Lúc ngồi xe Quý Phàm về nhà, mặt tôi vẫn đỏ bừng.
Vừa vào nhà, tôi bỗng nhận được điện thoại của Tề Trí Phi.
“Tư Tư, ngày mai là cuối tuần, buổi trưa em có rảnh không?”
Giọng điệu của anh ta vẫn rất kiên định: “Anh tìm được một nhà hàng Quảng Đông khá ngon, ngày mai cùng nhau ăn bữa cơm trưa nhé.”
“... Tề Trí Phi, tôi nghĩ tôi đã nói đủ rõ rồi.” Tôi hít sâu một hơi, cố gắng nén giận, “Chúng ta chia tay rồi.”
“Tư Tư, đừng làm loạn nữa, anh biết sai rồi.”
Tề Trí Phi nhẹ nhàng nói: “Lúc trước là anh không tốt, anh không nghĩ đến cảm xúc của em. Nhưng Tư Tư à, anh thích em mà, em cũng thích anh lâu như vậy, giờ nói chia tay là chia tay sao?”
Lúc trước, anh ta chỉ cần nói như vậy, tôi liền tự nguyện ngoan ngoãn, nghe lời.
Nhưng bây giờ, trong lòng chỉ còn sự khinh thường và nực cười.
Tề Trí Phi nghĩ tôi là một con ngốc sao? Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi còn có thể chỉ vì dăm ba câu ngon ngọt mà trở về bên anh ta, tiếp tục làm lốp dự phòng sao?
“Tề Trí Phi, tôi không thích anh—— không, không phải không thích, tôi chán ghét anh, nhìn thấy anh là thấy phiền.”
Nói xong một hơi, trước khi cúp điện thoại tôi còn bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, tôi thích ăn cay, ghét nhất là món ăn Quảng Đông.”
Cúp điện thoại, tôi ném điện thoại lên trên bàn, cả người ngã xuống giường, vùi mặt vào trong chăn.
Bất giác tôi chợt phát hiện, những gì Tề Trí Phi nói không còn ảnh hưởng quá nhiều đến tôi nữa.
Rất nhanh tôi đã quên, anh ta vừa nói gì với tôi rồi.
Nhưng những chuyện Quý Phàm nói lúc chiều ở trường học, tôi vẫn nhớ rõ như in.
Như có thần giao cách cảm, tôi vừa nghĩ đến anh, Quý Phàm liền gọi điện thoại cho tôi.
Vừa nhấc máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của anh: “Tư Tư.”
“... Vâng?”
“Giờ em có rảnh không ” Giọng Quý Phàm có vẻ hơi gấp gáp, “Có thể ra ngoài không?”
Tôi ngẩn ra: “Sao thế?”
“Tôi đang ở dưới khu nhà em, dẫn em đi ăn khuya.” Anh nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Không cần trang điểm đâu, cứ xuống dưới thôi.”
Khu nhà tôi thuê cách chợ đêm không xa lắm.
Vừa mới xuống lầu, tôi liền nhìn thấy Quý Phàm đứng cách đó không xa.
Trên người chỉ mặc chiếc áo thun rộng rãi cùng một chiếc quần đơn giản nhưng cũng không thể nào che lấp đi khí chất phi phàm của anh.
Tôi nhanh chân chạy chậm đến chỗ anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Quý Phàm cười cười: “Đi thôi.”
Đậu hũ nướng, mực nướng than hoa, viên xiên chiên,… Quý Phàm dẫn tôi đi ăn hết một lượt, cuối cùng mỗi người một cốc coca ngồi ở một quán nướng ven đường.
Tôi cầm tờ giấy che miệng, có chút ngượng ngùng mà nói: “Lâu rồi không ăn no đến vậy.”
Lúc trước Tề Trí Phi nhiều lần chê tôi béo, nên tôi rất ít ăn cơm tối, chứ đừng nói đến ăn khuya.
“Không sao, ăn ngon là được.”
Quý Phàm cười cười, đẩy đĩa đậu phụ và lòng bò nướng đến trước mặt tôi: “Tôi thấy cơm tối em ăn không được bao nhiêu, nên nghĩ em sẽ đói.”
Tôi hơi ngại một chút, cứ cầm đũa lên lại bỏ đũa xuống.
Mấy lần như vậy, Quý Phàm cười nói: “Ăn đi, em không béo đâu.”
Tôi lấy hết dũng khí, mở miệng hỏi anh: “Quý Phàm, anh tại sao lại… thích tôi?”
“Bởi vì em là một cô gái rất giỏi, lại rất xinh đẹp.”
Quý Phàm chống cằm nhìn tôi:
“Tư Tư, em tin không? Thật ra, lúc nhìn thấy em ở sảnh tuyển dụng, tôi đã bị em thu hút rồi, sau đó lại đọc được CV của em. Chỉ là mấy năm nay, chúng ta vẫn chưa gặp nhau. Không ngờ nhờ dự án Xuân Kiến này lại được gặp em một lần nữa.”
Anh ngừng một chút.
“Em thực sự là một cô gái rất giỏi, năng lực chuyên môn lại tốt, vì sao tôi lại không thích em được chứ?”
Tôi đưa tay lên, cố gắng dùng hơi lạnh từ cốc coca làm giảm bớt hơi nóng trên mặt.
Quý Phàm nhìn tôi, trong ánh mắt hiện lên tia dịu dàng: “Vậy nên Tư Tư, em có thể xem xét thêm một chút về việc ở bên người thích em được không?”
Phía sau là quán nướng ngập khói, hương thơm rung rinh lan tỏa khắp màn đêm.
Cách đó không xa là đường phố tấp nập, tiếng còi xe máy hòa cùng với tiếng chuông xe đạp.
Tôi cố gắng kìm nén tiếng tim đập rộn ràng trong lồng ngực, đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu:
“... Được.”
Sau khi về nhà, tôi mới phát hiện, Quý Phàm đổi tên wechat của mình thành “Biệt nhân”.
Tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc rồi bật cười.