Cuối hẻm Knockturn có đủ loại ánh sáng lóe lên, nhưng lại ít khi nghe được tiếng đọc thần chú. Mấy bóng người quay vòng cộng thêm tác dụng của pháp thuật làm cát đá bụi mù, khiến không khí đã mơ hồ càng mờ nhạt hơn. Tôi dựa vào tường nhìn chằm chằm nửa ngày, mới khó khăn phân biệt được tình huống trong hẻm – đây là một trận chiến liều mạng một chọi ba à.


Tôi há miệng trợn mắt cố gắng in sâu cảnh đấu vào trong đầu – có lẽ tôi nên xem xét có mua một cái Chậu Tưởng Ký hay không – đây là một trận đấu, một trận đấu cao cấp giữa các phù thủy hẳn hoi đấy! Không có thời gian suy nghĩ thậm chí cũng không có thời gian niệm thần chú, tất cả đều là pháp thuật không tiếng động! Tôi căn bản không thể biết họ dùng những thần chú nào, các tia sáng màu đỏ, màu xanh lá, màu đen, màu trắng đan xen lẫn lộn làm người ta hoa mắt. Đặc biệt là người bị vây ở giữa, đang đối mặt với cả ba người tham gia vào trận chiến. Nếu không phải con hẻm này quá hẹp, thiếu không gian để tránh né thì người đó có thể tránh thoát dễ dàng – nhưng sao người đó lại không độn thổ nhỉ?

Ban đầu, tôi im lặng ở một bên quan sát trận đấu, nhưng bất giác rùng mình, thực sự tôi vẫn còn quá kiêu ngạo… Tôi thực sự nghĩ rằng với cơ thể hiện tại của mình có thể đến hẻm Knockturn này sao? Lòng bàn tay siết chặt đũa phép, trong lòng toát mồ hôi lạnh, nếu không phải Borgin là một người tôn sùng Slytherin và tôi sử dụng xà ngữ làm ông ta sợ hãi kinh khủng thì sợ rằng tôi hoàn toàn không thể đứng đây mà xem trận đấu này từ đầu chí cuối – thậm chí vào thời điểm này vài tia sáng lạc đường ra khỏi cái vòng tròn chiến đấu cũng đã đủ để lấy mạng của tôi rồi.

Trong lúc tôi hoảng hốt thì kết quả trận đấu đã hiện rành rành, quả nhiên là một không thể chọi ba.

Ba tên phù thủy cao ngất đang đứng vây xung quanh một người ngồi bệt dưới đất, đũa phép chỉ thẳng vào mặt anh ta – dường như họ đã được loại bỏ lớp áo chùng che mặt nhưng vì ánh sáng quá mờ, tôi không nhìn thấy họ – giọng nói vang lên giữa tiếng ồn ào, “Severus Snape, Tử thần Thực tử… mày… phản bội… chủ nhân… Dumbledore.”

Giọng nói dần dần nhỏ lại, tôi không biết họ nói những gì – tôi nghe thấy bọn họ cười to – con ngươi tôi co rút lại, tôi nhảy lên phía trước, đũa phép chỉ thẳng vào một người đàn ông đang chuẩn bị ếm thần chú, “Avada Kedavra!”. Tia sáng màu xanh quỷ dị phóng ra từ đũa phép, người đó không kịp phản ứng cứ thế mềm oặt ngã trên mặt đất.

Hai phù thủy còn lại gần như theo phản xạ giơ đũa phép chỉ vào tôi – “Avada…”

“Crucio!” Snape nhanh chóng ếm thần chú lên một người.

Trong khi đó, nỗi sợ hãi rùng rợn dường như đập vào dây thần kinh của tôi, não bộ trống rống, cơ thể nhanh nhẹn xoay sang một bên, thần chú xanh lục xẹt qua người, cổ tay tôi run lên, “Expelliarmus!” “Ầm!” Lời nguyền Chết chóc đã bị đánh tan.

Sanpe nhanh chóng đứng dậy không tiếng động ếm cho hai người hai cái Crucio, vốn là phảii xuống đất trong đau đớn, gào thét nhưng lại không có âm thanh nào cả, một tên khác thì chẳng biết là đã chết hay còn sống.

Thần kinh căng thẳng của tôi cuối cùng cũng được thoải mái, tôi mềm nhũn dựa vào tường thở hổn hển. Avada Kedavra dường như đã dọn sạch tất cả pháp lực trong cơ thể tôi. Tôi khó có thể tin rằng ngay lần đầu tiên mình đã có thể thực hiện thành công! Tâm trí lúc đó không thể nghĩ ra bất kỳ cái gì ngoài thần chú này cộng thêm bản năng của cơ thể đột ngột bùng nổ khi đối diện với cái chết, trong nháy mắt cơn hưng phấn chuyển thành cơn đau toàn cơ thể. Bây giờ thể chất và tinh thần của tôi đều mệt mỏi, hận không thể lập tức lao đầu lên giường mà ngủ cả ngày!

“…” Một mùi độc dược thoang thoảng ngay gần cánh mũi, tôi cảm thấy trên đầu mình có một bóng đen, tôi hoảng hốt mờ mịt ngẩng đầu, đối diện là một ánh mắt lạnh lùng trống rỗng – Severus Snape, trông anh ta trẻ hơn so với tiểu thuyết miêu tả, cái mũi khoằm theo tiêu chuẩn châu Âu cũng không quá lớn, tóc cũng không đầy dầu như trong tưởng tượng, giữa hai đầu lông mày vì thời gian dài cực khổ hằn lên những vết nhăn sâu. Vốn đây là một khuôn mặt đẹp trai nhưng bị khí chất lạnh lùng toát ra làm người khác không dám nhìn thẳng. Thậm chí với chiều cao của tôi sau khi trưởng thành vẫn còn thấp hơn anh ta chừng nửa cái đầu, đặc biệt bây giờ vì anh ta đang cúi người, tôi có thể ngước lên nhìn anh ta.

Trong nháy mắt tôi nhận ra, trong mắt của Severus Snape trần đầy những cảm xúc phức tạp, sự ngạc nhiên và tức giận ẩn sâu trong đó là sự hận thù, cuối cùng là sự chán ghét vô cùng lớn.

Tôi giật mình, vội vàng cúi đầu xuống nhìn chằm chằm chân mình, dường như muốn nâng cánh tay lên để có thể chắc chắn vết sẹo vẫn còn được che kín hay không. Merlin à, cầu cho anh ta chưa nhìn thấy!

Snape lùi lại, dùng đũa phép nâng cằm tôi lên, bắt buộc phải nhìn anh, “Một… cậu phù thủy kiêu ngạo thích can thiệp vào chuyện riêng của người khác?” Giọng nói êm ái trầm thấp tiếp tục vang lên, “Cậu nghĩ hẻm Knockturn là một công viên giải trí Muggle? Có thể trí não của cậu chỉ nhỏ như một cây nhân sâm thì tốt nhất cậu nên học tập một con sâu bướm phải ẩn nấu trong một góc không làm bất cứ chuyện gì – A, rất tốt, rất tốt, cậu có cần tôi châm thêm một ngọn lửa trước khi cậu như một con thiêu thân đầy tò mò mà xông vào không? Hửm?”

Bởi vì không nhìn vào mắt anh, tôi nhìn chằm chằm những khớp ngón tay mảnh khảnh mạnh mẽ rồi ngẩn người – hai tay của anh được chăm sóc rất tốt, không để lại dấu vết gì vì điều chế độc dược trong thời gian dài, tôi gần như có thể tưởng tượng được hai bàn tay này ngoan đạo thế nào mà điều chế ra những độc dược tuyệt vời – tôi không nghe thấy những gì anh ta nói, chớp mắt ngây thơ nhìn anh, “Xin lỗi, trước tiên chúng ta có thể ra ngoài rồi nói tiếp được không?”

Snape nhìn chằm chằm tôi trong vài giây, hừ lạnh, từ từ cất đũa phép vào trong áo chùng rồi sải bước ra khỏi con hẻm.

Tôi nhanh chóng sửa sang lại áo chùng của mình, cố gắng lảo đảo bước theo – tôi vẫn chưa quên mình còn phải mua lại đồ vật tăng phòng ngự trí não.

Trở lại hẻm Knockturn, nhìn Snape chuẩn bị len vào giữa đám đông, tôi vội vàng kéo cái áo chùng đen của anh ta, “Chờ một chút.”

Anh ta lập tức quay người, đôi mắt như lưỡi dao sắc bén bắn thẳng lên người tôi, từ kẽ răng nặn ra hai từ, “Buông tay!”

Theo quán tính không dừng lại được, người tôi đập thẳng vào anh ta, nhanh chóng nhảy ra một bước trước khi anh ta đẩy tôi, bàn tay phải vẫn nắm chặt chiếc áo chùng của anh, tay trái thì xoa xoa cái mũi – Merlin à! Tên này không có chỗ nào thịt mềm một tí hả? Tôi nhanh chóng giải thích, “Ừm, tôi muốn mua lại từ anh một thứ… shhh~~” Đột nhiên trán tôi đau nhói, cắt đứt điều tôi muốn nói.

Như thể có vô số vết rách trong đầu, tôi ấn tay thật chặt lên vết sẹo, cắn chặt môi dưới rồi vô thức rên lên một tiếng. Đáy mắt tôi thoáng qua một cái đầu với đầy lớp khăn quấn thật dày đưa lưng về phía mình… Quirrel… Voldemort… Tâm trí không suy nghĩ được gì, theo bản năng tôi kéo chặt lấy một góc áo, cố gắng như thể bắt được một cọng rơm…

Trước mắt tối sầm, đỉnh đầu dường như vọng tới vô vàn âm thanh ù ù rồi lại mơ hồ cách rất xa, đau nhức vẫn còn kéo dài, “Hãy đưa tôi… nhanh… rời khỏi.. nơi này… shhh…”

Một cái gì đó chạm lên thắt lưng của tôi, ôm lấy cái cơ thể yếu xìu đến một nơi cứng rắn và ấm áp, trong mũi tràn đầy hương vị độc dược nhàn nhạt hòa tan trong cổ họng, không biết có phải có tác dụng trong lòng hay không, tôi lại cảm thấy đau đớn cũng không hề khó khăn nữa.

“Giáo… giáo sư Snape!” Giọng nói yếu ớt run rẩy lắp bắp vang lên, nhưng tôi biết cái tên đang bám trên người Quirrel – Voldemort, ông ta đang đối mặt với tôi, nên đau đớn trong đầu mới giảm bớt sao?

Snape lạnh lùng nói, “Quirrel.”

“Ừm, cậu… cậu ta… là ai?”

Cảm thấy Quirrel đang tò mò, cơ thể tôi cứng đờ, cánh tay ngang hông ôm chặt lấy tôi, “Trước tiên hãy lo chuyện của mình đã, Quirrel, thân là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của Hogwarts, tôi nghĩ ông không hy vọng vì sự hiện diện của pháp thuật Hắc ám mà vắng mặt chứ?”

“Tất… tất nhiên rồi.”

“Hừ.”

Sau đó là một khoảng choáng váng đầu óc, chân không hề chạm đất, các cơ quan nội tạng như bị đảo lộn, cảm giác ghê tởm buồn nôn nhưng lại không phun ra được thứ gì. Một cánh tay mạnh mẽ mở miệng tôi ra, rót đầy một chai độc dược, một phần được nuốt vào trong bụng một phần thì làm tôi sặc, ho lên.

Cho đến khi cái trán không còn đau nữa, tôi cảm thấy cơ thể mình ấm lên trông thấy, cuối cùng tôi nhận ra nơi mình đang ở đâu, nhìn nhìn xung quanh, hóa ra đây là Hẻm Xéo.

Snape khoanh tay trước ngực, nhìn xuống tôi đang ngồi bệt trên đất, đôi mắt trống rỗng không hề có tiêu cự.

Bị anh ta nhìn, cả người tôi run lên, chống tay vào tường cố gắng đứng lên, nhẹ xoa xoa tóc, hơi xấu hổ liếc liếc, “Ừm, xin lỗi… Ngoài ra, cũng cảm ơn anh…”

“Cậu muốn mua cái gì?” Snape đột nhiên hỏi, trong giọng nói không hề có âm điệu.

“Hửm?” Tôi ngây người một hồi, anh ta cau mày rồi trước khi rời đi tôi mới hiểu anh ta đang muốn nói cái gì, “Mua đồ vật tăng cường phòng ngự đại não.” Tôi nhanh chóng nói hết, lấy ra một túi tiền từ túi không gian.

Vẻ mặt không đổi, anh ta cầm lấy túi tiền, một tay ném chiếc nhẫn, rồi bỏ đi không hề quay đầu nhìn lại, độn thổ biến mất trước mặt tôi.

Tôi chạm mũi, cảm thấy hơi lúng túng, đây là ý nói anh ta không muốn ở lại với tôi cho dù chỉ là một giây???

– Hết chương 4 –



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play