Chương 5: Một người khác xuyên qua.

Harry.Potter.full.735934

—o0o—

Trở lại quán Cái Vạc Lủng, tôi nhào lên giường ngủ hơn mười tiếng. Đến khi tôi tỉnh lại, hiệu quả của Dược tăng tuổi cũng đã qua. Nhìn gương mặt tròn trịa mang theo một ít trẻ con, tôi bắt đầu nhớ mong bộ dáng sau khi mình lớn lên rồi.

Ngồi bắt chéo chân trên giường, tôi lấy ra chiếc nhẫn mà đã mua lại từ Snape ở con hẻm đó, đeo lên ngón tay trỏ bên phải, thử sử dụng Bế quan Bí thuật, rõ ràng trống rỗng hơn trước kia nhưng thực sự chỉ khi nào chống lại Chiết tâm Trí thuật thì mới biết nó có tác dụng như thế nào. Vô thức vuốt ve hoa văn đơn giản ở bề ngoài chiếc nhẫn, tôi bắt đầu tổng kết lại chuyến đi vào hẻm Knockturn ngày hôm qua.

Thứ nhất là trận đấu kia làm tôi nhận rõ mình có chênh lệch như thế nào với phù thủy trưởng thành – rồi tôi tham gia hoàn toàn là do bốc đồng. Đầu tiên là khi bọn họ buông lỏng tôi thành công sử dụng Avada Kedavra đánh lén một tên trong đó, rồi Snape phản ứng nhanh chóng sử dụng một thần chú Crucio để giải quyết một người khác, cuối cùng ở thời khắc mấu chốt thì tiềm năng của cơ thể bộc phát để tôi có thể tránh được một kích trí mạng. Bây giờ trở về nhớ lại tôi không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, thật may mắn Merlin có mắt, dù sao trong này chứa đựng quá nhiều yếu tố không xác định cùng may mắn.

Kết quả không nghĩ tới vừa ra khỏi ngõ hẻm thì gặp ngay Quirrel cùng Voldemort, hết lần này tới lần khác vì đau thấu tận trong linh hồn mà khiến cho sự ảnh hưởng của Voldemort ngày càng mở rộng, cho tới sự nhẫn nại cực hạn làm tôi suýt nữa thì ngã xuống. May mà nhờ có Snape giúp một tay nếu không tiêu đề trang nhất ngày hôm nay của tờ ‘Nhật báo Tiên tri’ chỉ sợ sẽ là ‘Cậu Bé Vẫn Sống biến thành người điên trong hẻm Knocturn’ – theo phân tích như vậy, có phải nói lực chống tinh thần càng cao thì ảnh hưởng của Voldemort lại càng nhỏ với tôi hay không?

Như đã nói qua, Snape có phải là một nhân vật nhạy bén, cẩn thận, không dễ tin bất kỳ ai không, làm sao lại vô điều kiện giúp đỡ một người xa lạ như tôi chứ? Chẳng lẽ vì tôi đã cứu anh ta một mạng? Buồn cười, ai chẳng biết lúc ấy có phải anh ta cố ý lộ ra sơ hở để dẫn đối thủ mắc câu hay không? Ai lại ngờ tới… Tôi không nhịn được muốn dùng tay che mặt, Merlin ơi, tôi tuyệt đối không thừa nhận cái tên ngu ngốc phản ứng cơ thể còn nhanh hơn đầu óc đùng đùng xông lên giúp người là tôi đâu, ôi, đáng chết, một đặc trưng quá rõ nét của Gryffindor!

Giận dữ xoay chiếc nhẫn trên tay phải, vậy thì rốt cuộc vì sao Snape lại làm như vậy… chẳng lẽ anh ta cũng giống với James Potter sao? Ôi thôi đi, anh ta đã không bỏ lại tôi với một cái Avada Kedavra là phải cảm ơn Merlin lắm rồi!

Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, khi tất cả mọi thứ đều không chệch khỏi quỹ đạo, đương nhiên tôi bắt đầu lười biếng. Ngày mai sẽ phải đi tới sân ga để đến Hogwarts, tôi nên tiếp tục ngủ thôi…

Ngày thứ hai, vừa sáng sớm đã bò dậy gói ghém hành lý, trừ những đồ dùng cần thiết hàng ngày và dụng cụ học tập, tôi còn nhét ba cái tủ sách vào trong cái rương lớn. Trong trí nhớ thì hình như phòng ngủ Gryffindor là năm người chung một phòng thì phải? Không biết nơi đó có đủ chỗ để tôi đặt ba cái tủ sách lớn này hay không đây.

Tôi cố ý đợi đến mười rưỡi mới lên đường – tôi không muốn bỏ qua cơ hội gặp gỡ với một nhà Weasley đâu. Xách theo cái lồng chứa Hedwig, tôi giơ đũa phép lên ngoắc xe bus Knight một đường lắt léo tiến vào nhà ga Luân Đôn.

Trên nhà ga Luân Đôn, có rất nhiều người đang đi đi lại lại. Tôi nhìn cái cột đứng giữa ga số chín và số mười cũng không thấy phù thủy nào xuyên vào, xem ra phần lớn phù thủy đã vào nhà ga trước đó rồi.

Cũng không phải chờ quá lâu, mười một giờ kém năm, tôi thấy được một đoàn người tóc đỏ đang đi tới nơi này – một đoàn người vô cùng náo nhiệt. Tôi lấy tay xoa xoa mái tóc che đi vết sẹo, tôi giả vờ lộ ra vẻ mặt sợ hãi rồi tiến tới chào hỏi, cũng thuận lợi xuyên qua cây cột tới nhà ga số chín ba phần tư.

Theo như tình tiết trong nguyên tác, từ việc để Fred và Gorge đỡ hộ hành lý rồi kể về Gryffindor hay cả cuộc sống trong Hogwarts, chẳng qua cũng không để bọn họ nhìn thấy vết sẹo trên trán tôi – có thể tránh xa được Draco Malfoy thì cố gắng né càng xa càng tốt, bởi vì đến bây giờ tôi cũng không biết nên bắt đầu như thế nào với quan hệ với Ron. Đa phần là tôi phải vào Gryffindor rồi nhưng tôi cũng không muốn đối đầu với vị quý tộc bạch kim nhỏ kia – tôi không thể nào lấy tấm lòng của một người trưởng thành mà đi tranh chấp với một đứa nhỏ mới mười một tuổi được.

Ngồi vào toa xe cuối cùng, tôi rút ra một quyển ‘Pháp thuật và thần chúcổ xưa bị quên lãng’ bắt đầu đọc.

Cũng không lâu lắm thì cửa bị kéo ra, một đỉnh Tam Giác Vàng trong tương lai của Gryffindor – Ron hơi rụt rè hỏi tôi xem có thể ngồi chung toa xe hay không. Tôi mỉm cười gật đầu, sau đó tò mò nhìn cô nhóc đi theo Ron vào cừa – mái tóc dài màu đen cột đuôi ngựa đằng sau, nước da trắng nõn, sóng mũi cao, khuôn mặt tiêu chuẩn trái xoan đang nở một nụ cười hoạt bát đáng yêu, là một cô nhóc rất xinh đẹp – đôi mắt to màu xanh da trời không hợp với một đứa nhóc mười một tuổi đang đánh giá tôi, cũng dừng lại mấy giây ở vết sẹo đang bị che trên trán.

Thật là một chuyện đáng ngạc nhiên, không phải sao? Tôi nghiêng đầu khép sách lại, vốn đang muốn mở miệng thì cô nhóc lại nói trước, “Hì hì xin chào, mình là Marie Weasley, đây là anh trai của mình Ron Weasley. Chúng mình đều là học sinh năm nhất của Hogwarts, cậu cũng thế sao?” Cô nhóc đưa tay về phía tôi.

“Đúng vậy, mình cũng là học trò năm nhất ở Hogwarts,” Nhẹ nhàng cầm tay của cô, tôi chuyển sang Ron, “Xin chào, chúng ta đã gặp ở trên sân ga rồi…” Nhìn Ron đem tay chà chà lên quần áo rồi mới cầm tay tôi, tôi nở nụ cười với cậu, “Mình tên là Harry… Harry Potter.”

Nghe được tên của tôi, Ron nhất thời há to miệng, “Cậu… Cậu là Harry Potter hả? Cậu chính là người… là người…” Cậu ta lấy tay vò vò mái tóc đỏ, khát vọng nhìn chằm chằm trán của tôi.

“Ron…” Ánh mắt của tôi không được tự nhiên nhìn qua cậu ta hướng tới Marie không biết từ đâu nhảy ra, “Đúng vậy, mình nghĩ mình là Harry Potter mà các cậu đang nói.” Vạch mái tóc để hở ra vết sẹo hình tia chớp, trong thời gian ngắn Ron kêu một tiếng rồi ngơ ngác, tôi lại nhanh chóng che đi.

Ron hơi thất vọng, hỏi tiếp, “Vậy cậu có còn nhớ gì về đêm đó…”

“Ron!” Marie kéo kéo ống tay áo của cậu, “Đừng hỏi nữa, đó không phải là một ký ức tốt đẹp gì để nhớ lại đâu.” Sau đó quay đầu nói xin lỗi tôi, “Mình xin lỗi, Harry, anh ấy không cố ý.”

“Không sao, mình cũng không nhớ rõ về đêm đó, dù sao thì lúc ấy mình mới hơn một tuổi thôi.” Tôi hạ mi mắt.

“Ừm.” Ron khẽ đáp một tiếng, dường như Marie không hề nhẹ nhàng ngăn cản làm cậu ta rất lúng túng.

Ngược lại Marie tiếp tục nói, “Ba mẹ ruột của mình cũng không ở đây nhưng mình may mắn hơn cậu rồi, bây giờ mẹ Molly – cũng chính là bà Weasley nhận nuôi tớ đó, mặc dù họ đã có mấy người con nhưng họ vẫn đối xử với mình rất tốt.”

Cô nhóc tên Marie Weasley này rõ ràng là người xuyên qua – trong quá trình nói chuyện phiếm cô nhóc rất khéo léo nhắc nhở tôi về những bài thi thực hành trong trường, sau đó còn giả vờ lơ đãng nói tới độc dược học. Mà Ron thì không hề thích với vị em gái rất hứng thú với độc dược học này tí nào, thầm thì nói lời miêu tả có thể là do đôi song sinh truyền đạt lại, “Snape – lão dơi già chủ nhiệm Nhà Slytherin là một vị phù thủy tóc đen đầy dầu đặc biệt ác độc thường đi dọa học trò, thích trừ điểm lung tung, phun nọc độc khắp nơi lại còn bao che thiên vị.” Sau khi nghe thấy, Marie lập tức bùng nổ bắt đầu trách mắng Ron không được không tôn trọng giáo sư, không được trông mặt mà bắt hình dong, giáo sư Snape là một giáo sư độc dược vĩ đại, vân vân và mây mây…

Ở bên cạnh tôi vừa nhấm nháp socola ếch vừa xem cuộc vui cho đến khi cô phù thủy nhỏ Hermione Granger mang theo vẻ mặt kiêu căng gõ cửa đi vào, bọn họ mới coi như dừng lại tranh luận.

Với sự tham gia của Marie thì nhìn qua Neville Longbottom có vẻ rất nhút nhát đã tìm thấy con cóc vật nuôi của mình nhanh hơn. Vốn là Ron và Hermione không vui vẻ gì nhưng dưới sự dẫn dắt của Marie cũng coi như không tồi.

Tôi nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn, vừa nghe Ron nói về Quidditch vừa buồn cười quan sát Marie đang chăm chăm nhìn cử động bên ngoài cửa – chắc cô nhóc mong đợi gặp mặt Draco Malfoy sao? Chỉ sợ cô nhóc phải thất vọng rồi.

Cho đến khi xuống xe, Marie vẫn chưa đợi được người mà cô nhóc tìm kiếm, chúng tôi một nhóm bốn người [không có Neville Longbottom] ngồi trên một chiếc thuyền – Hogwarts à, tôi đang rất mong đợi đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play