Nhóm học trò mới năm nhất bất an líu ríu đi vào trước cửa lễ đường Hogwarts dưới sự hướng dẫn của Hagrid, người lai khổng lồ thành thật chất phác này giao chúng tôi cho phó hiệu trưởng kiêm chủ nhiệm Nhà Gryffindor – giáo sư McGonagall đầy nghiêm túc.
Cũng giống với nhóm học trò mới, tất cả Hogwarts đều rất mới lạ với tôi. Tôi bắt đầu suy nghĩ tương lai làm thế nào để thăm dò thám hiểu tòa lâu đài cổ kính này, còn có cả những căn phòng thú vị nữa, ví dụ như Phòng Yêu Cầu này. Nếu có điều kiện cũng có thể đi nghiệm chứng một chút phòng chứa của Ravenclaw trong đông đảo các đồng nhân HP – số sách nơi đó đủ để tôi thèm nhỏ dãi ba thước lận.
“Hì hì, bọn họ nói là thật sao? Kẻ Được Chọn Harry Potter, học trò mới giống như chúng ta hả?” Một giọng điệu chậm rãi có vẻ cực kỳ ngạo mạn nhẹ nhàng vang tới.
Tôi chăm chú nhìn lại – tóc bạch kim, đôi mắt màu lam xám, nụ cười đậm chất quý tộc, vẻ mặt kiêu ngạo, một Malfoy tiêu chuẩn – thằng nhóc bị làm hư, bộ dạng rất đáng yêu nhưng đồng thời cũng rất thiếu muối.
Hoàng tử nhỏ Slytherin đứng trước mặt tôi, theo sau là hai tên người hầu cao lớn đần độn, “Harry Potter? Tôi là Draco Malfoy!”
“Phì!” Ron đứng bên cạnh tôi không phụ sự mong đợi của mọi người cười ra tiếng.
Cậu bé Malfoy nhỏ nhắn nhướng một bên mày, vẻ mặt chán ghét đánh giá cậu, chậm rãi chuẩn bị mở miệng châm chọc lại bị lời trách cứ của Marie cắt ngang, “Ron! Em đã nhắc anh bao nhiêu lần rồi, không được không tôn trọng bạn cùng học mà!”
Nhìn thấy Ron không dám tin trừng to hai mắt mang theo vẻ mặt nuốt phải ruồi bọ một câu nghẹn không nói ra được, Hermione bên cạnh cũng cùng chung mối thù chỉ trích theo, “Là một bạn cùng học suốt bảy năm, mình nghĩ mình cần phải nhắc nhở cậu, Ron, tình bạn quan trọng nhiều hơn so với đối đầu đó!”
Cậu nhóc Malfoy hơi kỳ lạ hai nữ sinh này lại giúp cậu, thấy Ron đang ngạc nhiên cậu ta cũng không tiếp tục khiêu khích, vì thế vươn tay với tôi, “Xin chào, cậu Potter, tôi hy vọng bảy năm này chúng ta có thể trở thành bạn cùng học.” Ý của cậu ta là hy vọng tôi cùng chung một Nhà sao?
Tôi mỉm cười nắm chặt tay cậu nhóc, giả vờ không nghe hiểu ý tứ của cậu trong lời nói, “Xin chào, cậu Malfoy, hiện tại chúng ta đã là bạn cùng học rồi, đúng không?”
Không đợi cậu nhóc Malfoy phản ứng, Marie cũng vội vàng bon chen sang đây, “Mình là Marie Weasley, bạn gái tóc nâu này là bạn của mình, Hermione Granger, còn cậu nhóc tóc đỏ là anh trai của mình, Ron. Ron anh ấy vẫn còn là một đứa nhỏ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cho nên vừa rồi mới vậy. Mình thay anh ấy giải thích với cậu. Mình có thể gọi cậu là Draco không? Tóc của cậu rất đẹp! Bình thường cậu chăm sóc như thế nào vậy?… Còn có đôi mắt màu lam xám nha! Oa đây là màu mà mình thích nhất đó!… Làn da của cậu cũng rất tốt nữa, cậu dùng sản phẩm dưỡng da gì thế?… A? Từ những hoa văn trên áo chùng của cậu có thể thấy được gu thưởng thức của cậu rất cao à nha!…”
Marie kích động nói một câu rồi lại một câu, ca ngợi hoàng tử nhỏ Slytherin từ đầu đến chân một lần, vốn không để cho cậu nhóc có cơ hội trả lời. Tôi đầy hưng trí nhìn khuôn mặt đáng yêu của Draco biến từ trắng sang xanh rồi đỏ bừng, cho đến khi ngay cả vành tai cũng đỏ ửng nhàn nhạt ngượng ngùng. Cho dù nhóm hồn ma của Hogwarts kéo đến làm giảm nhiệt độ cũng không thể giúp cậu nhóc làm lạnh.
Đầu tiên Hermione cũng xem cuộc vui giống tôi nhưng sau lại bắt đầu nghiên cứu về các hồn ma. Mà Ron thì vô cùng bị vắng vẻ, sắc mặt càng ngày càng kém, đành phải kiếm tìm sự an ủi từ tôi, “Harry cậu biết không? Một nhà Malfoy đều đi ra từ Nhà Slytherin ác độc đó. Ba của Draco Malfoy trước kia chính là tôi tớ của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hay là Tử thần Thực tử đấy! Sau rồi bọn họ gian xảo tránh thoát tội danh…”
Không đợi Ron nói xong, giáo sư McGonagall đã bắt đầu nhóm học trò mới đi theo, cửa lớn đi vào lễ đường Hogwarts mở rộng trước mặt chúng tôi.
Lúc này sự hồi hộp đè nén đi sự hưng phấn ban đầu, Ron vì liên tưởng đến lời đôi song sinh đã nói về ‘thực hành nhập học khủng bố’ mà xanh mét, tôi hưng trí bừng bừng nghe cô nàng tinh thông n thứ đang giải thích, vừa sắm vai một nhân vật phù thủy nhỏ bé – tốt hơn vẫn nên quan sát cẩn thận những gương mặt trên dãy bàn giáo sư sau khi Lễ Phân loại kết thúc.
Quá trình phân loại cũng không diễn ra quá chậm, Ron, Hermione, Neville đều lần lượt tiến vào Gryffindor. Draco cũng vừa chạm cái Mũ Phân Loại đã được phân vào Slytherin.
“Harry Potter!”
Phù, tôi thở hổn hển một tiếng – đây chính là một cơ hội tốt để kiểm nghiệm Bế quan Bí thuật – tôi đi băng qua đám người đột nhiên yên tĩnh đội Mũ Phân Loại lên.
“Ừm ừm! Harry Potter, Cậu bé vàng của chúng ta… Để ta xem nào… Chà chà nguyện vọng mãnh liệt muốn tìm tòi nghiên cứu Hogwarts… Chà đúng là Hogwarts có rất nhiều phòng chứa, à ừm ta có thể hiểu được… Đương nhiên ta sẽ không nói cho Dumbledore biết mi lại muốn lượn sau giờ cấm rồi… À không, không thể, ta cũng không thể nói cho mi các phòng chứa ở nơi nào đâu… Chà đúng thế, đương nhiên ý tưởng này đều điển hình của Gryffindor, nhưng ta có thể nhìn ra mi có sự gian xảo của Slytherin! Không nên có ý muốn ảnh hưởng tới phán đoán của ta!…. A không không không! Merlin à, mi lại dám xông vào Knockturn một mình?! Slytherin tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện lỗ mãng mà không biết tự lượng sức mình như vậy! Quả thật mi đều không biết sống chết là gì giống hệt đôi song sinh nhà Weasley kia! Đương nhiên! Mi phải vào —!”
“Gryffindor!” Mũ Phân Loại kêu thật lớn kết quả cuối cùng.
Một gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được thả lỏng, tôi vui tươi hớn hở bỏ mũ xuống, nhận tiếng hoan hô đinh tai nhức óc của Gryffindor ngồi vào bên cạnh Ron. Ngẩng đầu, Albus Dumbledore đang ở xa xa nâng cốc nhìn tôi, tôi trả lại cho cụ một nụ cười có chứa lượng đường rất cao.
Vừa mới ngó tới thì bỗng nhiên một ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng hận thù tận sâu trong xương tủy đặt lên trên người tôi. Tôi cứng đơ khống chế mình không được rút ra đũa phép, không tự chủ được mà nhìn lại đôi mắt đen láy sắc bén trống rỗng lạnh lùng kia.
Ron chú ý tới tầm mắt của tôi, “Người đó chính là Snape…”
“Shhh~~~” Vết sẹo hình tia chớp trên trán tôi đột nhiên đau đớn làm tôi có cớ cúi đầu, Quirrel chết tiệt Voldemort chết tiệt! Không cần nhìn tôi cũng biết cái tên đầu củ tỏi ngồi bên cạnh Snape đang trừng tôi.
“Harry, cậu làm sao thế?” Ron bọn họ lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, đột nhiên thấy hơi đau đầu, tí nữa thì tốt hơn rồi…” Dùng tay xoa trán, cảm giác được tầm mắt lạnh lùng rời khỏi tôi, cơ bắp cứng còng của tôi mới dần thả lỏng. Thật ra tôi thà rằng để Voldemort xâm nhập vào đầu cũng không muốn đối mặt với Snape – người đàn ông kia ẩn sâu rất nhiều tình cảm, rất nhiều đau lòng, rất nhiều tuyệt vọng, anh ta trút xuống đứa con của James và Lily nỗi hận thù sâu nhất cùng tình yêu đậm nhất – nhưng tôi không muốn thừa nhận, tôi cũng không bao giờ thừa nhận!
Hermione chú ý tôi cúi đầu thành một vẻ mặt dữ tợn, định nói gì đó nhưng lại bị hấp dẫn bởi giọng nói của giáo sư McGonagall, “Marie Weasley!”
Cô nhóc tóc đen được sắp xếp cuối cùng, các anh em nhà Weasley đều đang nhìn chằm chằm Mũ Phân Loại, nhất là anh trưởng Percy, lưng thẳng tắp, khi Ron phân Nhà cũng chưa thấy cậu ta chăm chú như vậy.
Mũ Phân Loại ngây người trên đầu Marie cũng không lâu lắm, rồi nó nhếch môi tuyên bố, “Slytherin!”
Toàn trường ồ lên, ai cũng biết một nhà Weasley đều vào Gryffindor, giống như Malfoy đều vào Slytherin hết. Hơn nữa hai nhà này lại là đối thủ một mất một còn – cho dù Marie là con gái nuôi đi nữa cũng không có khả năng bị phân tới Nhà Slytherin hoàn toàn đối lập thế chứ!
Marie tao nhã cúi đầu với dãy bàn giáo sư, rồi cười tủm tủm ngồi xuống bên cạnh Draco mà còn vui vẻ vẫy vẫy tay về phía dãy bàn Gryffindor nữa chứ.
Percy nghe được kết quả này nháy mắt ngã lên ghế, mà Ron thì kích động đến nỗi suýt thì vỗ bàn nhảy dựng, “Không thể nào… điều đó không thể nào! Nhất định là do Mũ Phân Loại nhầm lẫn rồi!”
Đôi song sinh một trái một phải đè lại vai cậu, “Ron bé nhỏ à, em chấp nhận sự thật đi…”
“Vài năm rồi mà chẳng lẽ em còn không đoán ra cô em gái nhỏ của chúng ta…”
“Cực kỳ âm hiểm!”
“Cô nhóc là Slytherin trong gia đình Weasley!”
“Thật ra cũng rất thú vị mà đúng không?”
“Hoan hô em gái nhỏ chúng ta nào…”
“Chúc mừng cô em đã thành công xâm nhập vào trong trận tuyến Nhà Slytherin!” x2
“Merlin à…” Nghe đôi song sinh vui vẻ thảo luận làm sao để có thể lợi dụng mối quan hệ của Marie ở trong Nhà Slytherin đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm đùa dai của bọn họ, Ron suy sụp nằm úp sấp lên bàn cơm.
Tôi an ủi vỗ vỗ lưng Ron, “Không sao hết người anh em à, Slytherin cũng không phải tất cả đều là phù thủy độc ác đâu.” Người xuyên qua chọn Nhà này cũng không phải là chuyện đáng giật mình gì, huống chi Marie dường như có ấn tượng rất tốt với giáo sư Snape, hơn nữa cực kỳ mong muốn tạo ra quan hệ tốt với Draco. Tôi đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi mà che đi tia sáng lóe ra trong mắt, hy vọng cô nhóc có thể có đủ thực lực mà đứng vững gót chân!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT