Ngồi trong xe Quý Phàm, tôi theo thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ở ngoài sảnh ban nãy, không chỉ có Tề Trí Phi, còn có Đường Nguyệt trầm mặt đứng nhìn.

Tôi bỗng nhiên nhận ra, một Tề Trí Phí không bao giờ quan tâm tôi, tại sao lại đột nhiên đến tìm tôi để giải hòa.

Chắc là vị người trong mộng này đứng sau giật dây đi.

Tôi cảm ơn Quý Phàm: “Cảm ơn anh vừa nãy giải vây giúp tôi.”

“Không có gì.” Anh hơi ngừng một chút, “Lương Tư, tôi không chỉ muốn giúp em giải vây, những lời tôi nói lúc nãy đều là nghiêm túc.”

Vẻ mặt anh thực sự rất chân thành.

Tôi bối rối cúi đầu.

Một tháng làm việc chung này, không phải tôi không rung động.

Chỉ là tôi luôn nhớ rõ, ban đầu tiếp cận Quý Phàm tôi không có mục đích tốt.

“Tôi…”

“Không cần phải trả lời tôi ngay đâu. Tôi biết em còn chưa nghĩ đến, tôi sẽ để em suy nghĩ thêm.”

Quý Phàm dừng xe ở ven đường, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

“Không còn sớm nữa, đi thôi, vừa đúng giờ ăn cơm tối.”

Chúng tôi ăn tối tại một nhà hàng lẩu cay Tứ Xuyên.

Quý Phàm chiều theo khẩu vị của tôi, gọi một nồi lẩu cay vừa, cuối cùng ăn cay đến mức mũi đổ mồ hôi, khuôn mặt trắng trẻo trước kia giờ nhiễm một tầng hồng nhạt.

Tôi đi lấy hai bình sữa đậu nành lạnh, lúc trở về nhìn thấy Quý Phàm đang cúi đầu xem điện thoại, khuôn mặt có phần lạnh lùng.

Tôi đặt chai sữa đậu đã mở sẵn để ở trước mặt anh, tiện thể cầm lấy điện thoại, vừa mở khóa vừa hỏi: “Sao thế?”

Đến lúc nhìn thấy nội dung trên màn hình, tay tôi run lên, suýt làm rơi điện thoại.

Đường Nguyệt đã đăng một trạng thái trên dòng bạn bè.

Nội dung là trước đây tôi vẫn luôn mặt dày theo đuổi Tề Trí Phi, còn đứng trước đài phun nước ở trường tỏ tình với anh ta.

“Con gái vẫn nên biết tự trọng một chút, đừng tán tỉnh con trai bừa bãi. Người không thích bạn, chỉ thấy bạn không có liêm sỉ.”

Phía dưới còn đăng tải hai bức ảnh.

Một cái chụp trong canteen trường học.

Tề Trí Phi vừa ăn cơm vừa xem điện thoại.

Đối diện anh ta là tôi, trong mắt tràn ngập tình yêu thương.

Một tấm ảnh khác chụp bó hoa tôi tặng anh ta, chỉ vì cánh hoa hơi rũ nên đã bị anh ta ném vào thùng rác.

Lúc sau, tôi đến hỏi anh ta, anh ta không kiên nhẫn nói: “Héo rồi, giữ lại làm gì?”

Nhưng sau này, Đường Nguyệt tặng anh ta một chậu cây mà mình không muốn chăm.

Tề Trí Phi lại coi nó như bảo bối, tỉ mỉ mà chăm sóc nó mấy tháng trời, thậm chí chỉ vì tôi không cẩn thận làm rụng hai chiếc lá, anh ta cũng nổi giận với tôi.

Lúc trước, chuyện tỏ tình với Tề Trí Phi bị phát tán, tôi chỉ cảm thấy lòng tự tôn của mình bị dẫm nát, còn có ý định ngừng theo đuổi Tề Trí Phí.

Nhưng anh ta lại hiếm khi ra mặt bảo vệ tôi, lấy tư cách là người trong cuộc, yêu cầu người đăng xóa bỏ bài viết.

Còn mời tôi ăn cơm, an ủi tôi, tặng tôi một bó hoa.

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi được tặng hoa hồng.

Cho đến mãi về sau này tôi mới biết, bó hoa kia vốn dĩ anh ta muốn tặng nó cho Đường Nguyệt, nhưng cô ta không nhận.

Những bức ảnh này gợi lên những ký ức cũ trong tôi, khiến mặt tôi trắng bệch.

Đường Nguyệt còn trả lời bình luận của một người bạn bên dưới bài viết:

“Không có gì, chỉ là cảm thấy có người bất chấp đi ve vãn người khác, không hề có một chút tự trọng nào, giờ còn định đi quyến rũ một người khác nữa, tôi chỉ sợ người đó bị cô ta lừa thôi.”

Tôi biết người cô ta đang ám chỉ là ai.

Buổi chiều Quý Phàm ở trước mặt Tề Trí Phi nói đang theo đuổi tôi, chắc chắn Đường Nguyệt cũng nghe thấy.

Cô ta cay cú.

“Đừng để ý.”

Quý Phàm nói, giọng nói trầm ấm của anh dường như có thể an ủi tôi.

“Những cái này gây ảnh hưởng không tốt, cô ta sẽ xóa ngay thôi.”

Tôi mấp máy môi: “Tôi biết, nhưng… cô ta là muốn cho anh nhìn thấy.”

Quý Phàm không thèm để ý mà cười cười: “Cho tôi nhìn thấy? Vậy càng vô dụng. Đơn giản là trước đó em gặp phải một tên rác rưởi, không biết trân trọng tình cảm của em, đó là vấn đề của cậu ta, không phải vấn đề của em.”

Thật kỳ lạ, chỉ với vài ba câu an ủi của anh, mọi nỗi bất an của tôi dường như đã nhanh chóng tan biến.

“Lương Tư, việc này sẽ không ảnh hưởng đến việc tôi thích em.”

Quý Phàm nói tiếp: “Có thể em không nhớ, nhưng trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi.”

Tôi bất ngờ nhìn anh.

Anh thấp giọng gợi ý cho tôi: “Hai năm trước, trong buổi tuyển dụng mùa xuân của đại học T, tôi đã nhìn thấy em. Nghe xong phần khai mạc, em còn đứng nộp CV ở đó. Nhưng đến lúc phỏng vấn, lại không thấy em đâu.”

Tôi nhớ ra rồi.

Đợt tuyển dụng mùa xuân, ban đầu tôi định ứng tuyển vào công ty Xuân Kiến của Quý Phàm.

Sau khi nộp CV, tôi ra một góc hành lang gọi điện thoại cho Tề Trí Phi, nói anh ta nhanh đến đây phỏng vấn.

Nhưng không ngờ, anh ta nói có việc quan trọng cần nhờ tôi làm.

Anh ta nói rất nghiêm túc, nên tôi chỉ có thể cắn răng bỏ buổi phỏng vấn để đến chỗ anh ta nói.

Kết quả, lúc đến nơi tôi mới phát hiện, việc quan trọng mà anh ta nói lại là đứng xếp hàng mua trà sữa.

Có một tiệm trà sữa đang hot trên mạng, nhưng chỉ có duy nhất một quán ở đây.

Tề Trí Phi nói anh ta thèm quá, nên tôi phải đứng xếp hàng ba tiếng liền để mua một cốc cho anh ta.

Cuối cùng đêm hôm đó, ly trà sữa kia lại được gửi đến tay Đường Nguyệt.

Cô ta còn chụp ảnh, khoe trên vòng bạn bè.

“Không cần xếp hàng, nằm phòng điều hòa cả ngày cũng có thể uống được trà sữa X.

Thật là vui, hihi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play