Chương 1: Từ nơi này bắt đầu đảo điên.
—o0o—
Chưa từng nghĩ, có một ngày mình sẽ xuyên qua thành Harry Potter.
Trong mơ, tiếng mắng chửi, khóc nháo, tiếng thét chói tai, tia sáng xanh lục, rồi lại đến đau đớn chân thật trên thân thể.
Giật mình tỉnh giấc, trên trán là vết sẹo hình tia chớp, luôn nhắc nhở mình là Harry Potter, và Harry Potter là mình.
Hốt hoảng, ngây ngốc, với một chuỗi thân phận nổi tiếng từ Cậu Bé Vẫn Sống sau khi tôi tớ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy chạy trốn đến Kẻ Được Chọn của giới pháp thuật tương lai mà sinh sống một thời gian dài dưới sự ‘chăm sóc’ của gia đình Dursley, tôi vẫn mê man với tương lai sau này của mình. Tôi muốn làm gì? Và tôi nên làm như thế nào?
Dựa vào nội dung nguyên tác, từng bước tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá của Voldemort rồi chôn vùi ông ta vĩnh viễn – hiển nhiên, căn cứ cái gọi là hiệu ứng cánh bướm, đây dường như không phải là tình huống lý tưởng để thực hiện điều này.
Quen thuộc hướng đi của lịch sử là một tờ giấy bảo hiểm khi xuyên qua. Tuy rằng không nhớ rõ chi tiết cụ thể nhưng đại khái vẫn có ấn tượng với hướng đi nội dung – tôi biết cuối cùng Harry cũng đánh thắng được Voldemort mặt rắn kia, biết người tạo nên hai đời Chúa tể Hắc ám, bình tĩnh sắp đặt kết thúc mà hy sinh mạng sống của mình – lão ong mật Dumbledore cũng sẽ chết, Sirius – cẩu cẩu ba đỡ đầu của Harry bị oan mà giam vào ngục Azkaban thân thiết với đám Giám ngục cũng sẽ chết, gián điệp hai mang vì tình yêu vẫn luôn bị mọi người hiểu lầm – nhân vật bi tình nhất – giáo sư độc dược Snape cũng chết.
Sau đó tôi buồn bã nhận ra, cho dù biết tương lai cũng không phải là một chuyện đáng mừng, cái loại cảm giác không cam lòng tuân theo bánh xe vận mệnh sẽ làm bạn dâng lên dục vọng muốn thay đổi tất cả, rồi hãm mình sâu trong đó không thể tự kiềm chế.
Số phận nhân vật chính đã được định trước nhưng tôi không thể nào bàng quan mà đứng nhìn được. Vậy thì, để sống sót và sinh tồn, yêu cầu đầu tiên chính là sức mạnh. Mà chuyện này, từ lúc tôi ý thức được thân phận của mình cũng có ý học tập khống chế năng lượng pháp lực như có như không trong cơ thể, luyện tập vài cái thần chú đơn giản mà đầu mình còn có ấn tượng. Khi lực khống chế tăng lên, lượng và chất cũng bắt đầu nảy sinh biến đổi. Khi trộm lấy một loại trái cây để đỡ đói, cũng tự giễu mà nghĩ, pháp thuật không đũa phép trong truyền thuyết hóa ra là bị bức phát minh như thế này chăng.
Bảy năm qua, tôi cố gắng sắm vai một đứa nhỏ tự kỷ chịu mắng chịu đánh. Hiển nhiên, chỉ vì hiệu ứng cánh bướm thì tôi cũng chưa bị ảnh hưởng gì nhiều lắm, thái độ gia đình Dursley đối xử với tôi vẫn không hề thay đổi, mắng mỏ gây rắc rối là chuyện thường như cơm bữa. Tôi thậm chí còn không bằng một con gia tinh, thật sự rất tò mò làm thế nào mà Harry lại có thể không trở thành Chúa tể Hắc ám đời thứ ba chứ – đây là bởi vì tôi có được sức kiên nhẫn của người trưởng thành, hiểu được cách lợi dụng năng lực bản thân đi lấp đầy cái bụng vĩnh viễn không được ăn no của mình cùng với tay nghề xử lý vết thương cả cũ lẫn mới trải dài trên khắp thân thể – kỳ thật cái mà tôi tò mò nhất kể cả trong nguyên tác lẫn hiện tại, Harry không bị bệnh đau dạ dày, chẳng lẽ dạ dày của phù thủy lại có sức chống đỡ lớn đến vậy sao?
Hiện tai tôi đã tám tuổi, còn phải kiên trì thêm ba năm nữa. Nhưng vì biết được tương lai nên càng thêm gian nan thử thách.
Đêm hè nóng bức, tựa cằm vào hai tay nằm trên cái giường bé xíu trong căn phòng ngủ nhỏ nhất, ngây ngốc nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ.
Ký ức trước khi xuyên qua đã dần dần mơ hồ, nhưng nội dung cuốn sách Harry Potter vì không ngừng nhớ lại cũng không bị quên đi. Tính cách lười nhác của bản thân trong quá khứ đã được nhà Dursley huấn luyện trở nên chăm chỉ, nhưng tôi vẫn theo thói quen quảng cáo rùm beng cái chân lý ‘thuận theo tự nhiên’, sẽ không chủ động đi hỏi về Voldemort, về chiến tranh, về những người mà tương lai có thể gặp được, cố gắng bảo trì ưu thế nội dung nguyên tác.
Bực mình ngồi dậy, cố gắng để não không nghĩ chuyện gì nữa, ngón tay xẹt qua không khí, một con số xanh mơn mởn hiện lên ’00:31’. Phải đi ngủ thôi, nếu không ngày mai mà không dậy được sẽ bị đánh đó.
Tôi đang muốn nằm xuống, bỗng nhiên ánh sáng trong phòng tắt lịm, tôi ngẩng đầu, thoáng nhìn về bóng đen xuất hiện trên song cửa sổ, cũng xêm xêm hai phần ba cái diện tích cửa sổ không tính là quá lớn kia. Dùng sức dụi mắt, tập trung nhìn lại, bóng đen kia phút chốc đã nhảy vào phòng, đứng trên đầu giường.
Theo phản xạ có điều kiện mà lùi lại cơ thể, “Lumos!”, một ánh sáng mỏng manh chiếu lên không gian nhỏ hẹp, tôi mới có thể nhìn rõ được sinh vật trước mắt – một con chim toàn thân đen sì (có thêm một ít vằn nâu), hai mắt sắc bén lạnh lùng, biểu tình cao ngạo – ưng? Một con ưng mà tôi cũng chỉ mới nhìn qua màn ảnh TV trước khi xuyên qua.
Con ưng này dường như có linh tính, nó đang dùng ánh mắt cao ngạo mà xem xét đánh giá tôi. Tôi mỉm cười với nó, rồi mới phát hiện hai chân nó đang quắp lấy một cái hộp giấy. Thấy tầm mắt tôi chuyển sang cái hộp, con diều hâu quay đầu, từ trên hộp nhảy ra mép giường, không nhìn tôi nữa mà bắt đầu chải chuốt lông.
Cái này gửi cho tôi? Tôi trợn to mắt nhìn cái hộp, có thể sử dụng ưng đi đưa thư, trong thế giới này chỉ có thể là phù thủy, đúng không? Hiệu ứng cánh bướm đã bắt đầu rồi sao?
Ánh mắt tôi phức tạp, ngơ ngẩn, trong đầu một mảnh hỗn loạn, là ai chứ? Dumbledore? Vật nuôi mà nhóm phù thủy chuyên dùng để truyền tin phần lớn đều là cú, phượng hoàng Fawkes mà Dumbledore có khả năng dùng cũng có thể tính là một loại nhưng tôi không nhớ được trong Harry Potter có xuất hiện vật nuôi là ưng này…
Cho đến khi con chim diều hâu không kiên nhẫn kêu lên, tôi mới hồi phục lại tinh thần, mở nắp hộp ra.
Đập vào mắt đầu tiên là một bức thư màu nâu, trên đó dùng mực đen viết. ‘Người nhận: Harry Potter’. Tôi cầm lấy thư, lộ ra hai quyển sách mới tinh, ‘Những sự kiện pháp thuật lớn trong thế kỷ hai mươi’ cùng ‘Lý thuyết pháp thuật’, dưới sách vở là một hộp socola. Tùy ý lật lật, tôi mở ra bức thư.
“Mr. Potter, [Với kiểu chữ hoa lệ mà có khí thế trên thư, có thể tưởng tượng ra người gửi có một thân phận không phú thì quý]
Tôi là một phù thủy, được biết cậu đang gặp bất hạnh trong một gia đình Muggle. Tôi nghĩ tôi cần phải kể lại cho cậu một câu chuyện có thật, về người sinh ra cậu, ba mẹ của cậu, và thân thế thực sự của cậu. [Ngay cả lễ phép cơ bản nhất dùng từ ‘xin chào’ cũng không viết, cứ thế mà đi thẳng vào vấn đề, xem ra đây là một quý tộc cao ngạo? Tôi nghĩ đến ánh mắt của con diều hâu kia, quả nhiên chủ nào tớ nấy sao?]
… [Tiếp theo là về thưởng thức, cuộc sống cơ bản của phù thủy và lai lịch vết sẹo trên trán tôi. Nói thật dù chữ viết rất hoa lệ nhưng để đọc được tôi vẫn cố hết sức. Nếu không phải trình độ tiếng Anh kiếp trước coi như tạm ổn thì với một đứa nhỏ mới có tám tuổi lại bị ngược đãi thì đọc hiểu vài từ đơn trên giấy cũng là cả một vấn đề.]
Nội dung phía trên, với một phù thủy vị thành niên mới tám tuổi có lẽ không thể hiểu hết những lời tôi đã viết. Nhưng tôi nghĩ, với thân phận là Cậu Bé Vẫn Sống tất nhiên cậu sẽ có chỗ khác người, đúng không? [Tôi nhíu mày, những lời này là châm chọc?]
Nếu cậu không có ý kiến, ba năm sau trước khi vào Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts, thì tôi sẽ chỉ đạo việc học của cậu. Đương nhiên, cậu cũng có thể hồi âm từ chối qua Aquila. [Tôi còn nghĩ ông ta sẽ còn châm chọc hay uy hiếp thêm một đoạn dài nữa, nhưng không có]
Không cần có ý điều tra thân phận của tôi, cậu sẽ không muốn biết tôi là ai.
Tôi đoán Kẻ Được Chọn thông minh của chúng ta sẽ không nói chuyện xảy ra ngày hôm nay cho bất cứ người nào khác đâu nhỉ.”
Đọc xong thư, tôi thở dài, hóa ra hôm nay là ngày 31 tháng 7 sao…Không yên lòng gập lại cho vào phong thư, đột nhiên cả phong thư bắt đầu bốc cháy, tôi vội vàng cầm đống lửa trong tay vứt xuống đất. Ba giây sau, ngọn lửa tự động tắt lịm, không lưu lại một chút tro tàn nào.
Tôi ngẩn người, nhìn con diều hâu tên Aquila* đứng một bên, nó đang tự chải chuốt lông của mình, hoàn toàn không để ý đến tôi. (*DMY: chòm sao Thiên Ưng)
Giờ phút này đầu óc tôi trống rỗng, trực tiếp lấy ra một tờ giấy trắng sạch sẽ, bắt đầu viết thư trả lời.
“Ngài H.P kính mến,
Xin chào ngài. Đầu tiên, tận đáy lòng tôi xin chân thành cảm ơn ngài vì đã kể lại cho tôi tất cả những gì cần biết. Đồng thời tôi cũng cảm ơn ngài đã tặng tôi hai quyển sách và một hộp socola. [Có lẽ tôi có thể hiểu đây là quà sinh nhật của mình?]
Tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi có thể được ngài chỉ dạy, trong suốt ba năm sau tôi sẽ dốc hết khả năng học tập, chắc chắn sẽ không phụ ý tốt của ngài. [Cảm giác như trở lại thời học sinh viết báo cáo vậy, chắc chắn sẽ không làm ba mẹ thất vọng, không làm giáo viên thất vọng, không làm Tổ quốc thất vọng…da gà nổi đầy người…]
Tôi cũng không thích tên gọi mà nhóm phù thủy đặt cho bản thân mình. Tôi không nghĩ rằng có gì đáng để kiêu ngạo khi phải đổi mạng sống của ba mẹ để có sự nổi tiếng. Huống chi tôi vẫn sống trong thế giới người thường, thậm chí còn trải qua sinh hoạt tồi tệ hơn cả họ – tôi nghĩ chuyện này ngài cũng biết. Tôi chỉ muốn dùng năng lực bản thân để chứng minh ý nghĩa mình còn sống và tồn tại. [Tôi cầm bút dừng ở đây rất lâu, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất giận dỗi, nhưng không biết nên biểu đạt như thế nào]
Chờ mong hồi âm của ngài,
Harry Potter.
Ngày 31 tháng 7. [Lung tung kết thư, tôi bỗng nhiên nghĩ ra, viết thêm một câu]
P/s: ngài có thể gọi tôi là Harry.”
Sau đó tôi đưa hồi âm để Aquila mang về cho chủ nhân của nó. Aquila vừa nhảy ra cửa sổ, lập tức biến mất trong màn đêm.
Nhét hai quyển sách dưới gối, tôi ngửa mặt nằm ở trên giường.
H.P này là một tên gọi tắt được sử dụng rộng rãi ở thế giới trước để chỉ tên viết tắt của Harry Potter, chẳng lẽ người này cũng xuyên qua đây? A, quần của Merlin! Dùng sức ấn huyệt thái dương, tôi không muốn đi tìm hiểu cặn kẽ mục đích của người gửi thư này, cùng lắm thì chết thôi. Dù sao cũng đã chết một lần rồi, cũng chẳng để ý chết lần thứ hai, nói không chừng còn có thể xuyên trở lại thế giới trước kia của mình thì sao?
Cầm hộp socola, khóe môi không nhịn được mỉm cười, người gửi thư là một tên không được tự nhiên, đúng không nhỉ?
– Hết chương 1 –