Trở lại gia đình Dursley, tôi gói ghém toàn bộ đám đồ vật nên dùng, cực kỳ sốt ruột đến quán Cái Vạc Lủng để thuê một gian phòng.
Trong vòng bảy ngày tôi thực hành lại toàn bộ các thần chú đã được biết, kết quả làm tôi rất hài lòng, tuy còn chưa đủ nhuần nhuyễn nhưng ít ra cũng có hiệu quả.
Thí nghiệm xong thần chú, tôi tới Hẻm Xéo mua đồ ăn và rất nhiều nguyên liệu dùng để điều chế độc dược, bắt tay vào thực hành môn độc dược mà tôi đã khát khao từ lâu.
So với tưởng tượng của tôi thì độc dược còn khó nhằn hơn. Đầu tiên bắt đầu từ thao tác cơ bản nhất cũng làm tôi phải mất một tuần mới có thể có được cái cảm giác quen thuộc. Sau đó lại mất một tuần để có thể điều chế được một ít độc dược thường dùng, ví dụ như Dược cầm máu, Dược bổ máu,… Cho đến khi hai ngày sau là đến khai giảng, tôi mới có thể làm ra độc dược tôi cần – Dược tăng tuổi.
Advertisement
Đúng vậy, tôi muốn đến thăm thú và xem xét Knockturn một chuyến trước khi khai giảng. Mà hiển nhiên thì cái hình tượng vị thành niên của tôi không hề thích hợp để xuất hiện trong cái hẻm hắc ám này. Giờ đây, tính cách đặc biệt của Gryffindor trong cơ thể tôi đã được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Cầu Merlin phù hộ, sản phẩm tôi làm ra không phải chất lượng thấp! Tháo cái kính đeo vướng víu trước mặt, tôi một hơi uống hết bình Dược tăng tuổi.
Trải qua một quá trình biến hóa cực thần kỳ, tôi không quen lắm với thân thể hiện tại, vì đột nhiên cao lên mà tầm nhìn cũng khác đi, tùy tay lấy một cái gương nhìn khuôn mặt sau khi trưởng thành. Người trong gương nhìn qua rất trẻ, chắc cũng chỉ mới hơn hai mươi. Khuôn mặt này di truyền từ James Potter đẹp trai và đôi mắt xanh biếc xinh đẹp của Lily Evan Potter. Nhếch môi một cái với chính mình ở trong gương, đôi mắt trở nên hẹp dài cong lên một chút, ánh mắt sâu thẳm cho cảm giác hơi tà mị.
Ghim lên một mớ đầu tóc đen dài đến bả vai nhưng không nghe lời, sau khi xác định vết sẹo ở giữa trán bị che kỹ, tôi khoác lên một áo chùng màu đen, ếm thêm lên mình một thần chú ẩn thân và xem nhẹ, chạy về phía Knockturn.
So với ánh mặt trời sáng sủa ở Hẻm Xéo thì tôi càng thích không khí ở Knockturn hơn, cái loại không khí hư thối trần tục ngập tràn hắc ám tại các cửa hàng, các góc khuất và cả những người đang đi lại trên đường. Cho dù là ban ngày thì hẻm cũng tối tăm mơ hồ không rõ bóng người, đôi mắt tham lam lạnh lùng như thú hoang đến từ khắp đám người đang vội vã đi lại, cố gắng tìm kiếm con mồi thích hợp.
Sau khi nhận được đủ các loại ánh mắt chiếu vào người, tôi cảm giác được máu tươi trong cơ thể đang sôi trào lên. Mười một năm, cả mười một năm ngủ đông, tôi dường như đã quên đi cái cảm giác thích thú đi trong đêm đen, máu và xương cốt toàn thân đều kêu gào thoát ra. Tôi liều mạng kìm nén cái suy nghĩ run rẩy sung sướng căng tràn muốn dùng bạo lực giải quyết lại, vuốt ve đũa phép trong cổ tay áo, một lần rồi một lần nhắc nhở bản thân – nơi này không phải là thế giới của mày, mày là một phù thủy, còn chưa trưởng thành, mày không có đủ sức mạnh…
“Phanh!” Một cú đá văng cửa thứ nhất – cửa tiệm pháp thuật Borgin Burke – vừa đá xong cửa, tôi hơi hối hận vì mình quá xúc động, dù sao bây giờ tôi cũng chưa có cái vốn gì để kiêu ngạo cả. Ở trong lòng tự giễu, xem ra tôi hoàn toàn không cần phải lo lắng Mũ Phân Loại sẽ ném tôi vào Slytherin đâu nhỉ.
Kiên trì bước vào, ngoại trừ cái đầu lơ thơ vài sợi tóc cùng khuôn mặt đáng khinh của chủ tiệm thì còn có một người khách cũng mặc áo chùng đen bao kín cơ thể giống tôi. Cảm giác được ánh mắt lạnh băng dưới áo chùng trống rỗng soi đi soi lại trên người mình, chỉ trong nháy mắt tôi đã nắm chặt đũa phép, cơ thể căng thẳng theo phản xạ – mẹ anh ta chứ! Không nên tiêu cái đám cơm căng bụng lòi rốn mà ném sát khí lung tung lên một người xa lạ như thế nha!
Cố nén cái suy nghĩ xúc động xông lên vứt một thần chú nguyền rủa mà giơ ngón tay giữa vào cái người như một mảnh mây đen đi ra cửa hàng, mặt tôi xanh mét nhìn vị chủ tiệm kêu là Borgin trong trí nhớ, khô khốc nói ra đồ vật mình cần, “Đồ vật có thể ngăn cản Chiết tâm Trí thuật! Hoặc là tăng cường phòng ngự cho trí não, và cái tủ biến mất!”
Borgin im lặng dường như không nghe thấy, cái ánh mắt xem xét đầy hưng phấn soi một lần từ đầu đến chân tôi, tựa như đang đánh giá một món hàng vậy.
Tôi cúi đầu thấp xuống, đảm bảo cùng lắm thì ông ta chỉ có thể nhìn thấy là bộ phận dưới mũi tôi thôi, lần thứ hai lặp lại lời vừa nói nhưng hiển nhiên vẫn không có hiệu quả gì.
Nếu tôi nhớ không lầm, dường như ông ta là một người tôn sùng Slytherin. Vậy thì… “Borgin,” cố gắng hạ thấp giọng, chặn cổ họng, dùng tới khả năng của Xà Khẩu, [Đây là cách mà ông đối đãi với khách quý sao?]
Nhìn mặt ông ta đột nhiên cứng ngắc, tôi có thể tưởng tượng được trong lòng ông ta đang kinh khủng đến nhường nào. Nhẹ cười ra tiếng, tôi tiếp tục tê tê ra lệnh, [Lấy ra đồ vật mà tôi muốn ngay!]
Borgin nhanh chóng lui lại một bước, suýt thì va vào cái tủ phía sau, hoảng sợ cùng sợ hãi, môi run rẩy mấp máy thật lâu, “Ngài… người thừa kế Slytherin… vĩ đại, ngài… cần gì?”
Tôi dùng ngón trỏ gõ gõ theo nhịp lên trên mặt quầy cứng rắn, giọng nói “Ôi chao,” vang lên rõ ràng trong không khí yên tĩnh ngưng trệ, “Tôi không muốn lặp lại lần thứ ba đâu, lấy đồ vật tôi cần ngay, tôi sẽ tha thứ cho ông vì sự không tôn trọng vừa rồi.”
“Dạ… dạ…” Borgin lau mồ hôi lạnh trên trán, đũa phép chỉ vào cái tủ lớn màu đen trong góc cửa hàng, dùng một thần chú triệu tập Accio đặt nó bên cạnh tôi, “Đây… Đây là cái tủ biến mất… nhưng… đồ vật có thể tăng sức phòng ngự trí óc thì đã bị người khách vừa nãy mua mất rồi…”
“Hửm?” Tôi nhíu nhíu mày xem xét cái tủ biến mất nghe nói có thể thông tới Phòng Yêu Cầu ở Hogwarts ngay trước mắt này, không hề để ý lên tiếng.
“Da… Đúng vậy, tôi không dám lừa ngài! Người thừa kế Slytherin vĩ đại…” Borgin sợ hãi, dường như sợ tôi ném cho ông ta một cái Avada Kedavra vậy.
Lạ thật, ông ta có cần phải sợ tôi đến thế không? Chứ không phải có thật giật mình chớ? Tôi nghĩ đến cái mặt dây chuyền Slytherin hồi trước, do ông ta lừa gạt được mẹ Voldemort mà mua với giá thấp, trên đó hiện đang có một mảnh linh hồn của Voldemort. “Anh ta là ai?” Dùng thần chú thu nhỏ với cái tủ biến mất, cất vào trong túi áo, tôi giả vờ như vô ý hỏi.
“Điều này…” Borgin khó xử.
[Nói!] Hừ, dùng xà ngữ vẫn tốt hơn nhiều.
Cả người Borgin run lên thốt ra, “Dạ… Là Severus Snape, giáo sư độc dược của Hogwarts, chủ nhiệm Nhà Slytherin!”
Cái gì? Anh ta chính là Snape?! Tôi trợn mắt há mồm, thảo nào, thảo nào chỉ một ánh mắt thôi mà có thể làm tôi sinh ra một cảm xúc nguy hiểm mãnh liệt như vậy. Hóa ra anh ta lại chính là Severus Snape – gián điệp hai mang cực kỳ khủng bố, giáo sư độc dược tương lai của tôi, mà còn vì oán hận ba James Potter của tôi, giận cá chém thớt ném lên người tôi, trong tương lai sẽ không ngừng tìm tôi gây rắc rối muốn đuổi học tôi sao! Ôi, Merlin à! Tôi gần như muốn rên rỉ, chẳng lẽ tôi phải chịu đựng cái ánh mắt bắn phá mà vượt qua bảy năm ở thế giới này hả?
“Thưa ngài…” Borgin thấy tôi đứng im không có phản ứng, nhịn không được lên tiếng.
“Ông không cần lo nhiều như vậy.” Tôi không kiên nhẫn phất phất tay, ” Nếu ông có đủ thông minh, tôi không hy vọng sẽ có kẻ thứ ba biết về chuyện ngày hôm nay.” Ném một túi tiền lên mặt bàn, tôi xoay người bước đi, khi ra tới cửa dừng lại một chút, thích thú ném ra một câu xà ngữ, [Sau này còn gặp lại!] Tưởng tượng thấy vẻ mặt sợ hãi của Borgin, lòng tôi thoải mái hẳn.
Sau khi ra khỏi tiệm Borgin Burke, tôi lại nghĩ, có thể nói Snape là gián điệp hai mang xuất sắc nhất giới phù thủy, Bế quan Bí thuật đã luyện đến trình độ cao nhất, chỉ sợ ngay cả Dumbledore cũng không thể đọc được cái gì từ trong đầu anh ta, vì sao anh ta lại muốn mua đồ vật tăng phòng ngự kia chứ? Đây không phải thừa thãi sao?… Nếu nhanh một chút thì có thể gặp lại được anh ta trong hẻm Knockturn này, xem có thể mua lại được không, dù sao tôi cũng chẳng thiếu tiền.
Hạ quyết tâm, tôi bắt đầu lưu ý đến vị giáo sư độc dược mà tôi hẳn là nên e sợ tránh né không kịp kia. Tiếp theo tôi đi mua một ít đồ ăn và sách cùng với nguyên liệu điều chế độc dược. Trong lúc đó cũng không có ai gây rắc rối với tôi, làm tôi thất vọng mất một lúc – đánh nhau chính là đặc sản của Knockturn mà!
Cẩn thận kiểm tra những đồ mua được, sau khi xác định không mua sai rồi định rời đi, đáng tiếc không tìm được đồ vật tăng phòng ngự kia. Vừa nói tôi lại nghĩ tới cái cảnh Voldemort xem đầu óc tôi là cái vườn hoa sau nhà mà đi dạo thì cả người không thoải mái, mẹ ông ta chứ! Sau lại nhớ, trong thời gian học thì Harry đã học Bế quan Bí thuật từ ai nhỉ ? Hình như là – Severus Snape?! Ôi, Merlin chết tiệt! Tôi lại bắt đầu rối tung rồi!
Thất vọng trở về, đột nhiên phát hiện trong cái ngõ nhỏ phía trước truyền đến tiếng ồn ào ‘Rầm sét đánh cách cách’, mắt thường có thể nhìn thấy tia sáng đỏ và xanh lục. Tôi bỗng dưng vực dậy tinh thần, đánh nhau ý hả? Hiển nhiên người trên đường có thể nhìn thấy nhưng mặc kệ, không ai định đếm xỉa gì tới chuyện này.
Cái bầu máu nóng khi vừa mới vào hẻm Knockturn của tôi lại sôi trào, tôi vui vẻ nắm chặt đũa phép, quyết định lợi dụng cơ hội này để xả hết bực bội, xả sạch bực bội ra ngoài, cũng tiện thực hành thần chú luôn. Kéo áo chùng, tôi bước vào trong ngõ hẻm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT