Thiếu nữ tên Chiêu Chiêu mang một thân váy áo màu đỏ lựu, bên hông treo chiếc túi thơm Đoan Ngọ giống với túi thơm của Hi Đạo Mậu như đúc, đó là túi thơm Tạ Đạo Xán tặng các nàng mấy ngày trước. Chiêu Chiêu nghe thấy nàng nói câu kia cũng không có khó chịu chút nào, tiến lên vỗ vai Hi Đạo Mậu một cái: “Ta nhớ tỷ muốn chết!”
Gần đây Dữu Chiêu bị ép ở trong nhà học nữ công gia chánh, Hi Đạo Mậu đã nửa tháng không thấy nàng ấy. Nếu không nhờ dịp tết Đoan Ngọ, Tạ gia cho người đưa thiệp mời, không chừng Dữu Chiêu sẽ bị giam lỏng ở nhà thêm mấy tháng nữa.
Nàng ăn vận cũng không giống như mấy quý nữ quý tộc kia, tuy vẫn mang một thân váy áo nhưng tóc cũng không búi thành kiểu rườm rà mà tùy ý đội một cái mũ ngọc cố định thoạt nhìn giống quý công tử nhà ai chạy ra ngoài nghịch ngợm.
Nhưng mà nghĩ lại, tổ phụ của Dữu Chiêu là đại Tướng Quân Chinh Tây Dữu Lượng, nàng ăn mặc như thế này cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.
Tướng môn vô hổ nữ*, ở triều đại nào cũng giống như nhau cả.
*tướng giỏi thì không sinh ra nữ nhi liễu yếu đào tơ
“Xán nhi đang ở gian phòng kế bên chờ chúng ta, đợi tỷ mãi mới tới.” Chiêu Chiêu lôi kéo tay nàng liền đi về phía trước còn Nam Gia ở phía sau nhìn mãi cũng thành thói quen, quy củ đi theo phía sau vào gian phòng.
Phía sau bức bình phong được thêu hình chim hạc, có một cô nương ngồi ngay ngắn, lưng thẳng như cây tùng bách mặc một thân váy áo thêu những cành mẫu đơn màu xanh đậm, tóc trên đầu được búi bằng kiểu Đơn Loa Kế* chỉnh tề, chiếc trâm hoa mẫu đơn được cài xiên còn phần thừa của tua ngọc được thả tán loạn phía sau, lay động trong ánh nắng chập chờn.
*Đơn Loa Kế
Nữ tử không ngừng vò nát bánh chè trong tay, nhân lúc bếp còn nóng thêm hẹ tây cùng với gừng bỏ vào ấm chè, tỉ mỉ đổ vụn tràvào nấu một lượt rồi dùng muỗng sứ trắng múc đầy một muỗng và đặt vào tách trà hoa sen bằng sứ trước mặt. Trải qua hàng loạt động tác trên, chiếc vòng trên tay vẫn không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Dữu Chiêu sóng vai cùng Hi Đạo Mậu đứng sau lưng nàng ấy, cho đến khi nàng hoàn toàn dừng mọi động tác trên tay lại mới chịu ngồi xuống.
Nàng nhìn Hi Đạo Mậu cùng Dữu Chiêu ngồi xuống, không kiêng nể mà bưng tách trà mới lên nhấp một ngụm, liên tục gật đầu:
“Xán nhi, tay nghề pha trà của tỷ có tiến bộ không ít.” Người nói chuyện chính là Dữu Chiêu, nàng đã nhiều ngày bị giam lỏng ở nhà để học lễ nghi, khó nhất là phải nấu trà sao cho tao nhã, Dữu Chiêu hồi tưởng lại những tác phẩm kia của mình, chỉ có thể hình dung bằng hai từ kinh khủng.
Tạ Đạo Xán nghe thấy vậy thì mỉm cười, lại nhìn thấy hôm nay hai người đều treo túi thơm mình tặng bên hông, nụ cười trên khoé miệng lại càng tươi thêm mấy phần.
“Bữa trưa hôm nay sẽ có bánh kê góc*, thế nên ta không chuẩn bị bánh ngọt cho các muội. Nhưng mà bánh bao cua và mì sợi đều là điểm tâm mặn, các muội ăn tạm một ít, uống cùng với trà.”
*bánh kê góc: Được gói trong lá tre thành hình chiếc sừng, nấu chín và ăn. Là một loại bánh đặc trưng trong tết Đoan Ngọ Trung Quốc
Hi Đạo Mậu lúc này mới quan sát mấy đĩa điểm tâm trên bàn, thịt cua được làm thành nhân bánh bao mà hoa văn trên mặt bánh vừa nhìn đã biết cố ý chế tác tinh tế, nhìn đi nhìn lại thì ra là họa tiết cá chép bạch quả. Mì sợi được cố ý xếp thành một hướng, cắn nhẹ một miếng hương thơm liền tràn vào khoang miệng.
Kể từ lúc Hi Đạo Mậu biết được người giỏi giang trước mắt này - Tạ Đạo Xán sẽ trở thành chị dâu của mình, cái nhìn về tỷ ấy của nàng cũng khác đi đôi chút. Vận mệnh an bài, nàng âm thầm thở dài cho một mối kim ngọc lương duyên*.
*kim đồng ngọc nữ chắp mối lương duyên: đôi trai tài gái sắc nên duyên vợ chồng.
Ca ca nàng thật sự là rất may mắn á! Nàng cảm thán, lại có chút lo lắng.
Nếu Xán nhi không có tình ý với ca ca, vậy phải làm thế nào?
Nghĩ tới đây, Hi Đạo Mậu có chút ngẩn người, không chú ý tới hai người trước mặt nàng lúc này đã buông đũa, vẻ mặt khó hiểu nhìn mình.
Vẫn là Dữu Chiêu không nhịn được khoanh hai tay trước ngực, mở miệng hỏi: “Dung Nương, tỷ thành thật nói cho ta biết, tỷ có phải có chuyện gì giấu chúng ta đúng không?”
Tạ Đạo Xán cũng học theo, hai tay cũng khoanh trước ngực nói: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, giấu diếm sẽ bị nghiêm trị!”
Hi Đạo Mậu vừa mới định thần lại, đã bị vẻ mặt của hai người họ dọa cho hết hồn.
“Hai người các người, tự dưng đang yên đang lành lại đi thẩm vấn ta.” Hi Đạo Mậu dưới cái nhìn chăm chú của hai người kia, thong thả nhấp một ngụm trà.
Dữu Chiêu nhanh mồm nhanh miệng nói: “Ta cảm thấy tỷ hôm nay có chút không giống mọi ngày, tỷ tới chậm không nói đã đành, còn cứ mãi ngẩn người. Nói đi, có phải tỷ xuân tâm nhộn nhạo, nhớ nhung lang quân nhà nào rồi hay không?”(Ứng dụng T Y T)
Hi Đạo Mậu lập tức đỏ mặt, đánh Dữu Chiêu một cái: “Tiểu cô nương chưa xuất giá, sao có thể nói những lời này, không biết xấu hổ hay sao!”
Tạ Đạo Xán cũng cười, Hi Đạo Mậu trong nháy mắt nắm lấy cơ hội rồi chuyển chủ đề: “Xán nhi là lớn nhất trong ba chúng ta, năm nay đến tháng chạp liền tới tuổi cập kê, nếu nói xuân tâm nhộn nhạo, phải là Xán nhi mới đúng.”
Tạ Đạo Xán bị nàng làm cho rối rắm, cũng ngượng ngùng theo: “Sao lửa lại đốt tới trên người ta rồi.”
“Này” Hi Đạo Mậu chỉ vào Tạ Đạo Xán cười nói: “Tỷ đỏ mặt kìa! Bị ta nói trúng rồi có phải không!”
“Ta không có! Ngươi cái tiểu cô nương này, muội thật là xấu miệng!” Nói xong, Tạ Đạo Xán liền quay sang cù nàng.
Dữu Chiêu không có lập trường rõ ràng cũng đi theo qua hùa cùng. Hi Đạo Mậu hai tay không địch nổi bốn tay, trong chốc lát liền cầu xin tha thứ.
“Các tỷ muội tốt của ta, ta sai rồi. Tha cho ta đi!”
Tạ Đạo Xán cười hì hì thu tay lại, thuận tiện đè lại cái tay còn muốn cù nàng của Dữu Chiêu.
Thấy vậy, ý nghĩ để Xán nhi làm chị dâu của mình trong lòng Hi Đạo Mậu càng thêm kiên định.
Nàng nhìn ra ngoài sân, nói với Chiêu Chiêu: “Ta nhớ rõ hai tháng trước muội nhớ mãi không quên mứt quả hạnh của Xán nhi, giờ chắc cũng làm xong rồi đúng không?”
Tạ Đạo Xán nói: “Ừm, đúng vậy. Ta đã sớm gói phần lại cho muội rồi, chỉ là người vẫn luôn không tới, ta không còn cách nào khác đành cất đi giúp muội.”
Hai mắt Dữu Chiêu lập tức sáng lên: “Ở đâu thế?”
“Ta bảo Lưu Anh để ở gian phòng phía Đông đằng kia.” Tạ Đạo Xán vẫy tay, tỳ nữ tên Lưu Anh liền đi tới.
“Chiêu tiểu thư để nô tỳ dẫn người đi lấy, chúng nô tỳ đang làm nước sơn trà cùng với anh đào mật, tiểu thư vừa khéo có thể đem về.”
Chiêu Chiêu gật đầu một cái rồi cùng với tỳ nữ đi ra ngoài.
Đợi nàng ấy đi xa một chút, Tạ Đạo Xán mới quay đầu nhìn Hi Đạo Mậu nói:
“Vừa nãy muội cứ liên tục nháy mắt với ta, có phải muốn nói gì không?”
Vừa rồi nàng nhìn thấy ánh mắt của Hi Đạo Mậu, liền nghĩ ra cách dụ Chiêu Chiêu đi.
Hi Đạo Mậu cũng không giấu diếm, mỉm cười dắt tay nàng nói: “Thật ra cũng không phải muốn gạt Chiêu Chiêu, chỉ là tỷ cũng biết, Chiêu Chiêu muội ấy tính cách đơn thuần, không giấu được chuyện gì.”
Tạ Đạo Xán nghe nàng nói như thế, trong lòng hồi hộp như đánh trống. Có chuyện gì mà phải bí mật tránh Chiêu Chiêu?
“Xán nhi, trong chúng ta tỷ là người lớn nhất, bỗng nhiên tỷ đến tuổi cập kê, phải lập gia đình ta có chút không nỡ.” Hi Đạo Mậu nắm lấy tay Tạ Đạo Xán, suy sụp mà cúi đầu.
Những lời này thật sự là xuất phát từ trái tim. Khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nữ tử chính là trước lúc đến tuổi cập kê, đại khái là khoảng thời gian còn được làm tiểu thư khuê các. Tuổi cập kê là con đường mà họ phải trải qua, bước qua cái tuổi ấy, có lẽ sẽ phải trải qua nhiều khổ cực hơn.
Tạ Đạo Xán thấy nàng đột nhiên ủ rũ, đáy lòng cũng cảm thấy chua xót, nàng nắm chặt lấy tay Hi Đạo Mậu, nói: “Dung Nương, ba tỷ muội chúng ta cùng nhau lớn lên, tỷ nhớ rõ trước kia chúng ta còn cùng nhau đứng dưới gốc cây hoa đào trong sân nhà muội cầu nguyện, sau này nhất định phải gả đến cùng một nhà, tốt nhất là làm chị em dâu, như vậy lúc cãi nhau với phu quân, chúng ta còn có chỗ dựa để đi mắng hắn.”
Nhớ lại những lời ngốc nghếch khi còn nhỏ, Tạ Đạo Xán liền bật cười.
Khoảng thời gian đó thật tốt đẹp, cùng búi tóc cho nhau, cùng nhau thả diều trong sân. Chiêu Chiêu cứ mỗi lần cây hoa đào nở rộ liền trèo lên cây hái hoa, mỗi lần như vậy hoa đều rơi xuống dưới tán cây khiến Hi Đạo Mậu cùng Tạ Đạo Xán một thân dính toàn cánh hoa đào.
“Chờ tỷ cập kê, phu nhân chắc chắn không tránh khỏi việc bận tâm đến hôn nhân đại sự của tỷ.” Hi Đạo Mậu nắm chặt tay nàng, thấy Tạ Đạo Xán đã muốn rơi nước mắt.
Nàng nhìn Tạ Đạo Xán miễn cưỡng cười một cái, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác căng thẳng. Nhưng cuối cùng nàng vẫn hỏi câu hỏi kia:
“Xán nhi, tỷ có ái mộ lang quân nhà nào chưa?”
Tạ Đạo Xán ngẩng mặt lên, nhìn Hi Đạo Mậu một cái, làm nàng có chút chột dạ.
“Muội cũng biết đấy, phụ thân cùng với mẫu thân ta, sẽ chỉ gả ta cho quý tộc hiển hách của Đông Tấn.”
Trong lòng Hi Đạo Mậu dâng lên dự cảm xấu, chẳng lẽ Tạ Đạo Xán đã sớm có ý trung nhân hay là con em quý tộc?
Nhưng ngày thường, ngoại trừ con em quý tộc thì còn ai có thể bước vào cánh cửa Tạ gia?
Nghĩ tới đây, Hi Đạo Mậu liền nhíu mày.
“Dung Nương muội căng thẳng cái gì, nếu bên ngoài không biết, còn tưởng rằng muội muốn cầu hôn tỷ đấy!” Tạ Đạo Xán cười rồi vỗ mu bàn tay nàng, cử chỉ quen thuộc làm Hi Đạo Mậu định thần lại.
“Muội chỉ cảm thấy rất buồn, cứ nghĩ tới việc tỷ sắp trở thành tức phụ của người khác, muội rất là không đành lòng.” Hi Đạo Mậu lay cánh tay Tạ Đạo Xán, nũng nịu dựa vào.
Từ lúc bé, tỷ ấy giống như tỷ tỷ của nàng và Chiêu Chiêu, chuyện gì cũng chăm sóc hai người bọn họ. Mười năm trôi đi như một cái chớp mắt, tình cảm đương nhiên không giống lúc trước.
“Vậy thì, Xán nhi......” Hi Đạo Mậu đang định nói, Nam Gia cùng Yến Uyển sóng vai bước vào.
“Tiểu thư, phu nhân ở tiền viện truyền lời rằng sắp mở tiệc rồi, mời tiểu thư cùng với hai vị tiểu thư cùng đi qua đó!” Người nói chính là Yến Uyển, đại nha hoàn của Tạ Đạo Xán.
“Ta biết rồi. Ngươi đi xem Chiêu Chiêu muội ấy đã quay lại hay chưa?” Tạ Đạo Xán lên tiếng, nắm tay Hi Đạo Mậu đứng lên. Sửa sang lại váy vóc rồi xoay người đi ra hướng bên ngoài tấm bình phong.
Nàng kéo tay Hi Đạo Mậu, lúc này Nam Gia liền đi theo phía sau hai người.
Ba người một đường đi đến sảnh trước của yến tiệc, mới thấy các nữ quyến hôm nay đến yến tiệc tụm ba tụm bảy, người nào cũng xinh đẹp như hoa, bóng dáng các nàng được ánh mặt trời chiếu vào càng bộc lộ khí chất quý phái. Trong số đó, lóa mắt nhất chính là Thái thị toàn thân chỗ nào cũng có vàng ròng. Hi Đạo Mậu nhìn mẫu thân ngồi ngay ngắn ở giữa những phu nhân quý tộc, nhìn thế nào cũng đều mang khí chất của kẻ nhà giàu mới nổi.
Khí chất nhã nhặn tuyệt nhiên không xuất hiện trên người Thái thị, nếu hỏi người ta nhìn thấy thứ gì trên người bà, chắc có lẽ là khí chất của một kẻ vung tiền như rác.
Tạ gia phu nhân cũng ngồi bên cạnh, bên phải Thái thị là vợ cả của Vương Hi Chi, cũng chính là cô mẫu của Hi Đạo Mậu, Hi Tuyền.
Hi Tuyền nhìn thấy Hi Đạo Mậu trong đám người, mỉm cười vẫy tay, ý muốn bảo nàng cùng Tạ Đạo Xán qua bên đây nói chuyện.
Dữu Chiêu cũng đã đuổi kịp tới đây, ba người lúc này mới thu lại thần sắc uể oải, quy củ ngồi bên cạnh mẫu thân.
Tạ Đạo Xán đang giao lưu ánh mắt cùng với Hi Đạo Mậu, chợt thấy sau lưng nàng có một thân ảnh mềm mại đi về hướng này, mặc chiếc váy ngắn màu hoa sen, dưới tà váy là màu đào nhạt thêu hoa sen mỏng, tóc được búi thành kiểu mẫu đơn kế*, cài xiên một chiếc trâm ngọc, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ đến động lòng người, khi nàng ấy xuất hiện, mọi khung cảnh như dừng lại ở khoảnh khắc đó.
*Mẫu đơn kế
Đảo mắt tìm kiếm khắp thiên hạ Đông Tấn này, e rằng không có cô nương nào có khí chất ưu nhã như nàng. Nữ tử này toát ra vẻ đẹp từ trong xương cốt, quanh thân nàng đều toát lên khí chất thanh tao hiếm có, thậm chí những kẻ tự xưng là danh nhân thi sĩ cũng chưa chắc có được khí chất tao nhã giống nàng.
Ngay cả vị “nhược liễu nhứ đông phong khởi*” nổi tiếng kia, cũng không thể nào so sánh được cùng với nữ tử trước mặt này?
*Gió thổi tung tơ liễu
Tạ Đạo Xán nhìn nàng, lập tức ngoan ngoãn mà gọi một tiếng: “Trưởng tỷ.”
Tạ Đạo Uẩn nhìn nàng mỉm cười, rồi đứng bên cạnh Tạ phu nhân.
Tạ Đạo Uẩn vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của Tạ phu nhân, lúc này bà nắm lấy tay trưởng nữ, tất cả nữ quyến đều vội vàng chạy tới khen ngợi nịnh nọt.
Hi Tuyền cũng giống như vậy khen ngợi vài câu, đảo mắt liền đi tới trước mặt Hi Đạo Mậu trước mặt, nắm tay nàng, nói: “Dung Nương mấy ngày không gặp, con lại xinh đẹp thêm rồi!” Nói xong, nàng liền tháo đôi vòng tay ngọc bích trạm trổ hoa đào xuống đeo lên cổ tay Hi Đạo Mậu.
“Cô mẫu!” Hi Đạo Mậu vừa định từ chối, Hi Tuyền liền đanh mặt lại:
“Đồ trưởng bối tặng, không được từ chối.”
Hi Đạo Mậu nghĩ ngợi một hồi rồi cũng gật đầu nhận lấy: “Cảm ơn cô mẫu.”
“Đều là người một nhà, con khách khí cái gì!”
Thái thị đi đằng sau Hi Tuyền, bà nhìn thấy đôi vòng tay trên cổ tay Hi Đạo Mậu, chất lượng ngọc là loại thượng phẩm, hơn nữa kiểu dáng cũng không phải kiểu độ tuổi như Hi Tuyền ưa chuộng, nàng ấy chắc đã sớm chuẩn bị đồ tốt muốn tặng cho con gái mình, liền cười dời đề tài nói:
“Con khỉ nhỏ này là muốn đến thời kỳ phản nghịch, mỗi ngày ở nhà nhao nhao ấm ĩ làm ta nhức hết cả đầu. Nghĩ lại Mạnh Khương nhà ngươi ngoan ngoãn hiểu chuyện.” Mạnh Khương trong lời Thái thị nhắc tới chính là con gái duy nhất của vợ chồng Vương Hi Chi, Vương Mạnh Khương.
“Nhị tẩu, tỷ không biết đâu, nha đầu Mạnh Khương kia bị phụ thân nàng chiều hư, hơn nữa trên nàng toàn là mấy vị ca ca, nàng giống như tiểu bá vương trong nhà, nhảy nhót lung tung, tranh cãi cả ngày khiến nhà cửa không khi nào yên ổn. Mấy ngày trước nàng đi câu cá bị cảm, hôm nay vẫn còn nằm ở nhà dưỡng bệnh đấy!”
Ấn tượng của Hi Đạo Mậu đối với tiểu biểu muội này cũng không mấy sâu sắc, trước kia Mạnh Khương còn bé, cô mẫu xót nàng khổ cực nên không thường xuyên mang ra ngoài chơi, mà mấy năm nay Hi Đạo Mậu lại lười đi ra ngoài, thế nên vị tiểu biểu muội này, từ lúc nàng đầy tháng Hi Đạo Mậu có gặp qua một lần, còn lại không có ấn tượng gì sâu sắc.
Tạ phu nhân nhìn thấy mọi người tới đông đủ liền sắp xếp mở tiệc. Giữa sân trước cách chỗ các nữ quyến một con kênh trong vắt, bức bình phong che mất tầm nhìn ra sân trước, Hi Đạo Mậu chỉ có thể nghe thấy tiếng đàn cùng sáo yếu ớt, có người hò hét, có người ngâm thơ.
Trên bàn tiệc, Tạ phu nhân sắp xếp cho mấy thiếu nữ ngồi với nhau, Hi Đạo Mậu ngồi ở phía trên, ngoại trừ hai người bạn thân là Dữu Chiêu cùng Tạ Đạo Xán, còn có Tạ Đạo Uẩn, hai cô con gái của Thái Nguyên Ôn gia và con gái của Hoàn gia Hoàn Khanh.
Hai cô con gái của Ôn gia không giỏi ăn nói, trong bữa tiệc thường cúi đầu dùng bữa, không nói chuyện. Nhưng vị tiểu thư của Hoàn gia Hoàn Khanh kia lại có tính cách trái ngược, trước lúc khai tiệc nàng liền chen chỗ của hai tiểu thư Ôn gia, ngồi bên tay phải của Tạ Đạo Xán, đối mặt với mấy lời chế giễu của Dữu Chiêu, nàng ta cũng làm bộ mắt điếc tai ngơ, chỉ lo bắt chuyện cùng Tạ Đạo Uẩn.
“Uẩn tỷ tỷ, nghe nói thuỷ đình của Tạ gia trồng bạch phù dung, giờ cũng đang đến kỳ nở hoa, không bằng chốc nữa tỷ dẫn muội đi mở mang tầm mắt có được không?” Tiểu cô nương Hoàn gia mặc một thân váy màu xanh lam, ở ngoài mang áo khoác ngắn, phía dưới vạt váy thêu thanh loan, trên đầu búi tóc kiểu vân thập kế*, trên đầu cài trâm thanh loan bằng vàng. Đôi mắt hạnh đào trợn lên, vô duyên vô cớ khiến Dữu Chiêu có chút buồn nôn.
*Vân thập kế
Khi Hoàn Khanh đang nói những lời này, trên mặt Tạ Đạo Uẩn không có bất cứ biểu cảm nào, chỉ lạnh lùng ngồi nghe, như thể người nói chuyện với nàng không phải là Hoàn Khanh.
“Hiện giờ Hoàn gia đã nghèo như vậy rồi sao?” Dữu Chiêu liếc mắt một cái, Hoàn Khanh tức giận muốn gây rối ngay tại chỗ, nhưng Tạ Đạo Uẩn canh chuẩn thời cơ, lúc nàng sắp đứng lên liền kéo nàng trở lại trên ghế.
Hoàn Khanh không nghĩ tới rằng Tạ Đạo Uẩn lại có sức lực mạnh như vậy, ngã ngồi trên ghế, hai mắt hiện rõ vẻ không thể tin được.
Mà giây tiếp theo Tạ Đạo Uẩn liền mỉm cười, bưng chén rượu trước mặt mình lên, hướng tới bàn của các vị tiểu thư nói: “Tết Đoan Ngọ mọi người cùng nhau tập hợp, mục đích là vui vẻ hòa thuận, vậy chúng ta cùng nhau uống cạn ly này.”
Mọi người trong bữa tiệc không ai dám không nể mặt Tạ Đạo Uẩn. Tạ Đạo Xán dẫn đầu, nâng chén rượu lên cùng tỷ tỷ, sau đó tới Hi Đạo Mậu, cũng bưng lên chén rượu của mình.
Hai vị tiểu thư Ôn gia kia tới đây vốn muốn làm người tàng hình nên cũng hùa theo Tạ Đạo Uẩn. Bây giờ chỉ còn Dữu Chiêu và Hoàn Khanh, nàng ta giỏi về việc nhìn mặt đoán ý hơn một chút , lập tức thay đổi biểu cảm khuôn mặt, mỉm cười bưng chén rượu trước mặt mình lên.
Dữu Chiêu là người cuối cùng, tuy rằng có chút miễn cưỡng, nhưng tốc độ uống rượu so với người khác còn muốn nhanh hơn một chút.
Uống xong chung rượu này, một bên bàn chính cũng bắt đầu dọn lên bánh kê góc. Hai đĩa được dọn lên liên tiếp, một đĩa là kê góc thịt, một đĩa còn lại là kê góc ngọt để phục vụ mấy vị tiểu thư. Hi Đạo Mậu thích ăn ngọt, lúc này nàng đang cầm một quả mứt táo lên rồi lột vỏ.
Liếc mắt nhìn thoáng qua, nàng thấy Hoàn Khanh lại muốn nói cái gì đó, nhưng Dữu Chiêu ngồi đối diện nàng ta bỗng “chậc chậc” hai tiếng nặng nề làm lời nàng ta định nói ra bị nghẹn lại trong cổ họng.
Hai vị tiểu thư Ôn gia thấy cảnh như vậy, càng tận lực cúi đầu thấp hơn một chút.
Tạ Đạo Xán vội nhìn về hướng Dữu Chiêu nháy mắt ra hiệu, nhưng Dữu Chiêu chỉ lo bóc bánh của mình, không hề chú ý tới động tĩnh bên này.
Hi Đạo Mậu bất đắc dĩ vỗ vỗ lên mu bàn tay Tạ Đạo Xán, ý bảo nàng không cần lo lắng. Đồng thời ánh mắt chưa từng rời khỏi người Tạ Đạo Uẩn.
Tuy làm tỷ muội tốt của Tạ Đạo Xán cũng nhiều năm, nhưng số lần Hi Đạo Mậu thấy vị trưởng tỷ này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nàng chỉ nhớ rõ hai năm trước có một ngày nàng tới chơi cùng Tạ Đạo Xán, lúc đi ngang qua rừng trúc, liền nghe thấy âm thanh kiếm cắt qua lá trúc.
Hi Đạo Mậu nhìn vào trong rừng trúc, phát hiện đó lại là một nữ tử đang múa kiếm. Nàng mặc y phục đều là màu trắng bạc, từng chiêu thức một đều hiện lên vẻ hiên ngang phóng khoáng. Kiếm pháp của nàng và Dữu Chiêu có điểm không giống nhau, kiếm pháp của nàng mang vài phần thờ ơ lẫn kiêu ngạo.
Hi Đạo Mậu ngây người đứng xem, thẳng cho đến khi nàng luyện xong một bộ kiếm pháp, quay đầu nhìn Hi Đạo Mậu, nàng mới hồi phục tinh thần.
“Uẩn tỷ tỷ.” Hi Đạo Mậu quy củ hành lễ, Tạ Đạo Uẩn cũng chỉ gật đầu, xách theo kiếm nghênh ngang rời đi.
Về sau, Hi Đạo Mậu đã có cái nhìn mới về vị tài nữ số một Đông Tấn này. Nàng không chỉ giỏi về thi thư, kiếm pháp cũng hơn xa người khác. Một vị nữ tử như vậy, phải là lang quân quý tộc nhà nào mới xứng tới tỷ ấy chứ?
Đây là lần thứ ba trong hôm nay Hi Đạo Mậu ngẩn người.