“Sau khi em đi, tôi có đọc qua CV của em, cảm thấy năng lực của em rất tốt, muốn tuyển em vào một vị trí trong công ty, còn nói bộ phận nhân sự mời em đến phỏng vấn. Nhưng em lại nói em muốn vào cùng công ty với bạn trai nên từ chối.”
Quý Phàm cười bất đắc dĩ: “Năng lực của cậu ta không tốt, ngay vòng duyệt hồ sơ đã không được thông qua, nên tôi cũng không còn cách nào khác.”
Hóa ra là như vậy.
Thành tích của Tề Trí Phi rất bình thường, tuy rằng trông cũng đẹp trai, nhưng ra đời không thể kiếm cơm bằng khuôn mặt được.
Tôi thấp giọng nói: “Dù sao thì cũng cảm ơn đàn anh.”
Cuộc sống đại học của tôi khá buồn tẻ, ngoại trừ việc theo đuổi Tề Trí Phi, còn lại chỉ lao đầu vào việc học.
Điểm số luôn cao, mỗi năm đều có học bổng, nhận được bằng khen sinh viên ưu tú hai lần, còn từng được nhận huy chương vàng đội nhóm trong một cuộc thi lập trình.
Mấy điều này làm cho CV của tôi càng thêm lung linh.
Chỉ là lúc trước, tôi luôn trần luân trong vũng lầy của tình yêu mà bản thân không phát hiện ra.
Thậm chí lúc Tề Trí Phi không ngừng chèn ép tôi, khiến tôi cảm thấy vẻ bề ngoài của mình rất bình thường, tính tình cũng không tốt, nên chỉ có thể dựa vào thành tích thì mới miễn cưỡng xứng đôi với anh ta.
Lúc trước, Tề Trí Phi uống rượu say, ôm tôi kể khổ, nói tiền lương của cha mẹ anh ta không nhiều, chức vụ cũng không cao, nên không thể mua cho tôi một căn nhà ở đây.
Lúc đó tôi còn cảm động ôm anh ta, hứa hẹn nói: “Không sao, em kiếm tiền, mua nhà cho chúng ta.”
Bây giờ, những điều Quý Phàm nói đã khiến tôi nhận ra.
Không phải tôi không tốt, mà khi Tề Trí Phi hết yêu tôi, thì tôi luôn kém hơn so với Đường Nguyệt.
Tảng đá trong lòng tôi, đang từ từ tan rã.
Sáng sớm hôm sau, Quý Phàm đến dưới chung cư đón tôi.
Đinh Yến nhanh nhảu đòi đi nhờ xe, lại đòi Quý Phàm mua bữa sáng, sau khi đến công ty liền gửi tin nhắn wechat cho tôi.
“Tư Tư, người này tốt hơn Tề Trí Phi cả vạn lần.”
“Không phải…”
“Đừng chối, nhìn ánh mắt của anh ấy nhìn cậu xem, cậu nghĩ tôi không nhận ra à?
Ngoan, ngày này sang năm, tôi sẽ đến uống rượu mừng của hai người.”
Tôi bất đắc dĩ tắt khung trò chuyện đi.
Quý Phàm sau khi nói rõ tâm ý, liền bắt đầu chính thức chủ động theo đuổi tôi.
Đón đưa tôi đi làm, đến giờ ăn cơm gọi cơm cho tôi, mỗi lần cập nhật trạng thái đều thả like dưới bài đăng của tôi.
Có lần tôi đau bụng đến tháng, quên mang thuốc giảm đau, nói với anh xong, hai mươi phút sau liền có người mang thuốc giảm đau tới.
Anh không hề che giấu việc mình có tình cảm với tôi, cấp trên còn gọi tôi vào rất nhiều lần, sau khi xác nhận chúng tôi không hề có bất kỳ giao dịch nào không minh bạch mới yên lòng.
Lại còn trêu ghẹo tôi: “Quý Phàm tuổi trẻ nhưng đã có chức vụ cao trong Xuân Kiến. Lương Tư, cô phải nắm chắc cơ hội này đấy.”
Cuối tuần đúng dịp trường học kỷ niệm 80 năm ngày thành lập trường.
Tôi cùng Quý Phàm quay trở lại trường.
Trước cổng trường học, từng nhóm sinh viên chụp ảnh cười đùa, gợi lên vô số đoạn ký ức ngày xưa.
Quý Phàm sóng vai đứng bên cạnh tôi, cả người ôn hòa, thong dong.
Anh tinh tế lại biết cách chăm sóc người khác, khác hoàn toàn với một người chỉ biết chèn ép, lợi dụng, biến tôi trở thành lốp dự phòng của anh ta như Tề Trí Phi.
Tôi không thể không nghĩ ——
Nếu ngay từ đầu, người tôi thích là Quý Phàm thì tốt rồi.
Bốn năm đại học của tôi, cũng không trải qua một cách vô ích như vậy.
Bất giác tôi phát hiện, lâu ngày làm việc chung, tôi đã thích Quý Phàm từ lúc nào.
Lúc được sinh viên khóa dưới cài huy hiệu trước ngực, tôi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, bèn quay đầu hỏi Quý Phàm: “Đúng rồi, anh và Đường Nguyệt… quen biết nhau như thế nào thế?”
Hôm đó sau khi cập nhật trạng thái trên vòng bạn bè, rất nhanh sau đó Đường Nguyệt đã xóa đi.
Những ngày sau, mỗi khi nhìn thấy tôi ở trong công ty, sắc mặt cô ta vô cùng khó coi.
Tôi hỏi Quý Phàm mới biết, Đường Nguyệt không nhận được kết quả như mình mong muốn nên rất khó chịu, vì vậy bèn chụp màn hình gửi riêng cho Quý Phàm.
Quý Phàm nói lại với cô ta những lời đã nói với tôi, còn hủy kết bạn với cô ta.
“Tôi và cô ta sao?” Quý Phàm ngẫm nghĩ một chút rồi không nhịn được bật cười, “Lúc tôi năm tư, khóa bọn em mới bắt đầu nhập học, cô ta đến đăng ký tham gia vào ban truyền thông của đoàn, vừa hay tôi là người phỏng vấn, nên cũng có quen biết.”
“Thật ra cô ta… thích anh, anh không biết sao?”
Quý Phàm trầm mặc một lát.
“Cô ta từng tỏ tình với tôi, không chỉ một lần, chỉ là tôi đều từ chối, hơn nữa lần nào tôi cũng nói vô cùng rõ ràng.”
Quý Phàm nói, ánh mắt dừng trên mặt tôi, bỗng nhiên cười rộ lên: “Tôi nói với cô ta, cô ta không phải mẫu người tôi thích.”
Dường như có một dự cảm nào đó, tim tôi bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Anh hơi cúi đầu, cách tôi gần hơn một chút.
“Tư Tư, người tôi thích là em.”