Hai giờ đêm, tôi đọc được hai tin nhắn trong điện thoại của bạn trai tôi.
“Ngoài em ra, tất cả người khác đều là tạm bợ.”
“Chỉ cần em nói một câu, anh sẽ lập tức đến bên em.”
Bao nhiêu thâm tình, đáng tiếc không phải dành cho tôi.
Tay tôi run lên, điện thoại rơi trên mặt đất, nước mắt cũng theo đó tràn ra.
Hai tin nhắn nằm yên lặng trên khung chat, không có câu trả lời, như đang cười nhạo tôi.
Nhìn xem, người bạn luôn yêu thương tha thiết, luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng, sau cùng cũng chỉ là một con chó của người khác.
Tôi thích Tề Trí Phi bao lâu, anh ta cũng thích Đường Nguyệt bấy lâu.
Nhưng tôi không ngờ được, một tháng trước ngày đính hôn của chúng tôi, anh ta lại nói với Đường Nguyệt, tôi chỉ là tạm bợ.
Tề Trí Phi nằm trên giường, ngủ rất say, người toàn mùi rượu.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy nản lòng, thoái chí.
Tôi theo đuổi anh ta 6 năm.
Tề Trí Phi đồng ý hẹn hò với tôi, tất cả là do hoa khôi Đường Nguyệt từ chối khéo lời tỏ tình của anh ta lần thứ mười một.
Khi anh ta ngồi ở ven hồ nước trong trường học mượn rượu giải sầu, đã gọi điện thoại cho tôi, đến an ủi anh ta.
12 giờ đêm, tôi rón rén trèo rào vượt cửa ký túc xá ra ngoài, đầu gối bị trầy một mảng da vì bị ngã.
Đợi đến khi tôi khập khiễng chạy đến hồ, Tề Trí Phi đã say khướt, ôm chặt lấy tôi, khàn giọng nói: “Tư Tư, chúng ta ở bên nhau đi, anh sẽ đối xử tốt với em.”
Trái tim bất chợt đập nhanh hơn, tôi nặng nề gật đầu đồng ý.
Thật ra, tôi biết rõ, người Tề Trí Phi thích không phải tôi.
Nhưng tôi luôn cho rằng, chỉ cần cố gắng thêm một chút, sẽ khiến anh ta cảm động, rồi một ngày nào đó, anh ta sẽ thích tôi.
Đến kỳ tốt nghiệp đại học, tôi và Đường Nguyệt cùng gia nhập một công ty lớn.
Tề Trí Phi vẫn chưa nhận được một offer nào, đến tận sau khi tốt nghiệp, anh ta mới miễn cưỡng được nhận vào một công ty nhỏ.
Thậm chí, vì tiền lương của anh ta không đủ mà ngần ấy năm bên nhau, tiền thuê nhà và tiền sinh hoạt của hai chúng tôi đều do một mình tôi chi trả.
Vậy mà…
Tôi run rẩy nhặt điện thoại lên, xem lại lịch sử trò chuyện.
Phát hiện, vào mỗi dịp lễ, Tề Trí Phi đều gửi cho Đường Nguyệt một bao lì xì, thậm chí còn mua cho cô ta không ít món đồ đắt tiền.
Đường Nguyệt lấy tiền, nhận quà, nhưng không hề phản hồi lại một câu.
Còn món quà đắt tiền nhất anh ta từng mua cho tôi, là một cái gối ôm Pikachu trị giá 48 tệ.
Bấy giờ tôi mới nhận ra, cho dù tôi có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể thay thế vị trí của Đường Nguyệt trong lòng anh ta.
Tôi xem lại lịch sử trò chuyện suốt đêm không chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, đợi đến khi Tề Trí Phi đi làm rồi, tôi xin công ty nghỉ phép, kiên quyết thu dọn tất cả đồ đạc, nhờ công ty vận chuyển đến chuyển đồ trong nhà đi.
Sau đó, gửi cho Tề Trí Phi một tin nhắn: “Chúng ta chia tay đi.”
Hai tiếng sau, anh ta mới trả lời lại tôi: “Đừng làm loạn nữa.”
“Đồ đạc trong nhà tôi dọn đi rồi, tiền nhà tháng sau anh tự trả.”
Khung chat hiện “đang soạn tin” một hồi lâu, anh ta mới coi thường nhắn lại cho tôi một câu: “Tùy em.”
Anh ta chắc hẳn cho rằng lần này cũng giống như các lần trước đó, người gây sự trước là tôi, đồng thời người xuống nước làm hòa trước cũng là tôi.
Đinh Yến giúp tôi thu dọn đồ đạc, trên mặt vẫn hoài nghi: “Tư Tư, lần này cậu muốn chia tay thật sao?”
Tôi ừ một tiếng.
Chia tay anh ta, cũng không khó như tôi nghĩ.
“Không phải trước đó cậu nói, tháng sau dự định ra mắt gia đình hai bên để bàn chuyện đính hôn sao?”
Trầm mặc một lúc lâu, tôi mới thấp giọng nói: “Tôi nói chuyện với mẹ rồi, mẹ vẫn muốn tôi chia tay với anh ta.”
Mấy năm nay, tôi vẫn luôn liều mạng theo đuổi Tề Trí Phi, nghĩ mọi cách khiến anh ta quay đầu nhìn lại mình, tất cả bạn bè xung quanh đều biết rất rõ.
Thậm chí ngay cả mẹ tôi cũng hiểu, đối với đoạn tình cảm này, tôi hèn mọn biết bao.
Đến khi quyết định như vậy, phản ứng của mẹ cũng nằm ngoài dự đoán của tôi.
Mẹ nói: “Mẹ vẫn bảo con, mẹ vốn không quen nhìn con vì cậu ta như vậy.”
Lúc ấy tốt nghiệp đại học, vì muốn cùng làm trong một công ty với anh ta, tôi từ bỏ cơ hội phỏng vấn tại một công ty hàng đầu trong ngành, nhưng Tề Trí Phi lại trượt phỏng vấn.
Lúc mới bắt đầu, ngày nào anh ta cũng đến đón tôi tan làm, khiến tôi thực sự cảm động.
Cho đến một ngày, tôi tan làm muộn, phát hiện anh ta đang nói chuyện với Đường Nguyệt.
Anh ta ở trước mặt Đường Nguyệt luôn là dáng vẻ lịch thiệp, cẩn trọng, Đường Nguyệt vẫn lãnh đạm như thế, khiến tôi nghĩ đến bản thân ở trước mặt anh ta.
Tôi chạy trối chết.
Có thể là hôm đó làm Đường Nguyệt không vui, lúc về đến nhà, Tề Trí Phi nổi giận với tôi: “Đã nói tan làm đến đón em, em lại tự về trước, làm anh đứng đó đợi bao lâu.”
Tôi cái gì cũng không nói, cuối cùng mới nhỏ giọng nói một câu: “Về sau anh không cần đến đón em nữa.”
Anh ta cũng thực sự không đến nữa.
Thậm chí có một ngày, buổi tối tôi tăng ca đến tận rạng sáng, bên ngoài trời mưa to, không đặt được xe trên app.
Gọi điện cho Tề Trí Phi không được.
Tôi chỉ còn cách quay trở lại công ty, nằm trên bàn ngủ một đêm.
Sáng hôm sau, tôi lết cơ thể nhức mỏi xuống tầng mua cà phê, ở trước cổng lớn nhìn thấy xe của Tề Trí Phi. —— Anh ta đưa Đường Nguyệt đi làm.
Những việc như này đã xảy ra rất nhiều lần, cuối cùng, tôi cũng lười cãi nhau với anh ta, cứ mắt nhắm mắt mở không biết gì.
Chỉ là những tủi thân và đau lòng tích tụ trong từng ấy năm, đã làm phai mờ đi những nhiệt tình của tôi đối với anh ta.
Chỉ một câu “Tạm bợ” này cũng xóa nhòa đi chút tình cảm cuối cùng của tôi.