm tay Hi Đạo Mậu, nhất thời không biết nên nói gì.

"Mẫu thân đã theo dõi ta lớn lên từ khi còn nhỏ và người cũng là nhũ mẫu của ta. Đương nhiên, Thuỵ nhi giống như đệ đệ của ta, và ta sẽ không đối xử tệ với cậu ấy."

“Lão nô yên tâm, lão nô tin tưởng tiểu thư.” Trần Tống đáp.

Nàng lặng ngắm nhìn cây hoa anh đào bên ngoài cửa sổ, chợt một cơn gió thoảng qua. Vài chiếc lá đào héo úa rồi rơi xuống mặt đất. Hi Đạo Mậu ngồi trước cửa sổ đối diện với nó, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play