—o0o—

Kể từ khi nhận được lá thư ngày đó, tôi cùng ngài H.P quý tộc mơ hồ kia bắt đầu quá trình dạy học qua thư suốt ba năm ròng rã. Dưới yêu cầu mãnh liệt của tôi, anh ta mới đổi tên từ ‘Mr. Potter’ sang Harry. Mà tôi thì bỏ qua hai chữ H.P, trực tiếp gọi anh ta là thầy giáo. [Dù sao thì nhìn hai chữ H.P này tôi sẽ có một cảm giác rất kỳ quái]

Phương thức dạy học bình thường của chúng tôi đều do thầy gửi thư cho tôi, chỉ ra nội dung quan trọng, giao thêm bài tập luận văn tương ứng. Tôi đọc sách tự học, nếu không hiểu sẽ viết thư hỏi thầy, rồi hoàn thành luận văn gửi lại để thầy sửa chữa và chấm điểm. [Cho dù là viết thư hay nhận xét, thầy đều dùng chữ viết hoa, khiến chữ viết của tôi bây giờ cũng càng ngày càng đáng kinh ngạc.]

Trong ba năm này, cuối cùng tôi cũng nhận ra thời gian rất quan trọng và quý giá.

Cả gia đình Dursley đều rất biết cách bóc lột sức lao động, không kể lúc ở trường thì toàn bộ thời gian của tôi đều ngập đầu với mớ ‘việc nhà’, căn bản không kéo ra chỗ hổng nào để học tập cả.

May mắn là chương trình tiểu học của nước Anh vô cùng thoải mái và nhẹ nhàng. Phần lớn thời gian ở trường tôi đều cầm một quyển ‘Những nghiên cứu phát triển pháp thuật thời cận đại’ hay như ‘Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật’ – dù lên lớp hay tan học cũng hoàn toàn không thể phân chúng cùng loại với sách giáo khoa ở cấp bậc tiểu học – bởi vậy thần chú Obliviate là cái đầu tiên tôi thành công từ khi bắt đầu học tập một cách toàn diện. [Thần chú thứ hai chính là thu nhỏ hay biến lớn, dù sao thì càng ngày tôi càng có nhiều sách không thể không giấu đi.]

May mà vì bị Dudley kỳ thị nên tôi không có một người bạn nào. Tuy rằng bị đánh là chuyện thường nhưng ít nhất tôi cũng có thể trốn vào trong thư viện, không có ai quấy rầy cũng không cần lo sẽ có người phát hiện ra bí mật của tôi. Giả vờ là một đứa nhỏ tự kỷ yếu đuối trong thời gian này lại có vẻ cực kỳ quan trọng.

Tôi hận không thể rút lại thời gian lãng phí để bổ sung tri thức về phù thủy, về giới pháp thuật vào cái đầu rỗng tuếch của mình – các tri thức lý luận chuyên môn, dù sao thì điều kiện có hạn tôi cũng không thể nào thực hành một ít chương trình học được, thí dụ như độc dược. Không hiểu tại sao ngoại trừ thần chú thì cái mà tôi cảm thấy hứng thú nhất lại là độc dược – dùng một số nguyên liệu đơn giản không hòa hợp mà điều chế thành thứ nước thuốc có công hiệu thần kỳ. Merlin à, nó còn kỳ diệu hơn cả thí nghiệm hóa học á!

Nhưng cho dù tôi có vội vàng muốn thử nghiệm như thế nào đi nữa thì gia đình Dursley cũng không có điều kiện để tôi có thể điều chế độc dược – không thể kết hợp với thực tiễn để nghiên cứu những bước đi, đối với kẻ lười như tôi thì quả là vô cùng buồn tẻ nhạt nhẽo. Cho nên cuối cùng độc dược lại là môn học mà tôi đau đầu nhất.

Thần chú học và các phương diện liên quan cũng gặp khó khăn vì tôi chưa có đũa phép. Nên tôi đành nhảy cóc, trực tiếp học pháp thuật không đũa phép, cái này còn yêu cầu cao hơn về pháp lực cũng như sự khống chế pháp lực một cách chuẩn xác. Khi lý luận với ứng dụng thần chú đạt tới một độ sâu nhất định – tôi đã phải luyện hơn mười quyển sách lý luận về nguyên lý thần chú cơ bản – thầy giáo mới cho tôi học tập pháp thuật không đũa phép. Nhưng không kể đến mấy cái thần chú đơn giản dùng trong cuộc sống hàng ngày thì tôi chỉ học được thần chú Expeliamurs và Protego khi áp dụng với chiến đấu mà thôi.

Ngoại trừ độc dược và thần chú thì thầy giáo cũng tập trung giảng dạy cho tôi về việc vận dụng pháp thuật hắc ám. Thầy nhấn mạnh vấn đề – chỉ khi nào quen thuộc pháp thuật hắc ám mới có thể phòng chống chúng một cách hiệu quả. Nhưng thầy lại cấm tôi sử dụng khi không có đũa phép, vì nếu sai lầm thì sẽ dẫn đến hiệu quả ngược rất mạnh. Khi một phù thủy vị thành niên còn chưa quen thuộc với pháp thuật hắc ám mà bị tác động ngược trở lại thì đủ để dẫn đến cái chết.

Đương nhiên tôi cũng không thích đùa giỡn mạng sống của mình – từ khi bắt đầu tiếp xúc với giới phù thủy, cái ý định ban đầu ‘chết thì chết’ càng lúc càng mờ nhạt trong khi bản năng sinh tồn cũng càng ngày càng mạnh mẽ và thôi thúc. Sao tôi nỡ rời đi một thế giới thú vị như vậy trước khi thám hiểm xong chứ?

Cái đáng giá cuối cùng được nhắc tới chính là Bế quan Bí thuật, là do thầy giáo đã chủ động đề cập ngay ở bức thư thứ hai. Tôi học gần ba năm nhưng vì không có Chiết tâm Trí thuật và luyện tập cùng người khác nên kết quả tiến triển cũng không lớn.

Tôi cùng thầy liên hệ qua thư cũng chỉ giới hạn ở vấn đề dạy học, chưa bao giờ đề cập tới cuộc sống cá nhân. Ngoại trừ dạy học thầy chưa bao giờ chú ý tới tình huống trong cuộc sống hàng ngày của tôi nhưng mỗi lần sẽ tùy thư gửi cho tôi một hộp socola. Sau đó tôi bắt đầu chủ động xin ít độc dược giảm mệt nhọc, nâng cao tinh thần, thầy còn thuận tiện đưa cho tôi độc dược dinh dưỡng. Mà từ đó về sau, mỗi lần sinh nhật thì thầy đều gửi đến cho tôi một cái bánh ngọt nhỏ! Hì hì, đúng là một người không được tự nhiên nhỉ.

Đến nghỉ hè, vào sinh nhật lần thứ mười một của tôi, thầy không hề dạy nội dung học tập mới. Một là vì tôi sắp sửa đến Hogwarts, hai là trong lúc nghỉ hè không có lý do trường học nên cả nhà Dursley đã giao ‘việc nhà’ cho tôi khiến ngay cả thời gian ngủ cũng gần như không có.

Theo lý giải của thầy thì tri thức lý luận của tôi về độc dược, thần chú và Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đã có thể tốt nghiệp được ở Hogwarts rồi, mặt khác cũng đề cập một số môn học chính, nhưng thực tiễn không chỉ dựa vào sách vở là có thể học được.

Sau đó tôi bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi cái tình tiết kinh điển gửi thư thông báo nhập học của Hogwarts. Không ngờ còn chưa kịp chờ lá thư này thì ngược lại, một ‘bức thư tạm biệt’ – thầy gọi là ‘bức thư cuối cùng’ giới thiệu đơn giản về tính cách, thói quen, phương pháp dạy học, những việc cần chú ý về giáo sư trong trường cũng đề nghị tôi nên đi tới Nhà Gryffindor khi phân loại. Thầy nói nếu gặp phải vấn đề gì trong quá trình học tập thì trực tiếp đi hỏi giáo sư, thầy sẽ không liên hệ với tôi nữa, mong tôi từ nay về sau hãy coi như chưa từng gặp được người này, thầy cũng sẽ quên tôi.

Tôi kéo giấy viết thư, nhìn chằm chằm các chữ cái viết hoa rồng bay phượng múa mà tức giận run người. Cái gì là ‘Hãy coi như chưa từng gặp tôi’?! Cái gì là ‘Tôi cũng sẽ quên cậu’?! Hừ làm Merlin cậu B! Ba năm, là ba năm đó! Chẳng lẽ cái tôi này không có bất cứ cái gì để anh ta lưu luyến sao?! Cái tên chết tiệt, lừa đảo ỷ vào mình có tí học thức mà ở ngay trước mặt tôi giả danh trí thức lừa gạt tình cảm của tôi hả! Chờ tôi băm linh hồn của Voldemort kia thành từng mảnh từng mảnh xong sẽ đem ông ra cường bạo cúc hoa một trăm lần rồi lại một trăm lần! Tôi XX cái OO của anh…

Vò rồi lại vò, suốt cả buổi tối tôi chỉ xoay lòng vòng quanh cái phòng nhỏ xíu, lôi tất cả những từ ngữ thô tục mà mình biết chửi bằng tiếng Trung một lần, bằng tiếng Anh một lần rồi loạn xì ngầu giữa hai thứ tiếng một lần nữa. Mãi cho đến sáng ngày thứ hai mang theo đôi mắt sưng đỏ, sự khó chịu trong lồng ngực mới dịu đi được một ít.

Tấm da dê viết thư kia đã sớm bị tôi vò nát nhăn nhúm quăn queo. Tôi ếm cho nó một cái Repairo sửa lại như ban đầu, giấu trong người, không dám gập nó nhét vào trong bì thư kia nữa, sợ giống như bức thư đầu tiên của chúng ta trực tiếp xóa hết dấu vết – đây là chứng cứ lưu giữ về sau, đợi đến khi tôi bạo được cúc hoa của anh ta mà lôi ra làm bằng chứng, cái gì cũng phải bảo tồn một cách cẩn thận mới được.

Sau, vào ngày sinh nhật nào đó của tên anh họ heo mập, chúng tôi đến vườn bách thú. Tôi tự thể nghiệm cái gọi là người thừa kế của Slytherin – thực tế là quà khuyến mãi tặng kèm bởi một mảnh linh hồn của Voldemort đang sống nhờ trong người tôi – Xà Khẩu. Đồng thời tôi cũng rất vui mà ‘thuận theo nguyên tác’ để cho con rắn kia chạy – tôi tuyệt đối không phát hiện có một sinh vật béo múp míp đang bị giam ở trong lồng kính đâu nhé.

Kế tiếp là thời gian thư báo nhập học của Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts đi lên sàn diễn. Cho đến khi người lai khổng lồ Hagrid mang tôi từ quán Cái Vạc Lủng vào Hẻm Xéo, tôi vẫn luôn ở trong trạng thái tự do xem kịch. Điều thực sự lôi tôi trở lại chính là cái hầm bạc ở trong ngân hàng Gringotts mà ba mẹ đời này lưu lại cho tôi.

Hagrid đưa cho tôi một cái túi da nhỏ để đựng tiền, còn bác ấy chạy đi tới hầm bạc đựng ‘Hòn đá Phù thủy’ trong truyền thuyết.

Dùng Galloens vàng nhét đầy vào cái túi da. Từ trong túi tiền bên mình tôi lấy ra một cái hòm nhỏ bằng bàn tay, “Enegorgio!” cái hộp nhỏ biến thành thùng lớn – có số tiền này mới đủ để trang trải những việc tôi cần làm, khóe môi gợi lên hài lòng. Trước khi Hagrid đến tìm, tôi sẽ phải biến cái thùng đựng Galleons vàng nhỏ trở lại.

Đứng trước cửa tiệm Madam Malkin chuyên kinh doanh áo chùng phù thủy, nghĩ nghĩ, tôi quyết định lúc này phải tránh gặp mặt Draco Malfoy – cùng nói chuyện với quý tộc là một loại tra tấn với kẻ lười chảy thây như tôi, nhất là cái này lại làm tôi nghĩ tới một tên chết dẫm ‘bội tình bạc nghĩa lừa gạt ba năm tình cảm của tôi’ nữa chứ.

Trước tiên tôi lấy được cây đũa phép định mệnh – mười một tấc Anh, gỗ sồi xanh, lõi lông chim phượng hoàng Fawkes, là anh em với cây đũa phép của Voldemort.

Hagrid cũng không làm mọi người thất vọng mà mua cho tôi một cô công chúa nhỏ nhắn Hedwig trắng như tuyết.

Cuối cùng trước sự yêu cầu mãnh liệt của tôi, Hagrid đã đồng ý những ngày nghỉ kế tiếp sẽ để tôi ở trong quán Cái Vạc Lủng – tất nhiên, đã được sự đồng ý của Albus Dumbledore rồi!

– Hết chương 2 – 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play